Ông lão kia nghe tới đây liền bỏ cuốn sách trên tay xuống, hai mắt ông sáng lên. Sau đó cười ha hả nói:
“Haha, cháu gái mắt cao hơn trời của ta mà cũng biết yêu rồi à, những năm qua đã có không biết bao nhiêu người theo đuổi nó, nào là công tử các nhà quyền quý cho đến thủ khoa đỗ đầu đại học danh tiếng ở Havard, nó cũng chẳng thèm ngó ngàng đến.”
“Lúc nào cũng nói cái gì mà người con yêu phải là người xuất sắc nhất, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, haha, nhanh nhanh cho người gọi thiếu tá Bằng cùng hai đứa uyên ương chúng nó lên đây! Riêng người họ không cần phải làm thủ tục với khám sức khoẻ gì hết, những người còn lại thì cứ theo đúng quy trình mà áp dụng.”
“Rõ thưa tư lệnh.” Người trung niên quân nhân kia liền chào theo lễ tiết sau đó đi ra khỏi phòng.
“Ta phải xem người mà cháu gái ta chọn rốt cục là dạng ba đầu sáu tay gì.”Ông lão nghĩ thầm, ánh mắt ông loé lên một tia nghiêm nghị.
Hàn Phong đang đứng ngoài cổng bỗng rùng mình một cái, hắn tự dưng có cảm giác lạnh sống lưng. Đúng lúc này, người trung niên ban nãy trong phòng thiếu tá Bằng đã đi đến cổng, nhìn Huyền Anh, thiếu tá Bằng, sau đó dùng ánh mắt nghiền ngẫm mà nhìn Hàn Phong rồi nói:
“Thống lĩnh đã đặc cách cho thiếu tá Bằng, tiểu thư cùng cậu thanh niên này miễn thủ tục nhập thành mà vào thẳng thư phòng để gặp tổng tư lệnh.”
Thiếu tá Bằng liền đi theo sau người trung niên kia, Huyền Anh cũng khẽ vui mừng, nàng liền nắm tay Hàn Phong, vai kề vai đi bên cạnh hắn.
Hàn Phong có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh cuồng bạo phát ra từ thân thể người trung niên này. Chân Diện Mục Nhãn ngay lập tức được khởi động, Hàn Phong nhìn luồng thông tin mà thầm cảm khái, không hổ là người của quân đội.
Nhân Loại (Tiến Hoá giả)
- Cấp độ:E+
-Lực lượng:
- Nhanh nhẹn:
- Sức sống:
- Thể lực:
- Tinh thần lực:
- Cường độ:
- Kỹ Năng: Ngũ Long trảo.
- Dị năng: Không có
Tiến hoá giả thiên phú cao
Hàn Phong lúc này cũng quét mắt nhìn đám lính gác trên đường đi, người nào người nấy tố chất cũng ở mức , điểm. Đây là một sức mạnh khủng khiếp đến mức nào.
Hàn Phong không khỏi cảm khái về sự cường đại của quân đội, hắn tin chắc rằng thông tin về tiến hoá thạch cũng đã được bọn người tìm hiểu thấu triệt. Suy nghĩ miên man một hồi, cuối cùng đoàn người đã đi đến trước cửa thư phòng. Khi người trung niên kia định gõ cửa thì Huyền Anh đã không hề cố kỵ mà đẩy mạnh cửa ra chạy tót vào trong.
“Ông nội!!! Con nhớ người chết mất!! hu hu” Huyền Anh vui sướng hét lên rồi nhảy tới bá cổ ông lão mà khóc thút thít.
Ông Lão kia liền tươi cười hiền hoà vuốt tóc vỗ về Huyền Anh nói:
“Thôi nào, lớn bằng ngần này rồi mà còn thút tha thút thít, người ngoài nhìn vào người ta lại cười cho.”
Huyền Anh nũng nịu nói:
“Ở đây làm gì có người ngoài mà ông phải lo…”
Nói đến đây nàng cũng nhận ra trong lời nói của mình có mùi ám muội, nên trên mặt liền xuất hiện một rặng mây đỏ ửng. Ông lão lúc này cũng thầm cười mỉm mà tập trung ánh mắt nhìn về phía Hàn Phong. Trong mắt ông lúc này lại là một mảnh thâm thuý, không chút dao động mà đánh giá nhân sinh.
Hàn Phong lúc này cảm thấy mình như bị nhìn thấu, không có gì thoát được khỏi ánh mắt của ông lão trước mặt. Trên mặt Hàn Phong mặc dù không biểu hiện ra điều gì, nhưng trong lòng hắn là một mảnh hoảng hốt. Kỹ năng Chân Diện Mục Nhãn của hắn vẫn đang được kích hoạt, một dòng thông tin hiện lên làm cho hắn không thể không thất kinh.
Nhân Loại (Siêu Cấp Võ Giả)bg-ssp-{height:px}
- Cấp độ:???
-Lực lượng:???
- Nhanh nhẹn:???
- Sức sống:???
- Thể lực:???
- Tinh thần lực:???
- Cường độ:???
- Kỹ Năng:???
- Dị năng:???
Đây là lần đầu tiên hắn tao ngộ tình huống này kể từ khi sở hữu kỹ năng Chân Diện Mục Nhãn. Hoá ra kỹ năng nghịch thiên này cũng có một số giới hạn đối với sự khác biệt về thực lực của mỗi người. Ông lão này sở hữu một thân thực lực mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.
“E hèm, người thanh niên, cậu cũng nhìn đủ rồi chứ hả?”Ông Lão lúc này bỗng dưng lên tiếng.
Biết được bản thân mình thất thần, Hàn Phong liền hơi cúi người về phía trước, không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói:
“Kính chào lão tiền bối, thứ lỗi cho vãn bối thất kính.”
Ông Lão mỉm cười nói:
“Haha, không có sao, cậu đừng khách sáo, cậu thực sự cũng rất khá, tôi thấy bản thân cậu trẻ tuổi như vậy, thực lực đã cao như thế thì thật sự là điều đáng quý.”
Thật đúng là buồn cười mà, bản thân hắn muốn thăm dò thực lực của người ta, không chỉ không nhìn được gì, mà còn bị người ta phát hiện, ngay cả thực lực của mình cũng bị người ta dễ dàng nhìn ra, Hàn Phong lúc này cũng đã hiểu được mình quả thật là múa rìu qua mắt thợ rồi.
Huyền Anh lúc này cũng vui vẻ khoa chân múa tay nói:
“Đúng rồi ông nội, anh Phong thực sự rất mạnh đó, nếu không phải hồi đó gặp được anh ấy thì con cũng đã đi đời nhà ma rồi.”
Ông lão quay sang hiền hoà nhìn Huyền Anh, lấy ngón trỏ quệt cái mũi đáng yêu của nàng một cái mà trọc ghẹo:
“Ồ, cháu gái của ông sao tự dưng lại hưng phấn hẳn lên thế.”
“Ừm cháu..” Huyền Anh mặt đỏ bừng, lắp ba lắp bắp.
Ông lão mỉm cười khoái chí mà nhìn về phía Hàn Phong nói:
“Tôi tên là Lê Bá Hải, là tổng tư lệnh của quân khu này, cũng là ông nội của Huyền Anh, cậu có thể cho ta biết cậu tên là gì không?”
“Vãn bối tên Nguyễn Hàn Phong, năm nay vãn bối tuổi, vãn bối rất hân hạnh được ra mắt tiền bối” Hàn Phong nói với một tác phong cung kính đối với bề trên của mình.
Ông lão gật đầu hài lòng nhìn hắn với một ánh mắt nghiền ngẫm, sau đó bỗng phóng ra một luồng khí thế vô hình đánh ập về phía Hàn Phong, thái độ của ông xoay chuyển độ, ông hướng về phía hắn, nghiêm giọng hỏi:
“Quan hệ giữa cậu và cháu gái của tôi là gì?”
“Ông nội..” Huyền Anh thấy thế liền níu lấy tay ông lo lắng nói, nhưng ông lão cũng mặc kệ Huyền Anh, nghiêm nghị nhìn về phía Hàn Phong.
Thiếu tá Bằng đứng ngay bên cạnh Hàn Phong cũng bị dính một chút ảnh hưởng bởi luồng khí thế của lão nhân trước mặt, toàn thân thiếu tá liền toát mồ hôi nhễ nhại. Ngược lại, Hàn Phong dường như lại không bị ảnh hưởng bởi luồng khí thế của ông, hắn vẫn thong dong đáp lời:
“Không giấu gì tiền bối, vãn bối đối với Huyền Anh chính là một mảnh chân tình, hai người vãn bối hiện tại đều đang có một đoạn tình cảm với nhau.”