Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

chương 111

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ha…” A Cửu nắm lấy tay ghế, ngọn lửa cuồng bạo có thể nháy mắt tràn ngập cả căn phòng. Ngục giam Hắc Tháp phải trải qua mấy năm mới có thể mở rộng đến quy mô hiện nay. Hắn quyết không thể cho phép bất kỳ kẻ nào phá hư, con cáo già Tần Viễn Đông kia muốn xé bỏ hiệp ước, ý đồ độc bá quyền hành ở liên minh, nhưng còn phải nhìn xem hắn có đồng ý hay không.

Cá chết lưới rách, ai cũng không có được.

Lúc này, người vừa sợ vừa giận trong ngục giam Hắc Tháp không chỉ có một mình A Cửu, đám người Liễu Như Phong, Trần Khuê cũng xám mặt, lẳng lặng ngồi ở trên ghế, sắc mặt xanh mét không hề che dấu sự lo lắng, sợ hãi.

Một giờ trước, đại quân liên minh bốn phía vây công đã phá hủy một phần ba thôn Hắc Thạch, đó là nơi bọn họ muốn sống yên ổn, nếu bị liên minh hủy đi. Liên minh sẽ cùng với đám cá dưới sông kia công kích, bọn họ không còn đường lui.

Liên minh vừa ra tay liền chặt đứt toàn bộ đường lui của ngục giam Hắc Tháp. Hơn nữa, đám Diệp Thần đang ở cổng A ngục giam Hắc Tháp hành động, người trong ngục giam Hắc Tháp giống như con thú bị vây nhốt, không thể động đậy.

“Liễu Như Phong, anh thấy thế nào?” Ánh mắt A Cửu tối tăm nhìn Liễu Như Phong, khuôn mặt tục tằng không hề cố kỵ hiện ra vẻ tàn ngược, hắn như thế nào cũng không nghĩ đến chuyện trước khi đánh nhau mà Tần Viễn Đông còn đưa cho hắn một quân cờ.

“Chiến, trước tiên khởi động kế hoạch B.” Liễu Như Phong mở to hai mắt, vẻ mặt thô bạo lạnh lùng, chậm rãi đảo qua những người khác trong phòng, “Tôi mặc kệ mấy người đang có suy nghĩ gì trong lòng, lần này quyết chiến không thể thua, nếu không …hậu quả như thế nào, không cần tôi nói thì mấy người cũng rõ, Trần Minh, anh dẫn người ngăn ở cổng A, tận lực kéo dài thời gian.”

Trần Minh gật đầu, xem như đồng ý với lời của Liễu Như Phong.

Trần Minh là kẻ cầm đầu của mấy chục tù nhân trong ngục giam Hắc Tháp, những người này chỉ nghe lời của Trần Minh, người ở trong ngục giam Hắc Tháp đa phần đều kiệt ngạo bất tuân, trên tay dính không ít máu.

Nghe được lời của Liễu Như Phong, sắc mặt mọi người đều thay đổi, cúi thấp đầu không biết là đang nghĩ cái gì, lại ẩn ẩn như hiểu được Liễu Như Phong và A Cửu còn đang che giấu họ không ít chuyện.

“Kế hoạch B? Kế hoạch B gì? Sao tôi không biết?” Thanh âm bén nhọn của Hứa Kham đột ngột từ bên ngoài vang lên, cửa ầm một cái bị đá văng, Hứa Kham khoác áo tắm đi đến, dấu vết che kín trên người khiến người ta mặt đỏ tai đỏ. Khi đến gần còn mơ hồ ngửi được hơi thở tình dục mơ hồ.

Từ máy theo dõi của ngục giam Hắc Tháp, hắn nhìn thấy thân ảnh của Diệp Thần, trong trẻo nhưng lạnh lùng như nước, cho dù chỉ đứng ở đó cũng khiến cho người ta không thể bỏ qua. Hứa Kham giấu hận ý ở sâu trong nội tâm, không tự giác mà dần dần bành trướng, chết, hắn nhất định phải khiến cho Diệp Thần chết, điều này đã trở thành chấp nhất của hắn.

A Cửu trào phúng liếc nhìn Hứa Kham, Liễu Như Phong thì càng rõ ràng, hắn nhắm mắt lại, nhắm mắt làm ngơ, trong khoảng thời gian này Hứa Kham đã làm loạn cả ngục giam Hắc Tháp, nam nhân bị trêu chọc không có trăm người cũng có chục người. Nhưng, trước mắt Hứa Kham còn có giá trị sử dụng, không tất yếu phải trở mặt.

“Việc này không tới phiên cậu xen mồm, bọn Diệp Thần đã bắt đầu đột phá từ A, cậu nếu không cam lòng thì có thể đi qua đó, nhưng cậu tốt nhất phải an phận chút, bằng không tôi sẽ tự mình động thủ để cho cậu biết cái gì gọi là an phận.” Lần này, A Cửu mở miệng không chút lưu tình nào, trực tiếp hất ra tay Hứa Kham đang khoát trên vai mình, chậm rãi từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, lau sạch nơi Hứa Kham chạm qua.

Giống như là bị thứ dơ bẩn gì đó chạm vào, tránh còn không kịp.

Dứt lời, A Cửu và Liễu Như Phong rời đi trước.

“Hứa Kham, em không sao chứ?” Trần Khuê ngồi xổm xuống, đưa tay đỡ lấy Hứa Kham bị A Cửu hất xuống đất, ánh mắt sau khi chạm đến một nửa khuôn mặt dữ tợn của Hứa Kham, trong mắt hiện lên chán ghét. Nhưng hai người cũng một chỗ đã lâu nên cũng không buông tay đang đỡ Hứa Kham dậy.

“Không có việc gì.” Hứa Kham lắc đầu, trong mắt hiện lên lệ khí âm ngoan, nhìn ánh mắt hờ hững lạnh như băng của A Cửu, không thể kiềm chế được mà rùng mình. Đối với A Cửu, hắn vẫn luôn mang theo vài phần sợ hãi, nhưng tất cả việc này đều là do Diệp Thần tạo thành, nếu không phải Diệp Thần, hắn sẽ không biến thành bộ dáng nửa người nửa quỷ này, hắn cũng không quên được ánh mắt của A Cửu nhìn hắn trước khi đi.

Hừ! Đám A Cửu dám đối với với hắn như vậy, thì hắn cũng sẽ không cần phải mềm lòng, chỉ cần đồ vật kia còn ở trong tay hắn thì mặc kệ lần quyết chiến này là ai thắng, đến cuối cùng chỉ có mình hắn là có thể cười. Nhớ đến hình ảnh của Diệp Cẩn trong máy theo dõi trước đó không lâu, tâm của Hứa Kham bất giác xao động.

So với A Cửu, hắn càng thích Diệp Cẩn. Có lẽ vật không chiếm được luôn là tốt nhất. Diệp Cẩn luôn lạnh lùng với hắn, nhưng hắn lại thích như vậy. Chỉ cần Diệp Cẩn vào ngục giam Hắc Tháp, hắn cũng không lo không tìm thấy cơ hội động thủ.

Cảm nhận được tầm mắt lạnh như băng của Hứa Kham, khóe miệng lạnh lùng của A Cửu nhếch lên. Hứa Kham từ lúc tiến vào tổ chức thì hắn đã để ý, là một người có dã tâm bừng bừng, cho dù ở nơi thấp nhất của tổ chức cũng không chịu tịch mịch. Hắn nhìn thấy rất

rõ, Hứa Kham từng bước đi lên, hắn vốn tưởng rằng Hứa Kham là người thích hợp nhất đứng ở bên cạnh hắn.

Nhưng cuối cùng A Cửu cũng buông tha, lại là một người đáng thương bị quyền dục nhiễm đỏ hai mắt, người như thế không xứng đứng ở bên cạnh hắn. Hắn chậm rãi nhìn Hứa Kham bắt từng nam nhân làm tù nhân của mình để sử dụng, đến cuối cùng là ai đến cũng không cự tuyệt.

Không khỏi thở dài, lúc trước Hứa Kham từng làm hắn động tâm, hiện tại đã chết, chết ở bên trong mạt thế người ăn thịt người. Tần Viễn Đông vọng tưởng dùng quyết chiến lần này để chôn vùi tất cả, sau đó đi lên đỉnh thế giới. Nhưng điều này còn phải xem hắn có đồng ý hay không.

Dư quang liếc nhìn Hứa Kham, tất cả thành tựu của Địa Ngục trong mấy năm nay, đều nhờ Hứa Kham, chắc chắn là có sự giúp đỡ của Tần Viễn Đông. Hắn tự cho là Địa Ngục và liên minh đều bị hắn nắm trong tay, ngay tại thời khắc ba năm trước khi nhận thấy được dã tâm của Tần Viễn Đông, A Cửu đã làm một việc.

“Chuyện đã chuẩn bị như thế nào?” Liễu Như Phong dò hỏi.

“Ân!” A Cửu gật đầu, hỏi: “Anh hai, bọn Dịch Kỳ đều đã an bài đường lui thỏa đáng rồi!”

“Không cần lo lắng bọn họ, những người khác của Liễu gia đều phân tán ở những nơi khác nhau trong căn cứ, cho dù kế hoạch B thất bại, Tần Viễn Đông cũng không tìm thấy bọn họ.” Khuôn mặt nhạt nhẽo của Liễu Như Phong hiện lên chút nhu hòa.bg-ssp-{height:px}

Trong Địa Ngục không có ai biết lai lịch thân phận của A Cửu, cho dù là giảo hoạt như Tần Viễn Đông cũng trăm triệu lần không thể lường được, thân phận thật của A Cửu chính là nhị thiếu gia đã mất tích hai mươi năm trước của Liễu gia – Liễu Ý Phong, năm đó Liễu gia giao thiệp với hắc đạo, Liễu Ý Phong lúc ấy được gọi là Cửu Gia, đây là một đoạn chuyện cũ có ít người biết.

“Vậy thì tốt, tên hồ ly Tần Viễn Đông giảo hoạt này đã âm thầm hơn mười năm, cho đến bây giờ mới lộ bộ mặt thật, khẳng định có vạn phần nắm chắc, chúng ta không thể lơ là. Nếu cần thiết thì có thể liên minh với Diệp Thần…” A Cửu trầm mặc một lát, chậm rãi nói.

“Diệp Thần? Có thể được không?” Liễu Như Phong chần chờ nói, hắn nghĩ là A Cửu sẽ nhắc đến Long Tường Thiên, nếu không thì là Diệp Cẩn, dù sao thì Long Tường Thiên cũng từng có danh hiệu cường giả đứng đầu liên minh, phía sau còn có Long gia hậu thuẫn. Mà Diệp Cẩn là quân đoàn trưởng của quân đoàn một liên minh, không nói là thực lực như thế nào, thân phận quân đoàn trưởng của quân đoàn một đã đủ để uy hiếp mọi người.

Vì sao A Cửu lại cố tình nhắc đến Diệp Thần, cho dù là Tư Tu Ngạn hay là Tống Tiểu Ngọc, trong mắt hắn thì những này đều quan trọng hơn Diệp Thần.

“Đừng xem thường người này, đây có lẽ sẽ là người mấu chốt trong trận quyết chiến này.” A Cửu thần bí nói, dứt lời liền lập tức tiến vào phòng của mình, hồn nhiên không để ý đến chiến đấu kịch liệt trong thôn Hắc Thạch.

Liễu Như Phong ở trước cửa phòng A Cửu đứng một hồi, cuối cùng cái gì cũng không nói mà quay người đi về trung tâm chỉ huy của ngục giam Hắc Tháp. A Cửu có thể phủi tay làm chưởng quầy còn hắn thì không, nhớ đến lời A Cửu nói, hắn cảm thấy nên làm một vài thay đổi thích hợp.

Thôn Hắc Thạch, trong một nhà dân nào đó.

Lão Tần vuốt quải trượng hình rắn dưới tay, trong mắt bắt đầu hiện lên đắc ý và mãn nguyện, ngày này hắn đã bố cục hơn mười năm, hôm nay rốt cục cũng đến lúc thu hoạch. Nhìn một lượt mọi người trong phòng, những người này đều là nhân tài mà hắn đã hao hết tâm tư để lung lạc, đồng dạng cũng là dị năng giả nổi danh của liên minh.

Nhưng, dù sao cũng không phải là quang minh chính đại gì, những người này có thể phản bội chủ cũ của mình thì tương lai sẽ có một ngày vì lợi ích lớn hơn mà phản bội hắn. Cho nên ngay từ đầu hắn đã không tính lưu lại những người này.

“Dịch Thủy, anh xem những người này có đủ không?” Lão Tần ngồi ngay ngắn, mang theo tươi cười tường hòa, một mạt điên cuồng theo nụ cười lan dần sang khuôn mặt.

Dịch Thủy chính là dị năng giả cấp mười ẩn giấu ở trong chỗ tối của quân đoàn một. Dịch Thủy sở dĩ không hề bộc lộ tài năng ở liên minh là vì dị năng của Dịch Thủy vô cùng quái dị, không có nhiều sức chiến đấu, lại có thể thay đổi. Có thể đem dị năng của một người chuyển đến trong cơ thể của một người khác, có chút giống như trộm.

Lão Tần sau khi biết được dị năng đặc thù của Dịch Thủy thì liền âm thầm xếp hắn vào trong quân đoàn một, bản thân lão Tần không có thức tỉnh dị năng, chỉ là một người thường. Mà người thường thì sống ngắn hơn so với dị năng giả nhiều lắm, hắn cảm thấy dị năng của Dịch Thủy chính là vì hắn mà có, những người này ở dưới dị năng của Dịch Thủy thì có thể giúp lão Tần đột phá trở thành dị năng giả cấp sáu.

Năng lượng chuyển hoán sẽ tiết ra ngoài, Dịch Thủy chỉ có thể chuyển % dị năng. Lão Tần lại là một người thường, vì trở thành một dị năng giả cấp sáu, hắn cần cắn nuốt gần trăm dị năng giả, ở mạt thế bị biến mất vài người, căn bản là sẽ không dẫn đến quá nhiều người chú ý.

Đến nỗi mấy năm nay những người này cũng không có người nào đến nhận, đến tột cùng là không biết đã chết hay sống.

Chờ những dị năng giả đó đi vào trong thôn Hắc Thạch, lão Tần khiến cho Dịch Thủy khởi động dị năng, đem mấy trăm dị năng giả trong phòng nhốt lại. Chỉ chờ lão Tần ra lệnh thì Dịch Thủy liền bắt đầu hành động, đến lúc đó những dị năng giả trong phòng này đừng mong còn sống rời đi.

“Lão Tần, ông là có ý gì?” Mạc Phong đỡ vách tường, muốn ổn định thân mình, trong mắt lóe ra kinh nghi nhìn lão Tần. Từ khi Dịch Thủy xuất hiện thì hắn liền nhạy cảm nhận thấy được sự việc đã trở nên không thích hợp, lẽ ra lúc này chính là thời gian tốt nhất để phá hủy thôn Hắc Thạch và ngục giam Hắc Tháp, lão Tần lại cố tình đưa bọn họ và thủ lĩnh các căn cứ đều gọi đến đây, nói là an bài chiến đấu kế tiếp.

Dị năng Hàn Ninh cao hơn một bậc so với Mạc Phong, đưa tay đỡ lấy Mạc Phong đang đứng không vững, cảm thụ được dị năng không ngừng xói mòn trong thân thể, không chỉ có Hàn Ninh thay đổi sắc mặt mà tất cả dị năng giả khác trong phòng cũng nóng nảy.

Kinh hoảng hỏi lão Tần đây rốt cuộc là chuyện gì?

“Không có chuyện gì, chỉ là Tần mỗ có một nguyện vọng muốn nhờ mọi người thành toàn! Dị năng của Dịch Thủy chỉ là chuyển đổi, Tần mỗ muốn mượn dị năng của mọi người dùng một chút.” Vẻ mặt lão Tần chân thành, tay dừng trên đầu của dị năng giả gần nhất, nhắm mắt lại hưởng thụ, cảm nhận dị năng đang không ngừng gia tăng trong cơ thể, bỗng nhiên phá lên cười, “Nhanh lên, nhanh lên nữa!”

Theo sự gia tăng của dị năng trong kinh mạch, nếp nhăn trên mặt của lão Tần dần giãn a, tóc trắng trên đầu cũng chậm rãi khôi phục màu đen. Lão Tần vui sướng nhìn thân thể mình dần khôi phục lại tuổi trẻ, rốt cuộc cũng không che dấu sự kinh hãi nữa, hoàn toàn điên cuồng.

“Thật ngoan độc!”

“Tần Viễn Đông, ông mẹ nó có ý gì?”

“Dị năng trong thân thể thiếu đi …đây là có chuyện gì?”

Trong phòng phát ra đủ loại tiếng thét chói tai, những người này đều là thế lực một phương, trước mắt chỉ có thể bất chấp tất cả mà mắng như những người đàn bà chanh chua.

Mạc Phong cười khổ, ngã lên người Hàn Ninh, khóe miệng lộ ra chua sót. Bỗng nhiên nhớ đến Diệp Cẩn trước khi đi từng nói qua, cẩn thận lão Tần! Đừng để lật thuyền trong mương, nước ở liên minh rất sâu, không đủ khả năng thì đừng có tranh giành. Hiện tại xem ra bản thân mình còn quá non, phiền đến Hàn Ninh nữa.

Hắn không cam lòng, Diệp Thần rõ ràng là một phế vật, dựa vào cái gì lại làm cho Diệp Cẩn nhớ mãi không quên, mình ở ngay bên người y, cái gì cũng làm được tốt nhất lại không hề chiếm được sự chú ý của y.

Mang theo phần oán giận này, hắn tiếp nhận cành ô-liu của lão Tần, đi lên một con đường hoàn toàn khác với Diệp Cẩn. Thậm chí còn phản bội Diệp Cẩn, có lẽ đây là báo ứng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio