Đỗ Mạnh nhìn phương hướng hai người biến mất, đôi mắt toát lên hừng hực lửa giận.
Lại nhìn dưới đất Tô Chu, lửa giận không biết nơi nào phát tiết, hướng xác của cô đá làm xác cô lăn hai vòng mới hả giận.
Hắn hướng về bọn lính đằng sau rống lên:
"Còn đứng đây làm gì, người cũng đã chạy mất, chết tiệt! Đem cái xác này về!"
Nói rồi phất tay bỏ đi.
......
"Cái xác đó đã treo hai ngày rồi a..."
"Đúng vậy, người cũng bị bắn thành tổ ong, đáng thương..."
"Ta còn nghe mùi thối bốc lên"
"Đội trưởng đây là giận cá chém thớt, bắt không được tên An Hạo đó thì dày vò cái xác người ta..."
"Nghĩ cũng đáng thương, bị đồng bạn phản bội như vậy... Chết có bao nhiêu không cam lòng a"
Tô Chu im lặng nhìn hai tên lính gác đang tán gẫu bên dưới. Là đang thương hại cô sao? Cô nên khóc hay nên cười đây?
Theo lời họ nói thì cô chết rồi.
Cũng không biết tại sao cơ thể đã chết, tim ngừng đập, mà bản thân ý thức lại rõ ràng như thế.
Rõ ràng đến mức cảm nhận được cơ thể từng chút thối rữa. Rõ ràng đến mức trong đầu toàn là hình ảnh bóng lưng của An Hạo... quyết tuyệt và tàn nhẫn như vậy.
Cô lại bị vứt bỏ thêm một lần nữa... Và chắc là cô cũng không còn cơ hội 'được' vứt bỏ thêm lần nào nữa.
Tô Chu lại nhìn xuống hai tên lính gác, hai tên này thường xuyên tán gẫu với nhau, nhờ vậy mà cô biết thêm nhiều chuyện mà bản thân chưa biết.
Như là mục đích đến đây của An Hạo, như là cô gái mà hôm đó anh dẫn đi.
Anh là một nhà nghiên cứu thiên tài với nhiều phát minh vĩ đại. Trong lúc vô tình anh đã phát minh ra thứ thuốc gọi T, có khả năng phá hủy mọi thứ và điều khiển cả tâm trí của con người.
Cũng không biết làm sao một phần tư liệu về T này lại rơi vào tay quốc gia.
Họ mời An Hạo gia nhập vào tổ chức, không nhận được sự đáp lại họ liền bắt lấy vị hôn thê của An Hạo, gọi Trình Lục Y, cũng là cô gái anh cứu ra.
Quốc gia nhốt Trình Lục Y suốt năm năm.
Ngày Trình Lục Y bị bắt cũng là ngày An Hạo nhận nuôi Tô Chu.
Tô Chu nghĩ rằng có lẽ từ cái ngày mà anh nhặt cô về, trong đầu anh đã có tính toàn cho ngày hôm nay. Đó là chuyện cỡ nào làm lòng người đau!
Tô Chu đột nhiên muốn cười bản thân, cũng đã chết còn suy nghĩ nhiều như vậy làm gì?
"Ầm!!!"
Một tiếng nổ lớn phát ra từ khu trung tâm nghiên cứu cắt đứt mạch suy nghĩ của Tô Chu và thu hút sự chú ý của hai tên lính gác.
"Nổ thật to nha"
"Chúng ta có cần qua đó không?" Một tên lính thắc mắc hỏi.
"Ngu ngốc! Qua làm gì? Họ cũng không thiếu người, lo làm tốt bổn phận của mình là được rồi."
Nói xong vác súng đứng nghiêm chỉnh.
Lúc này Tô Chu thật sâu bị trận nổ hấp dẫn. Cô cảm nhận được dòng máu đã cạn của mình đang không ngừng sôi trào, nó đang khao khát mạnh mẽ một thứ gì đó...
Tô Chu mê mang không kiềm chế được ý nghĩ của bản thân, linh hồn bị khống chế trôi về vụ nổ.
Tô Chu cảm giác linh hồn bản thân đang trôi dạt trên không trung, trôi về phía khu trung tâm đang bốc khói màu tím kì lạ...
Linh hồn Tô Chu nhẹ nhàng đặt chân xuống đất, cảm giác kì lạ làm cô mê mang trong chốc lát.
Đi theo cảm ứng, Tô Chu đứng trước một cánh cửa sắt, linh hồn lập tức xuyên qua.
Càng tới gần linh hồn Tô Chu càng thêm sôi trào. Cô tiến đến chiếc hòm thủy tinh duy nhất trong căn phòng, bên trong là một viên đá hình thù kì quái nhưng đặc biệt xinh đẹp, nó đen tuyền nhưng lại rất lấp lánh, đẹp hơn ngàn lần kim cương.
Tấm biển dán trên cửa kính có ghi: mảnh thiên thạch chưa xác định được thành phần, rơi tại X vào ngày X tháng XX năm XXX, tên gọi tạm thời 'đá nữ hoàng'.
Chưa kịp ngạc nhiên về lai lịch viên đá nữ hoàng đã biến thành một đạo ánh sáng bắn thẳng vào mi tâm Tô Chu... Sao đó cô liền lâm vào bóng tối...
.....
Bên ngoài từng làn khói tím bao trùm lấy khu nghiên cứu với tốc độ chóng mặt.
Mọi người trong khu nghiên cứu nhanh chóng đeo vào khẩu trang chóng độc, tuy nhiên vì dòng khí phát tán quá nhanh, những người chưa kịp phản ứng đã hít vào một lượng khí đều ngất xỉu.
Từng người ngã xuống.
Những tên không ngất đi mang trên lưng đồng bạn của mình di chuyển qua khu vực an toàn. Đột nhiên một tiếng thét bao hàm sự đau đớn vô hạn từ trong đám người truyền ra.
Mọi người quay lại liền thấy một cảnh tượng vô cùng khủng khiếp....
Một tên lính vừa té xỉu bây giờ đã tỉnh lại đôi mắt vô thần, dùng hàm răng của mình cắn xé tên lính đang cõng hắn.
Tên lính đau đớn hất người trên lưng xuống, sau đó cũng té xuống đất mắt trợn trắng, chết trong sợ hãi. Nơi cổ đã là một mảnh lầy lội máu tươi, hiển nhiên người này vừa bị cắt đứt cổ mà chết.
Tên lính kia miệng đầy máu nhai nhóp nhép miếng thịt trong miệng, chân tay cứng ngắc như robot, máy móc leo lên người tên lính vừa chết không để ý những người xung quanh lại là từng trận cắn xé.
Mọi người chết trân trước tình cảnh trước mắt.
Lại một tiếng thét đau đớn vang lên, một người lại ngã xuống. Đó như một tín hiệu làm mọi người đồng loạt vứt bỏ những người trên lưng xuống đất, cũng quên mất bản thân hằng ngày là luyện tập bao nhiêu, bỏ chạy toán loạn.
......
Dòng khí tím lại không ngừng lan ra, bay đến tận trời cao.
Tại những thành phố lớn, bầu trời liền thay đổi màu sắc, đang nắng ấm áp liền tối sầm lại, mọi người đang sinh hoạt phía dưới liền hỗn loạn.
Từng trận mưa to trút xuống, sau đó là sấm chớp, mưa đá. Làm mọi người lao đao chỉ biết oán trách ông trời.
Sau cơn mưa nhiều người đột nhiên ngất xỉu, những bệnh viện đều quá tải.
Người dẫn chương trình trên tivi đang đứng tại bệnh viện tuyển truyền một loại bệnh truyền nhiễm mới chưa biết nguyên nhân.
Đột nhiên một tiếng thét thê lương từ một phòng bệnh truyền ra, xuyên qua khung cửa kính thấy được một hình ảnh kinh khủng. Một người đàn bà đang cắn xé người con gái của mình, đôi mắt bà như muốn lòi ra, gương mặt thối nát xám ngắt.
Người dẫn chương trình tự tiếp làm rơi micrô trên nền đá. Trên hành lang vang lên từng tiếng kêu thê lương, nhất thời loạn thanh một đoàn.
Những người xem tivi chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng hét từ bốn phương tám hướng truyền đến.
Tivi không thông tín hiệu.
Con người ăn con người
Đây hết thảy là một hồi chuông.
Báo hiệu mạt thế đã tới...