Lên đến tầng , Hàn Phong liền nhìn thấy phòng ban giám hiệu ở cuối hành lang. Trước cửa phòng có tên lâu la đứng đó, bọn chúng đang run rẩy chĩa súng về phía đám người Hàn Phong.
Đám người Hàn Phong lại một lần nữa sử dụng chiến thuật bia người. Lần này, Hàn Phong ra lệnh cho bọn đàn em đem mấy cái xác chết dưới tầng lên. Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Hàn Phong liền cho hơn mười tên đàn em sử dụng những cái xác làm lá chắn. Lúc này, cả đoàn đã lập thành đội hình tiêu chuẩn, đi đằng trước là người sử dụng lá chắn thịt, phía sau là hơn người được trang bị vũ khí, bao bọc xung quanh người Hàn Phong cùng Hồng Lân.
Cả đoàn cứ như vậy mà tiến lên phía trước. Mấy tên lính gác thấy vậy thì thét lớn một tiếng, sau đó liên tục nhả đạn về phía đám người Hàn Phong, nhưng tiếc là bao nhiêu đạn dược của bọn chúng đều tiêu hao sạch vào mấy cái xác chết, đám người phía sau hoàn toàn nguyên vẹn, chả có một ai bị thương hay dính đạn cả.
Đám người kia vẫn xả đạn liên hồi trong vòng giây. Nhưng chỉ chưa đầy phút, bọn chúng liền phải thay một băng đạn mới. Đúng lúc này, người phía trước liền ném mấy cái xác đi rồi nằm rạp xuống đất, hơn người phía sau đã có chuẩn bị sẵn, cả đám liền không một chút chần chờ mà nã súng về phía trước. Khi tiếng súng chấm dứt thì cũng là lúc đám người kia đều đã nằm sấp mặt trong vũng máu.
Lúc này, trong căn phòng Ban giám hiệu, thiếu tá Bằng cũng hơi có chút ngoài ý muốn, ông ta không thể nào ngờ rằng năng suất làm việc của Hàn Phong lại cao đến như vậy. Vốn tưởng rằng đoàn đội thiếu tá Bằng phải cầm chân Quang Khánh trong vòng phút cho đến khi Hàn Phong kịp thời cứu viện. Ai mà ngờ được chỉ chưa đầy phút, hắn đã có thể thu thập được cả trường mà đi đến phòng ban giám hiệu, thậm chí ông ta còn chưa kịp động chân động tay với Quang Khánh nữa.
“Mày chắc chưa con?” Thiếu tá Bằng mỉm cười đầy bỡn cợt nhìn về phía Quang Khánh mà nói.
Lúc này, trên mặt Quang Khánh đã lấm tấm những giọt mồ hôi, hắn vẫn không thể tin được hơn người bên mình canh gác mà lúc sinh ra ẩu đả, hắn lại không hề hay biết, thậm chí đến khi Hàn Phong tiến vào khu A thì Quang Khánh mới biết tin tức có người xông vào căn cứ.
Quang Khánh lảo đảo ngồi phệt xuống ghế, sau đó điên cuông hét lên:
“ Không thể nào!! làm thế quái nào mà chúng mày có thể xông vào hang ổ của tao? Đây là địa bàn của tao!! Của tao!!!!!”
“cộp cộp cộp” Những tiếng bước chân phát ra bên ngoài cánh cửa của căn phòng càng ngày càng gần. Mỗi tiếng bước chân lại khiến cho tâm thần Quang Khánh run lên một hồi. Đối với Quang Khánh lúc này, giây dài bằng cả thế kỷ vậy, đúng lúc Quang Khánh tưởng rằng mình sắp phát điên thì tiếng bước chân cuối cùng cũng đã dừng lại ngay trước cửa phòng. Thế nhưng người bên ngoài lại không có tiến vào trong.
“ cộc cộc cộc.” Bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Lúc này, thiếu tá Bằng nhịn không được liền bật cười vui vẻ, sau đó hét:
“Mời vào, đúng là cái thằng nhóc lịch sự mà ahahaha.”
Cạch một tiếng, cánh cửa đã được mở ra. Trước cửa liền xuất hiện thân ảnh khôi ngô của Hàn Phong cùng Hồng Lân, phía sau hai người là cả một đám lâu la đứng đó trợ uy. Hàn Phong lệnh cho bọn chúng đứng ngoài rồi tiến tới, sau khi hai người bước vào trong thì cánh cửa đằng sau liền được khép lại.
“Thiếu tá, các ngươi tiệc tùng vui quá nhỉ.” Hàn Phong mỉm cười nói, rồi tự nhiên đi đến cái tủ đựng ấm chén, lấy ra một chiếc ly, sau đó tiến về phía sa lông, ngồi đối diện với Quang Khánh. Hắn thoải mái ngả lưng về phía sau trong khi Thiếu tá Bằng cười ha hả, ông cầm lấy chai rượu vang kia mà rót bồi cho hắn, thiếu tá cũng không lo lắng về đống thuốc ngủ trong ly rượu này vì ông ta biết chỉ số thân thể của Hàn Phong biến thái đến mức nào, một chút rượu đó sẽ chẳng thấm thía vào đâu đối với hắn.
Hàn Phong tao nhã nâng chiếc ly lên, lắc lắc một hồi cho men rượu bay đi, để lại một hương thơm thoang thoảng trong không khí, sau đó, hắn đưa ly lên môi, nhấp một ngụm nhỏ, bất quá không nuốt ngay mà ngậm rượu trong vòm miệng, cảm nhận độ chát của nho đã lên men cùng vị ngọt của tự nhiên, sau đó mới từ từ nuốt xuống.
Hắn đặt ly rượu lên bàn, im lặng nhìn thẳng vào mắt Quang Khánh. Quang Khánh bắt gặp gleBC ánh mắt của Hàn Phong thì tim hắn liền đập thình thịch như một cái máy, mồ hôi mồ kê vãi ra như tắm.
Là người trong nghề cũng đã lâu, cũng đã từng đối mặt với nhiều ông trùm khét tiếng, nhưng đây là lần đầu tiên Quang Khánh cảm nhận được sức ép cùng áp lực mạnh mẽ đến như vậy. Người thanh niên trước mắt này tạo cho hắn một cảm giác nguy hiểm mà hắn chưa bao giờ biết tới. Khi hai người đối mắt,khi ngồi đối diện với Hàn Phong, hắn cảm tưởng như đang có một nòng súng đen ngòm dí thẳng vào đầu hắn vậy.
Quang Khánh cũng đâu phải là tay mơ, hắn ngay lập tức cắn một cái thật mạnh vào đầu lưỡi, lấy sự đau đớn để áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, gầm gừ nói:
“ Tao với mày không thù không oán, tại sao mày lại xâm nhập vào Sinh Tồn Khu của tao?”bg-ssp-{height:px}
Sau đó căm thù nhìn về phía Hồng Lân, nghiến răng nghiến lợi ré lên:
“Chẳng lẽ là vì trả thù cho cái thằng vong ơn bội nghĩa này? Hồng Lân, tao đối xử với hai anh em nhà mày không tệ, vì sao mày lại dẫn người tới hại tao? Thằng Ngũ cũng đã bị con em gái mày giết chết rồi còn gì? Coi như cũng là oan có đầu, nợ có chủ, vì lý do gì mày lại làm phản?”
Hồng Lân tức giận nói:
“ Cái thằng khốn khiếp nhà mày còn không làm cái gì sai? Tao thật sự chán ghét cái loại cặn bã như mày, nào là phòng thể dục tăm tối, nào là ăn thịt người, chỉ những lý do trên thôi cũng đã đủ để cho mày bị ngũ mã phanh thây rồi, mày thật sự không cảm thấy bản thân mình không đáng sống sao?”
“Ahhahaha, tao ăn thịt người thì liên quan gì tới mày, tao chơi gái thì liên quan gì tới mày? Thời buổi này thằng nào có thực lực, thằng đó chính là ông trời, quản cái đếch gì luân thường đạo lý?” Quang Khánh gần như trở nên điên cuồng thét lên.
Lúc này Hàn Phong vỗ tay một hồi, sau đó hắn nói:
“Hay lắm, nắm đấm đứa nào to hơn thì đứa đó có quyền quyết định việc làm của mình, mặc kệ luân thường đạo lý có đúng không? Hiện tại nắm đấm của tao to hơn của mày nhiều, thế nên tao là người có quyền quyết định. Tao quyết định mày sẽ phải chết!”
“Ahahaha, mày cũng đừng có mà quá đáng, đừng để cho cá chết lưới rách nghe chưa, cũng chưa biết được nắm đấm của ai to hơn của ai đâu thằng khốn ạ! Trọng lực khống!!” Quang Khánh điên cuồng cười nói sau đó hắn thét lên, thôi động dị năng mà hắn hấp thụ được từ việc ăn dị năng giả.
Lúc này, trọng lực liền tăng lên gấp lần bình thường, làm cho Hồng lần cùng thiếu tá Bằng chao đảo, riêng mấy người lính khác thì đã bị ép cho quỳ gối xuống sàn rồi. Duy chỉ có Hàn Phong vẫn đang thoải mái ngồi trên ghế sopha mà nhâm nhi ly rượu vang thơm ngon kia.
Hàn Phong lúc này lại hơi bất ngờ nhìn về phía tên thân cận đứng sau lưng Quang Khánh kia, bọn chúng vậy mà dễ dàng thích nghi với trọng lượng gấp hai lần này. Nhưng ngay lập tức, Hàn Phong liền hiểu ra bọn này chắc cũng đã được Quang Khánh thôi động dị năng để rèn luyện cùng thích ứng với môi trường trọng lực, đề phòng trường hợp khẩn cấp xảy ra.
Lúc này Quang Khánh lại cực kỳ khiếp sợ nhìn về phía Hàn Phong, hắn làm thế nào có thể biết được Hàn Phong đã từng được huấn luyện trong một môi trường khắc nghiệt hơn thế này nhiều. Chỉ với môi trường trọng lực gấp , Hàn Phong thậm chí còn không cảm giác được sự thay đổi về trọng lực nữa là.
Hàn Phong thong dong đứng dậy, chầm chậm bước từng bước về phía Quang Khánh.
Quang Khánh lập tức trở nên cực độ hoảng loạn vội hét:
“Trọng lực gấp lần!!!”
Lúc này Hồng Lân đã khuỵu xuống rồi, đến thiếu tá Bằng cùng tên thân cận kia đều cũng đã khom cả đầu gồi về phía trước rồi. Ngược lại, Hàn Phong vẫn từ từ mà tiến tới.
“ Trọng lực gấp lần” Quang Khánh thét lên, lúc này mũi cùng tai hắn đã ứa ra những vệt máu đỏ do vận dụng dị năng quá độ.
Lúc này, mấy người quân nhân cũng đã bắt đầu nằm ra sàn nhà mà nôn oẹ, Hồng Lân cũng thống khổ nằm bẹp dưới đất, ngay cả thiếu tá Bằng cùng ba tên thân cận của Quang Khánh kia cũng đã bị đè cho nằm bẹp dưới sàn rồi. Nhưng Hàn Phong thì vẫn chầm chậm tiến đến.
“Trọng lực gấp..” Quang Khánh hoảng loạn thét lên, nhưng còn chưa nói hết câu thì đầu hắn đã nổ cái đùng, máu me bắn tứ tung, những mảnh não bộ văng đi loạn xạ khắp nơi, đây chính là hậu quả của việc sử dụng dị năng quá độ.