“ Không đừng làm vậy với em mà Hàn Phong, anh đừng doạ em nữa, em sợ lắm… Đừng mà… anh tỉnh dậy đi, em còn có nhiều điều muốn nói với anh lắm..” Huyền Anh nức nở khàn giọng khóc than. Tim nàng lúc này thực sự đau đớn như có hàng ngàn hàng vạn mũi dao găm vào vậy.
“Tiểu thư bình tĩnh, hắn vẫn còn nhịp thở, chỉ là quá mệt mỏi mà ngất đi thôi.” Một vị tiến sĩ chuyên ngành y khoa tiến lên bắt mạch nói.
Quan tâm quá tất loạn, ngay cả kiến thức cơ bản như đo nhịp thở mà Huyền Anh cũng quên mất.
Nàng liên vội vàng cầu xin:
“Tiến sĩ Khoa, ngài chuyên ngành y học mà đúng không? tôi xin ngài hãy cứu lấy Hàn Phong nhé, được không?” Huyền Anh níu chặt lấy tay vị tiến sĩ nọ mà van nài, như thể ông ta chính là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng vậy.
“Hắn đã cứu chúng ta nhiều lần, không cần tiểu thư giao phó, ta chắc chắn cũng sẽ ra tay chữa thương cho hắn. Tiến SZuOcB sĩ Phong, đưa ta hộp đồ nghề.” Vị tiến sĩ này khí phách nói một câu.
Lúc này vì mải cứu chữa cho Hàn Phong, mọi người đều đã quên đi sự hiện diện của con biến dị thú to đùng đứng bên cạnh, họ đều vội vội vàng vàng lao đến trợ giúp.
Bỗng Cẩu Vương nhíu mày nhẹ một cái, hướng phía cửa chính gầm gừ rồi bắn nhanh ra khỏi căn nhà với một tốc độ kinh người, dường như nó cảm nhận được có cái gì đó đang tiến gần đến khu nhà và có thể gây ra uy hiếp cho đoàn người.
Cử động của Cẩu Vương làm tim của mọi người gần như rớt ra ngoài. Nhưng sau đó lại bận rộn tiếp tục công tác cứu chữa cho Hàn Phong.
Nửa ngày sau, cuối cùng mọi thao tác sơ cứu cho Hàn Phong đều đã được hoàn thành, bọn họ đã chỉnh lại khung xương sườn cho hắn rồi lấy mấy tấm gỗ cùng băng gạc mà nẹp lại, sau đó sơ cứu qua những thương tích ngoài da cho hắn rồi đặt hắn lên giường trong phòng ngủ tầng hai, sau đó mọi người đều rời khỏi phòng để lại Huyền Anh một mình chăm sóc Hàn Phong.
Cẩu Vương cũng đã trở lại với bộ lông nhuốm máu, nó làm như không có chuyện gì rồi ngồi chắn trước cửa chính mà canh gác.
Lúc này, trong căn phòng nhỏ, Huyền Anh đang thấm những vệt máu còn lưu lại trên khuôn mặt tuấn tú của Hàn Phong, rồi ngồi tại chỗ, chống hai tay lên cằm mà ngẩn ngơ ngắm nhìn hắn. Sau đó nàng không nhịn được mà đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt hắn. Nàng sờ mắt, sờ mũi Hàn Phong rồi hai tay nàng run rẩy dừng lại trên đôi môi mỏng nay đã hơi nứt nẻ vì kiệt sức.
Nàng đau lòng nhìn hắn đầy thâm tình rồi mỉm cười tự nhủ:
“Anh mau khoẻ lại nhé, phải tỉnh lại mà chịu trách nhiệm về việc đã đánh cắp mất trái tim của em..”
ngày sau.
Hàn Phong cuối cùng cũng đã tỉnh lại, hắn mơ màng mở mắt. Trước mắt hắn, một cực phẩm mỹ nữ đang nằm ngủ gục, dựa đầu bên thành giường, dưới chân nàng có một chậu nước lạnh cùng một chiếc khăn mặt đang ngâm tại đó.
Trong nội tâm Hàn Phong lúc này một mảnh ấm áp, hắn đưa tay ra vuốt ve mấy cọng tóc đang rủ xuống khuôn mặt tuyệt mỹ.
Huyền Anh bất chợt giật mình tỉnh lại, nàng ngồi thẳng dậy, nhìn thấy Hàn Phong đang ngồi đó mỉm cười mà không thể tin nổi. Ngay sau đó, mắt nàng liền nổi lên một mảnh sương mù, nàng nhào vào lòng Hàn Phong mà khóc nức nở.
“Hàn Phong, anh cái đồ vô tâm này doạ em mất ăn mất ngủ, hu hu..”
Hàn Phong im lặng mỉm cười, hắn nhẹ nhàng vỗ về ấm lưng ngọc ngà kia, sau đó hắn liền dùng tay nâng cằm Huyền Anh lên, nhìn ôn nhu vào đôi mắt ướt đẫm của nàng mà nhẹ nhàng hôn xuống đôi môi mềm mại kia.
Đột nhiên, đầu lưỡi nóng bỏng của Hàn Phong tách hai hàng răng trắng của nàng ra rồi tiến vào trong mà sục sạo. Đây thế mà lại là nụ hôn đầu tiên của Huyền Anh, người nàng bỗng cứng đơ lại, hai tay nàng nắm chặt lấy gấu áo trên eo Hàn Phong, lưỡi nàng cũng bắt đầu vụng về đáp lại.
phút sau, nụ hôn này mới kết thúc. Huyền Anh thở hổn hển đỏ mặt vô lực dựa vào lồng ngực săn chắc của Hàn Phong.
“Cảm giác thế nào bảo bối?” Hàn Phong cười một cách vô sỉ rồi hỏi.bg-ssp-{height:px}
Nàng ngượng ngùng dúi mặt vào người hắn, thỏ thẻ nói:
“Đại sắc lang..anh thật là hư đó, bây giờ người ta đã là của anh rồi, anh phải chịu trách nghiệm đó, phải chăm sóc yêu thương em, không được bỏ rơi em biết chưa?”
“Tuân lệnh bà xã đại nhân” Hàn Phong nghiêm trang nói.
“Hứ..lưu manh, người ta còn chưa đồng ý lấy anh mà” Huyền Anh nguýt hắn một cái nhìn rất dễ thương.
“em nghĩ em có thể thoát khỏi tay tôi à?” Hàn Phong cười tà.
Sau hai người cười đùa vui vẻ rồi lại trao cho nhau những nụ hộn nồng cháy.
“Cộc cộc.” Lúc này, một tiếng gõ của vang lên.
Huyền Anh ngượng nghịu giãy thoát khỏi sự ôm ấp của Hàn Phong nhưng bàn tay hai người lại vẫn cứ đan chặt vào nhau.
“Mời vào.” Hàn Phong khẽ hắng giọng nói.
Lúc này cửa mở ra. Người đầu tiên tiến vào không ai khác chính là thiếu tá Bằng, hắn đang cười một cách vô cùng bỉ ổi. Sau đó cả đoàn người lục tục đi vào, ai ai cũng trưng ra cái bộ mặt “ta hiểu rồi” mà cười cười nhìn hai người.
Hàn Phong mặt dày còn không sao, Huyền Anh thì không được vậy, lúc này mặt nàng đã đỏ chín như quả cà chua mọng nước, ai nhìn vào cũng muốn cắn một ngụm.
Hàn Phong cúi đầu xuống nói:
“Cảm ơn mọi người đã giúp ta hồi phục thương thế suốt cả đêm hôm qua.”
“Không có gì, chúng tôi thật cũng không ngờ rằng thể chất của cậu lại biến thái đến như vậy, tốc độ tự hồi phục của cậu làm cho chúng tôi phải lau mắt mà nhìn, chỉ mất có một ngày mà cậu đã tỉnh lại.” Giáo sư Khoa, người đã chữa trị cho Hàn Phong cảm khái khen ngợi.
“Haha, giáo sư quá khen, ta cũng chưa mạnh mẽ đến mức như vậy.” Hàn Phong vừa nói vừa đứng ra khỏi giường tiến tới bắt tay giáo sư Khoa.
Đùa sao? Huyết mạch Hàn Phong mạnh mẽ như thể nào? Tốc độ hồi phục như vậy đối với hắn quả thật không có gì to tát.
Nhưng đấy là đối với hắn thôi, còn cả phòng lúc này đều đã im lặng một cách lạ thường, mọi người ai nấy đều nhìn Hàn Phong như nhìn một con quái vật.
Cuối cùng, thiếu tá Bằng cũng không nhịn được mà nắm lấy cổ áo Hàn Phong lắc lắc hắn rồi hét toáng lên:
“Con mẹ nó… chưa mạnh mẽ đến mức như vây.. ngươi bị gãy cái xương sườn bên phải, mấy cái còn lại thì nứt hết, một số nơi xương cốt cũng bị tổn thương nặng nề, chưa kể xô xát da thịt rồi mất một đống máu nữa, vậy mà mới mất có một ngày một đêm, ngươi đã hi hi ha ha đứng lên đi lại, rồi còn hú hí với tiểu thư nhà ta nữa chứ… Không mạnh mẽ ở chỗ nào hả? ngươi nói đi! nói điiii!”
Lúc này cả hội đều không nhịn được mà cuồng tiếu. Sau đó, một con chó nhỏ với bộ lông màu vàng nhìn rất dễ thương xông thẳng qua cửa phòng rồi nhảy đè lên người Hàn Phong, liếm láp khuôn mặt hắn, đuôi nó vẫy vẫy vui mừng. Đó chính là Cẩu Vương, nó phát hiện Hàn Phong đã tỉnh lại liền thu nhỏ hình thể rồi xông thẳng vào trong.
Cả căn phòng lúc này chỉ còn những tiếng cười đùa vui vẻ, không khí ấm áp yên bình vô cùng, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh mạt thế điêu tàn bên ngoài.