Editor: Nene (..)
Giang Vũ Hiên bò qua, ôm lấy chân Đồng Minh Phòn không buông.
"Giang Y Nhu là con của bà, không phải của tôi! Bà cũng có thể để cha ruột của nó đến chăm sóc cho nó!"
Đồng Minh Phong cũng chẳng có cảm tình gì với Giang Y Nhu, đứa nhỏ này chỉ mới tới đây một năm trước.
Mặc dù ông thấy con bé không có cha rất đáng thương, nhưng nó bắt nạt Ngải Linh, ông chẳng có một chút hảo cảm nào với nó.
"Chú Đồng!! Con có thể rời đi! Xin chú đừng không cần mẹ con, mẹ con là thật lòng với chú!!"
Giang Y Nhu phịch một tiếng quỳ xuống, đau khổ cầu xin Đồng Minh Phong.
"Mẹ vì chú Đồng mà đối xử tốt với Đồng Ngải Linh, con ghen tị Đồng Ngải Linh, muốn cướp đi tất cả những gì cô ta có, còn lần hoả hoạn kia là do con không cẩn thận gây ra. Để xong chuyện con về quê, sẽ không ai nhìn thấy con, mẹ sợ con ngồi tù nên mới che dấu những việc này! Làm mẹ kế rất khó, chú Đồng, nếu đổi lại là chú thì chú sẽ làm như thế nào?!!"
Chỉ cần Giang Vũ Hiên có thể tiếp tục ở lại nhà họ Đồng thì cuộc sống của Giang Y Nhu vẫn sẽ được bảo đảm, đây là chuyện hai mẹ con bọn họ đã nghĩ kĩ trước khi đến.
"..."
Đồng Minh Phong không nói gì, nếu như là Đồng Ngải Linh làm sai, ông làm cha thì tất nhiên sẽ dùng mọi cách để giúp đỡ Đồng Ngải Linh.
"Minh Phong, tôi thật sự biết sai rồi, ông xem mấy năm nay tôi không có công lao thì cũng có khổ lao, xin hãy cho tôi một cơ hội nữa..."
Giang Vũ Hiên đau khổ cầu xin.
"Cha, con nhớ rồi, nhà chúng ta còn một cái biệt thự ở gần đây đúng không? Trước tiên để bọn họ đến đó đi, mấy ngày này con không muốn nhìn thấy bọn họ."
Đồng Ngải Linh nhìn ra được Đồng Minh Phong vẫn có chút khó xử với Giang Vũ Hiên, giữ lại một mối hoạ như vậy thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.
Cô phải khiến cho hai mẹ con Giang Vũ Hiên lộ ra bộ mặt thật, cũng phải làm cho Đồng Ngải Linh hoàn toàn chết tâm.
"Nghe thấy Ngải Linh nói chưa?"
Đồng Minh Phong không ngờ Đồng Ngải Linh lại hiểu chuyện như vậy, có thể đưa ra quyết định đó...
Rốt cuộc lòng ông cũng dịu lại, thật xin lỗi con gái...
"Vâng vâng!! Tôi ở bên đó chờ mọi người, chờ mọi người cùng nhau trở về nhà..."
Giang Vũ Hiên nghe thấy lời Đồng Ngải Linh và Đồng Minh Phong nói, trong lòng thả lỏng, cười lạnh một tiếng, hai tên ngu xuẩn! Thật là dễ bị lừa!
"Cút nhanh!!!"
Mặc dù Đồng Ngải Ni rất khó chịu với hai mẹ con này, nhưng đây là quyết định của chị, cậu sẽ không có ý kiến gì.
Chỉ là trong lòng cậu có chút lo lắng, không biết sau này chị có bị hai mẹ con này lừa dối nữa không!
"Ngải Ni, em mãi mãi là người thân nhất của chị."
Đồng Ngải Linh đi tới cầm lấy tay Đồng Ngải Ni, nhỏ giọng nói.
Đồng Ngải Ni thở dài một tiếng, cậu hiểu rõ chị thật sự đã khác trước rồi.
Trong lòng Đồng Minh Phong hơi khó chịu, con gái nói như vậy làm ông cảm thấy như mình bị con gái bỏ rơi vậy.
"Ba ba, ăn cơm đi."
Bầu không khí có chút căng thẳng, Đồng Ngải Linh muốn Đồng Minh Phong hiểu rằng, cô vì ông ấy mà để Giang Vũ Hiên ở lại, không phải giống như trước đây.
Cô cũng không cần một người mẹ, nhất là mẹ kế tâm tư độc ác như Giang Vũ Hiên!
"Ngải Linh, cha sẽ không để cho hai mẹ con bọn họ làm tổn thương con lần nữa."
Đồng Minh Phong trịnh trọng đưa ra lời hứa hẹn.
"Ăn cơm đi."
Đồng Ngải Linh còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng đập cửa lần nữa.
Bữa cơm này thật khiến cho người ta có chút tức giận!
"Không phải đã bảo các người mau cút đi rồi sao!!"
Chị và cha như thấy này làm trong lòng Đồng Ngải Ni cũng không thoải mái, lúc mở cửa liền giận dữ hét to lên.