Cô ta không thể mạo hiểm như vậy, cho dù có dị năng thì cũng không thể dùng nó bắn một phát giết chết tang thi, ả cũng cần phải thở.
"Các người muốn thế nào?"
Đồng Minh Phong liếc mắt nhìn Giang Y Nhu, đây là tận thế, nếu nó muốn giữ đứa bé sai lầm này cũng không hề đơn giản, trước kia Giang Vũ Hiên sắp xếp cho nó đi phẫu thuật nó đều nhất quyết không đi.
"Là như vậy..."
Giang Vũ Hiên nhìn thoáng qua Vân Trạch Hạo, thò tay kéo Đồng Minh Phong, Đồng Minh Phong tránh đi nhưng ông vẫn đi theo bà ta sang bên cạnh.
Theo bà ta, con gái muốn phá thai dù sao cũng là một chuyện không dễ dàng gì, con gái là dị năng giả, sau này chắc chắn sẽ có một chỗ đứng yên ổn ở tận thế.
Nói chuyện với người này không thể nặng nề được.
"Không thể nào! Bây giờ chúng ta đang ở đây, biết đi đâu mà tìm bác sĩ?"
Đồng Minh Phong nghe xong yêu cầu của Giang Vũ Hiên liền quả quyết từ chối.
"Lúc đi tìm vật tư có thể tiện đường tìm bác sĩ về đây mà... Nếu có bác sĩ thì sau này sinh bệnh cũng có thể chữa được."
Ý của Giang Vũ Hiên là xây dựng một đội ngũ, trong đội ngũ này đương nhiên sẽ có bác sĩ, con gái bà ta sẽ là đội trưởng.
"Bà định đi tìm vật tư á?"
Đồng Minh Phong lập tức hiểu được ý của Giang Vũ Hiên, giọng nói lạnh nhạt hỏi.
"Tôi chỉ là một lão già lọm khọm, cũng không có dị năng, đi tìm bác sĩ và vật tư kiểu gì? Để tôi ở nhà phục vụ các người nấu cơm giặt giũ chắc."
Đương nhiên là Giang Vũ Hiên sẽ không đồng ý ra ngoài, có thể ở lại nơi an toàn như này, tại sao bà ta phải ra ngoài chịu khổ chứ?
Bên ngoài nguy hiểm như thế!
"Vậy theo bà thì ai sẽ ra ngoài tìm vật tư?"
Ánh mắt Đồng Minh Phong đã trở nên lạnh lẽo, nếu như người phụ nữ này dám bảo để con gái ông ra ngoài tìm vật tư thì ông sẽ đuổi bà ta đi ngay lập tức.
"Để cái người đàn ông kia đi kìa! Chúng ta cứu anh ta về thì cũng không thể nuôi không chứ? Một người đàn ông lớn đến vậy rồi, làm sao mà đi ăn chùa ở đây được?"
Giang Vũ Hiên cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên là biết không thể đẩy Đồng Ngải Linh đi trước mặt Đồng Minh Phong được.
Có điều bà ta vừa thấy có vẻ như Đồng Ngải Linh và Vân Trạch Hạo quen biết nhau, hơn nữa Đồng Ngải Linh còn liều mình cứu Vân Trạch Hạo.
Nếu như không phải là Vân Trạch Hạo, có khi Đồng Ngải Linh còn không thèm mở cửa ra.
Trước khi Đồng Ngải Linh có thể vì thằng nhóc Từ Chu Phi kia mà trả giá đến mức đó, bây giờ cái tên Vân Trạch Hạo này so với Từ Chu Phi không biết đẹp trai hơn gấp mấy lần.
Có khi nha đầu thối Đồng Ngải Linh không nỡ mặc kệ người khác ra ngoài mạo hiểm, đi cùng tên kia thì sao?
"Đừng có nhắc đến mấy chuyện này! Tôi tự có dự tính của mình!!"
Đồng Minh Phong hiểu Giang Vũ Hiên đang nói về Vân Trạch Hạo, chỉ là nếu như Ngải Linh đã cứu Vân Trạch Hạo thì anh ta chính là người của mình.
Ngải Ni lại thích Vân Trạch Hạo như vậy, ông cũng sẽ không coi Vân Trạch Hạo là người ngoài.
Việc ra ngoài tìm vật tư, ông tin rằng Linh Nhi tự có sắp xếp của mình.
Mà bên kia, Vân Trạch Hạo không biết tại sao hai người Giang Vũ Hiên và Đồng Minh Phong đi xa vậy rồi mà từng lời nói vẫn truyền vào lỗ tai anh ta rất rõ ràng.
Vốn dĩ anh ta cũng không muốn nghe lén nhưng không biết tại sao ở chỗ này nhất cử nhất động anh cũng thấy rõ, nghe rõ.
Đồng Ngải Linh nhìn biểu cảm trên mặt Vân Trạch Hạo đã hiểu rằng hẳn là anh ta đã nghe thấy những gì Giang Vũ Hiên nói.
Cơ thể của dị năng giả sẽ dần dần biến đổi, càng nghe rõ càng nhìn rõ hơn trước kia.
Nếu như anh ta đã nghe thấy thì cô không cần lo tên nhóc này sẽ bị hai mẹ con Giang Vũ Hiên và Giang Y Nhu lừa gạt nữa rồi.