Editor: Nene (..)
Trước khi bọn họ đến Giang Vũ Hiên đã náo loạn một trận vì để cứu vãn hình tượng của mình trước mặt Đồng Minh Phong.
Mặc dù Đồng Minh Phong không hề động lòng nhưng ông lại có chút áy náy với Giang Vũ Hiên, tâm trạng lúc này không hề vui vẻ.
Cô cũng không có cách gì, Giang Y Nhu thế nhưng lại diễn kịch giỏi hơn Giang Vũ Hiên nhiều, bây giờ cô ta không lộ ra bộ mặt thật trước mặt cha thì cô cũng chẳng có cách nào.
"Cha, cha xem, bên kia có sân đánh Golf rất lớn, lát nữa chúng ta ra đó thi đấu một chút nha?"
Đồng Ngải Linh chỉ bãi cỏ phía sau biệt thự, đây là biệt thự kèm sân đánh Golf.
Thuê biệt thự như vậy ở nửa tháng thì tiền thuê cũng phải mấy trăm vạn, mặc dù cô đau lòng nhưng bây giờ không gian còn chưa thăng cấp, không chứa được quá nhiều đồ nên cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Cũng may Đồng Minh Phong phát hiện ra, tự mình rút ví dỗ dành con gái vui vẻ.
"Được! Đánh cho thằng nhóc Ngải Ni kia té cứt té đái!!" (Đoạn này ông Phong nói thế thật đấy các bạn ạ:))
Đồng Minh Phong vẫn chưa quên mục đích con gái rủ mình đến đây, thấy con gái cố gắng khiến mình vui vẻ làm ông cũng vui lây.
"Hừ! Lão già, ai đánh ai còn chưa chắc đâu!!"
Người một nhà cùng vui vẻ chơi đùa suốt một ngày, Đồng Ngải Linh vô cùng vui vẻ sắm vai một người con và hình tượng một người chị gái.
Cô hy vọng tận thế đừng tới đến cỡ nào, cả nhà bọn họ có thể vĩnh viễn chơi đùa vui vẻ như thế này.
Chỉ là có một số người không thích bọn họ vui vẻ như vậy, lúc ăn cơm tối, Đồng Ngải Linh đang chuẩn bị cơm cho Đồng Minh Phong và Đồng Ngải Ni.
"Ngải Linh, con biết nấu cơm từ khi nào vậy?"
Đồng Minh Phong rất đau lòng, con gái bảo bối của mình, mấy năm nay cái gì ông cũng không để cho nó phải động một ngón tay, hôm nay nó lại làm tất cả mọi việc.
Còn không phải vì cái thằng nhãi Từ Chu Phi khốn khiếp kia sao!!
"Con tự học trộm đó! Con muốn nấu đồ ăn ngon cho cha! Muốn nhìn thấy thời điểm cha ăn món con làm có thể nở nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt!"
Đồng Ngải Linh nghịch ngợm làm mặt quỷ, cô vật lộn ở tận thế lâu như vậy, những kĩ năng này chính là học được lúc đó.
Còn về phần Từ Chu Phi, mặc dù cô rất thích hắn nhưng còn chưa đến mức vì hắn ta mà để mình chịu khổ.
Thu dọn phòng các kiểu thì cô biết chứ nấu ăn thì chưa từng nghĩ đến chuyện học.
"Tốt! Con gái của ta thật là ngoan!!"
Con gái không muốn nhắc tới cái thằng nhãi thối kia thì đương nhiên ông cũng sẽ không ngốc nghếch cố chấp nói ra khiến con gái đau lòng.
Hai cha con đang nói chuyện, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hét của Đồng Ngải Ni:
"Ai cho các người đến đây?!! Cút đi cho tôi!!"
Đồng Minh Phong buông đồ trong tay xuống, đi ra ngoài.
Người có thể khiến cho Đồng Ngải Ni tức giận như vậy, ngoại trừ hai mẹ con Giang Vũ Hiên thì chẳng còn ai cả...
"Minh Phong! Y Nhu thật sự biết sai rồi... Con bé không nên bị tên súc sinh Từ Chu Phi kia lừa gạt..."
Giang Vũ Hiên nhìn thấy Đồng Minh Phong ra ngoài, như là bắt được cứu tinh, đau khổ cầu xin Đồng Minh Phong.
Bà ta đi theo Đồng Minh Phong mấy năm nay, đương nhiên là hiểu rõ tính cách nóng nảy của Đồng Minh Phong.
"Còn nói những chuyện này làm gì? Không phải tôi đã nói với bà mấy ngày này đừng tới quấy rầy chúng tôi sao?"
Đồng Minh Phong nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch của Giang Y Nhu, giọng điệu nói chuyện cũng không nặng nề lắm.
"Tôi cũng thật sự không có cách nào... Y Nhu muốn đi phẫu thuật... Tôi... Trong lòng tôi thật sự rất sợ hãi..."
Giang Vũ Hiên nói xong, nước mắt rơi như mưa, khóc làm cho người tốt thấy thật đáng thương.
Đồng Ngải Ni nhìn bộ dạng này của Giang Vũ Hiên, trong lòng cảm thấy phiền chán, người phụ nữ này thật là đáng giận! Động một tí là khóc.