Editor: Nene (..)
"Chị... Sao gần đây em lại thấy chị càng ngày càng mạnh lên nhỉ... Trước kia không phải vậy! Haizz... Sức mạnh của tình yêu thật là vĩ đại! Có thể khiến cho một người đàn ông trở thành phụ nữ, cũng có thể khiến một người con gái yếu ớt biến thành đàn ông..."
Đồng Ngải Ni bị Đồng Ngải Linh quát một tiếng, không những không tức giận mà còn hoài niệm đứng lên...
"Đồng Ngải Ni!!"
Đồng Ngải Linh bị Đồng Ngải Ni làm cho tức điên lên, rốt cuộc mấy năm nay em trai cô đã làm gì ở ngoài vậy, sao lại trở nên nhiều chuyện thế.
"Phụt..."
Vân Trạch Hạo đang lái xe bị hai chị em này làm cho bật cười, anh ta còn chưa từng thấy một Đồng Ngải Linh phát điên như vậy!
Có Đồng Ngải Ni ở đây cũng làm Đồng Ngải Linh vui vẻ hơn rất nhiều.
"Anh cười cái gì?"
Đồng Ngải Linh bất lực nhìn Vân Trạch Hạo.
"Tôi quen biết cô chưa được mấy ngày, còn chưa nhìn thấy mặt trẻ con của cô bao giờ, Ngải Ni cười đùa với cô như vậy cũng tốt."
Vân Trạch Hạo nhìn Đồng Ngải Linh đầy cưng chiều, muốn vươn tay qua xoa đầu cô, nhưng anh biết điều đó không thích hợp, hơn nữa anh vẫn đang lái xe.
"..."
Đồng Ngải Linh không biết phải nói gì cho đúng, trước kia cô chỉ cảm thấy người như Vân Trạch hẳn là phải cao lớn thô kệch, ăn to nói lớn, giọng nói trầm trầm.
Kiểu chỉ cần nói chuyện thôi cũng sẽ làm người ta thấy sợ hãi, nhưng ngay từ lần đầu tiên gặp mặt cô đã có một cái nhìn mới về anh ta.
Hơn nữa anh ta đối xử với người khác rất dịu dàng, cho dù cô có tỏ ra lạnh lùng với anh ta, rất thờ ơ, không muốn nói chuyện cùng anh ta đi nữa thì anh ta vẫn luôn như không bận tâm đến điều đó.
"Hừm hừm, chị nhìn mà xem, anh Vân người ta tốt biết bao nhiêu! Haiz, nếu trước đây có anh thì em đã không phải chịu khổ nhiều thế rồi!"
Đồng Ngải Ni bắng nha bắng nhắng nhấc chân lên, đột nhiên lại như người thần kinh nhìn chằm chằm Vân Trạch Hạo một lúc, lại quay sang nhìn Đồng Ngải Linh một lúc.
"Ôi chị à, sao tự nhiên em lại thấy chị với anh Vân một người tấn công một người chịu đựng, rất xứng đôi nhờ?"
"Két!" Xe cọ xát trên đất tạo ra âm thanh rất chói tai.
Vân Trạch Hạo mất bình tĩnh đạp thắng xe, Đồng Ngải Linh thì có sức miễn dịch với Đồng Ngải Ni rồi, nhưng Vân Trạch Hạo thì lại bị cậu làm hết hồn.
"Từ khi nào mà anh thành người chịu đựng gì rồi?"
Anh ta phải kiên cường đấu tranh làm một người đàn ông trong gia đình chứ!!
"Anh xem tính tình chị em lôi cuốn như vậy, cũng chỉ có người nào tốt tính như anh mới chịu được chị ấy đúng không? Hơn nữa anh Vân cũng biết khâu quần áo!! Chị em không biết đâu, mấy cái khâu khâu vá vá không phải chỉ có con gái mới làm sao?"
Thấy sắc mặt của Vân Trạch Hạo thay đổi, giọng Đồng Ngải Ni dần dần nhỏ lại.
Trong lúc vô tình cậu đã phát hiện Vân Trạch Hạo có thói quen ở sạch, làm việc cũng vô cùng tinh tế tỉ mỉ.
Nhất là lúc anh ta ở cùng chị gái cậu, ngay cả cơm cũng là do anh ta chuẩn bị.
Những cô gái như vậy có khi còn không tỉ mỉ như Vân Trạch Hạo, quan trọng nhất là anh ta còn biết khâu quần áo!! Việc đó không phải chỉ có mẹ mới làm sao?
"..."
Vân Trạch Hạo không nói gì, từ khi còn nhỏ anh ta đã một mình ra ngoài lăn lộn, cái gì cũng phải tự mình làm, khâu quần áo chỉ là chuyện nhỏ.
Lúc anh ta không có tiền còn từng làm búp bê vải mang đi bán, đan khăn quàng bày ra sạp bán.
Nhìn Vân Trạch Hạo... (Đoạn này lỗi font raw + mất chữ tui không hiểu gì hết á:(()
"Ngải Ni chỉ nói đùa thôi, cũng được mà, khuấy động bầu không khí..."
Đồng Ngải Ni không nhịn được cũng trêu chọc Vân Trạch Hạo.
"..."
Vân Trạch Hạo yên lặng khởi động xe, đúng vậy, tốt nhất là anh ta cứ ngoan ngoãn lái xe đi...
Qua một lúc cười đùa, quan hệ giữa ba người lại thân thiết hơn không ít.
________