Editor: Un
Beta: Nene
Lúc Vân Trạch Hạo đi đến, từ xa đã thấy một em gái thân hình nóng bỏng ăn mặc thời thượng đang ngồi trên một chiếc xe thể thao.
Đến gần thì thấy, cô gái nhỏ trước mắt ngây thơ, mặt mũi đều là vẻ thanh thuần.
Chỉ có đôi mắt kia, giống như đã nhiều lần trải qua bể dâu trong cuộc đời.
Là một từ cũ, dùng để ví sự thay đổi lớn của cuộc đời, đồng nghĩa với tang thương.
Đồng Ngải Linh nghe thấy Vân Trạch Hạo gọi, nhẹ nhàng cười, xung quanh lại là tiếng hít khí vào, thật sự bởi vì cô ấy quá đẹp, nụ cười này, quả thực là khuynh quốc khuynh thành!
Đến cả Vân Trạch Hạo cũng bị nụ cười xinh đẹp của cô làm cho lóa mắt, trong nháy mắt ngây người ra.
"Tôi muốn bán xe!"
Đồng Ngải Linh nói thẳng, cũng không nói gì nhiều, nhìn thấy Vân Trạch Hạo cũng chỉ là thưởng thức, cũng không có tình cảm dư thừa gì.
Điều này khiến một đám người đứng bên cạnh xem kịch vui mở rộng tầm mắt, bọn họ còn cho là lão đại cuối cùng cũng mở mang đầu óc, nhìn trúng một em gái trong sáng.
Còn nói lão đại thật sự có mắt nhìn, không phải kiểu này thì không xứng với lão đại của bọn họ!
Không ngờ, người ta đến đây để làm ăn.
"Bán xe?"
Vân Trạch Hạo là người cực kì yêu xe, vừa rồi ra khỏi cửa, thứ đầu tiên anh ta nhìn, là chiếc xe này, chứ không phải Đồng Ngải Linh.
Đây chính là chiếc xe thể thao có giới hạn đặt trước, toàn bộ nước Z cũng chỉ có vài chiếc như này, người bình thường căn bản không mua được.
Người có thể có chiếc xe như thế này, không phú thì quý, hơn nữa người như bọn họ, trừ khi là phá sản, nếu không sẽ không chạy đến chỗ này của bọn họ gióng chống khua chiêng muốn bán xe!
Thành phố B chỉ có một người có chiếc xe này, đây chẳng lẽ là Đồng Ngải Linh con gái của Đồng Minh Phong giàu nhất thành phố, chẳng lẽ vị đang đứng trước mặt đây là Đồng Ngải Linh sao?
Không hề nghe đến nhà họ Đồng gần đây thiếu tiền nha!
"Mua không?"
Đổng Ngải Linh nhìn thấy vẻ mặt có chút kinh ngạc của Vân Trạch Hạo, vẫn cười như cũ, cả cái thành phố B này, cũng chỉ có chỗ này mới mua được xe của cô.
Cho nên, cô vẫn rất có kiên nhẫn.
"Cô Đồng gặp khó khăn gì sao?"
Vân Trạch Hạo mở miệng hỏi, anh ta yêu xe, nhưng không yêu phiền phức, anh có thể đi đến ngày hôm nay, trừ cái đầu biết kinh doanh ra, còn bởi vì anh cực kỳ cẩn thận.
"Không có khó khăn gì, chính là vì không thích cái xe này nữa, muốn đổi cái khác."
Đồng Ngải Linh nghe thấy Vân Trạch Hạo nói, ngược lại có chút lau mắt mà nhìn (nhìn với cặp mắt khác xưa).
Thương nhân mà, trời sinh toan tính kiếm lời, chiếc xe này ở bên ngoài có thể nói là vô giá, đặt ở đâu cũng có người muốn đoạt lấy.
Vừa rồi lúc Vân Trạch Hạo đi ra, nhìn xe đầu tiên, cô cũng nhìn thấy rồi, rõ ràng Vân Trạch Hạo rất thích chiếc xe này, chẳng qua anh ta có thể duy trì được toàn bộ lí trí, điều này cũng khiến cô rất bội phục.
"Thực ra là như thế này..."
Vân Trạch Hạo nhìn chằm chằm Đồng Ngải Linh một lúc, giống như muốn nhìn ra cái gì từ khuôn mặt của cô vậy.
Cô gái này, không giống mấy thiên kim tiểu thư nũng nịu kia, khắp người tỏa ra một khí chất nhanh nhẹn hoạt bát.
Không chủ động nói ra thân phận của mình, anh ta đoán ra thân phận của cô, cô ấy cũng không có kinh ngạc gì, càng không phủ nhận.
Cả người thẳng thắn vô tư, lại vô cùng dứt khoát, anh rất thích dáng vẻ này của cô.
"Một ngàn hai trăm vạn."
Vân Trạch Hạo, trực tiếp báo giá.
"Lão đại!"
Tên đầu trọc bên cạnh lại muốn mở miệng ngăn cản Vân Trạch Hạo, chiếc xe này giá trên thị trường là một ngàn năm trăm vạn, nhưng trung gian còn phải qua mấy lần thủ tục nữa!
Hơn nữa giá thị trường là giá thị trường, có thể bán được cái giá đấy hay không, vẫn còn là vấn đề!
Cô nàng này tới đây bán xe, rõ ràng là thiếu tiền, mấy đứa con nhà giàu này, ngoài mặt thì nở mày nở mặt, nhưng sau lưng thì không biết có chuyện gì đâu!
Không thừa dịp ép giá lúc này thì còn đợi đến bao giờ? Coi như là cô gái này xinh đẹp, cũng không đáng lên đến mấy trăm vạn!
(Sau khi drop truyện một đoạn thời gian không dài không ngắn thì tui muốn nói là, tui lười quá!! Không có động lực gì hết: