Mạt Thế Luân Hồi

chương 21: sadako trên đảo izu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Băng Ngư

.oo.

Ngày hôm sau, Mặc Ly sớm một mình chạy đến bến tàu, bước lên hành trình đi đến đảo Izu. Mặc Ly tận tình tưởng tượng khi người phục vụ khách sạn phát hiện căn phòng lộn xộn như vậy, sẽ có vẻ mặt như thế nào.

– Cái gì? Hôm nay không có chuyến đi? – Địch Khải đứng trên bến tàu dùng tiếng Nhật thăm hỏi. Gió lớn thổi khắp nơi, trở ngại đường đi của những con tàu. Chẳng lẽ phân thân Sadako biết bọn họ muốn đến, đã bố trí đầy đủ chướng ngại vật?

– Chúng tôi cũng không có cách nào. Thời tiết như vậy cơ bản là không thích hợp di chuyển. – Ngư dân thu về lưới đánh cá, dùng tiếng địa phương đáp lời. Địch Khải phải mất một thời gian mới có thể phiên dịch lại thành tiếng Trung. Chủ Thần chỉ cung cấp phiên dịch khi đối thoại với nhân vật chính, còn nhân vật phụ và làm nền thì mặc kệ, thật là phục vụ không chu đáo!

– Vậy sao… – Địch Khải tiếng nuối thở dài một hơi, lập tức cười nói – Như vậy, tôi đã để sẵn tiền trong lưới đánh cá của ông rồi. Sayonara (Tạm biệt) ——

Ông nói xong liền nhảy xuống thuyền, tiếng motor gầm lên giận dữ, chiếc thuyền giống như bị bão cuốn đi chạy thẳng ra biển.

– Ô ô ô… Mấy người kia lên thuyền khi nào thế??? – Lúc này ngư dân mới phát hiện mấy người vừa rồi còn cười như hoa đã biến mất, thuyền của mình càng ngày càng xa, trong lưới đánh cá lại xuất hiện một xấp tiền mặt.

– Cùng hướng tới đường hàng hải vĩ đại nào! – Địch Khải đứng trước mũi thuyền, gió thổi tung bay chiếc áo choàng.

– Chú, chúng ta đang đi đến đảo Izu, không phải đi làm Vua Hải Tặc! – Huyền Phong cầm bản đồ phỉ nhổ.

– Đã đến lúc nên giải quyết mọi chuyện rồi! – Mặc Ly chà lau kiếm Kusanagi, chậm rãi nói.

– Này này… Lời thoại trước trận quyết chiến cuối cùng đấy là thế nào hả???

Nếu không nhắc đến gió bão và mưa lớn tàn sát bừa bãi, có thể nói bọn họ đi đường rất thuận lợi.

Mọi người đổ bộ trong một xó xỉnh nào đó trên đảo, quần áo ướt như chuột lột, quấn quýt trên người cực kỳ khó chịu.

– Tiếp theo… Chúng ta cần đi đến nơi này, đường đi nhanh nhất là xuyên qua rừng cây. Ở gần chỗ này, chúng ta có thể tìm đến miệng giếng nơi Sadako tử vong. – Địch Khải cầm bút vẽ một vòng tròn trên tấm bản đồ ướt đẫm.

– Mấy người là ai? – Đột nhiên một thiếu nữ bung dù phát hiện một đám khách không mời mà đến, cảnh giác nhìn bọn họ – Đang làm cái gì?

– Đi ngang qua.

– Mua xì dầu.

– Du lịch ngắm cảnh.

– Tìm kiếm đường hàng hải vĩ đại.

– Lạc đường trong phó bản khủng bố.

Rõ ràng là năm người không thương lượng trước, năm đáp án đầy màu sắc rực rỡ xuất hiện.

– …

Thiếu nữ hiển nhiên không thể hiểu được mấy đáp án kỳ lạ đó, ánh mắt ngày càng cảnh giác.

– Cô bé không cần khẩn trương. Chú có vấn đề muốn hỏi cháu. – Địch Khải mở ra trạng thái “cha”! Nở nụ cười ôn hòa đến gần thiếu nữ, cúi người xuống đối mặt với thiếu nữ – Bọn chú có một việc rất quan trọng cần phải làm. Xin hỏi, cháu có biết…

“Phanh ——!”

Thiếu nữ khó tin che phần bụng đổ máu, hai mắt trợn to nhìn Địch Khải vẫn mỉm cười ôn hòa, tay phải vẫn cầm súng lục, họng súng còn nghi ngút khói xanh.

– Cháu có biết, phân thân Sadako ở chỗ nào không?

Thiếu nữ ngã xuống đất, thân thể xuất hiện biến hóa kì dị —— đôi mắt lại đột nhiên trợn lên, toàn bộ tròng trắng tràn đầy tia máu.

– Xem ra chúng ta đã đến muộn một bước. – Địch Khải rút điếu thuốc, lại phát hiện cả hộp đều ẩm ướt, phá lệ nhăn mày một chút.

Dân làng cầm cuốc xẻng dao phay chạy đến từ bốn phương tám hướng. Mỗi bước đi, cốt cách đều thay đổi, khuôn mặt trở nên hẹp dài, mái tóc gần như che khuất mặt, chỉ lộ ra đôi mắt tràn đầy tia máu.

– Biến thành Sadako? – Mặc Ly hai tay cầm súng kíp nòng, bị một đám Sadako ăn mặc khác nhau vây quanh, chuyện này thật là không thích thú chút nào.

Địch Khải cầm lấy cán súng của Mặc Ly.

– Tiểu Hồ Ly, để lại súng, cháu cùng với Vương Giai Tuệ đi tìm giếng.

– Cái gì? – Hai cô gái đồng thời kêu lên.

– Phải – Nhanh – Chóng – Lên! – Khuôn mặt Địch Khải xuất hiện một vùng tối.

Bào Tử Thảo Số Ba lần nữa ra trận, phun ra một bao tải súng ống, Mặc Ly thuận tiện giữ lại nửa bao thực vật Ma Giới “Hạm Hồng”, chuẩn bị khi cần đến. Ngay sau đó, hai cô nàng lập tức chuồn ra khỏi khu vực áp suất thấp.

– Các chàng trai, bây giờ là thời gian biểu diễn của các cậu! – Kết giới màu cam xuất hiện, Địch Khải nhìn mười con Sadako mặt mũi tái nhợt vặn vẹo – Hãy thể hiện cho tốt vào!

Có Yêu Hồ được huyết thống cường hóa cùng với Bán Thú Nhân chịu trách nhiệm đột phá nhiệm vụ đầu mối chính, vì thế Địch Khải có lực phòng ngự mạnh nhất sẽ dẫn dắt hai thanh niên chưa trải qua cường hóa đối phó với dân làng bị biến thành Sadako.

– Bắn bể đầu như đối phó với Zombie sao? – Huyền Phong nhanh chóng cầm lấy một khẩu súng, giơ lên nhắm vào dân làng đứng gần hắn nhất, đang cầm búa giơ lên, nhắm trúng đầu liền cướp cò.

“Phanh ——!” Trên trán ‘Sadako’ xuất hiện một lỗ máu, động tác chậm vài giây, sau đó liền té ngã.

Nhưng mà, Sadako ngã xuống đất đột nhiên lại ngẩng đầu, hai tay cắm xuống bùn, từng chút một bò về phía ba người.

– Wow~ Không ngờ lại sống dai như vậy! – Địch Khải không thương tiếc bắn thủng trái tim ‘Sadako’. Quý cô ‘Sadako’ tràn đầy oán niệm lại bò về phía ông – Thử công kích tứ chi xem. Nếu tứ chi bị thương còn có thể bò sát được không?

Sự thật chứng minh ý kiến vớ vẩn này cũng không xài được. ‘Sadako’ dứt khoát bắt đầu chữa trị vết thương, trúng bao nhiêu đạn cũng có thể khôi phục thành bình thường.

– ‘Sadako’ có một năng lực là tự chữa thương… Nhưng mà lần trước Sadako trong TV bị Tiểu Hồ Ly nướng chín lại không thể, xem ra lần này đúng là Sadako phân thân đích thân tới rồi. Nấp ở chỗ nào nhỉ? – Địch Khải nhìn đám ‘Sadako’ giống hệt nhau xung quanh, bọn chúng chậm rãi đến gần, dường như muốn xé nát ba người.

– Tới đây nào, bé Sadako đáng yêu ơi ~

Hai người lập tức rùng mình ớn lạnh, nhìn Địch Khải hưng phấn dị thường, hoàn toàn không dám nói chuyện.

Rừng cây là địa bàn của Mặc Ly. Yêu Hồ có khả năng “Hóa thực vật thành vũ khí”, không ngừng xuyên qua từng bụi cỏ. Oan hồn Sadako đứng dưới gốc cây, yên lặng nhìn chăm chú vào Mặc Ly và Vương Giai Tuệ. Mặc Ly bị ánh mắt giá lạnh đó nhìn chằm chằm vào khiến cả người khó chịu. Cô còn chưa có nói cho ba người kia lời nguyền tử vong ba ngày của Sadako. Chỉ cần hành động vào hôm nay, ba ngày sau không cần phải lo nữa.

– A!!!

Mặc Ly hồi phục tinh thần, nghe thấy đồng bạn kêu thảm thiết cùng tiếng nhục thể va chạm vào thân cây.

– Làm sao vậy? – Mặc Ly dừng chân đẩy ra cây cối hai bên, Vương Giai Tuệ che mắt cá chân dựa vào một gốc cổ thụ, bên cạnh cô bạn có một người phụ nữ thân thể biến dạng, toàn thân như không có xương cốt bị treo trên nhánh cây. Lực lượng của Bán Thú Nhân không phải người nào cũng có thể chịu được.

– Bị một con chó điên cắn một phát! – Vương Giai Tuệ xé vải tay áo, thô sơ băng bó mắt cá chân một chút – Vừa rồi nó bò ra khỏi bụi cỏ làm mình hết hồn!

Sadako khoa trương nghiêng đầu sang chỗ khác, một cái đầu lâu cài phía sau.

Xem ra ngay cả Sadako cũng phát hiện bọn họ đang chạy tới giếng, phải tăng tốc thôi. Mặc Ly cúi đầu hỏi:

– Còn có thể chạy không?

Vương Giai Tuệ dựa vào thân cây đứng lên, thử nhảy một chút. “Shhh…” Máu chảy thấm vào băng vải.

Mặc Ly run rẩy tai cáo một chút, ba cái đuôi bao quanh Vương Giai Tuệ. Vương Giai Tuệ choáng váng, tỉnh lại đã thấy mình nằm úp trên lưng Mặc Ly, ba cái đuôi gắt gao bảo vệ sau lưng mình.

– Này này, cậu làm gì vậy? – Bị cô gái nhỏ gầy hơn mình cõng trên lưng không phải chuyện gì quang vinh, Vương Giai Tuệ lập tức đỏ mặt, nói chuyện cũng lắp bắp – Cậu đừng xằng bậy, mình nặng lắm đó!

– Đừng nói nhảm nữa. Khi nào đến giếng mình thả cậu xuống, đến lúc đó cậu phải canh giữ bên ngoài cho mình! – Mặc dù lực lượng của Mặc Ly chỉ mới đạt tới người bình thường, nhưng sau trận chiến với Bát Chỉ Nha, đuôi cáo lại có thể bộc phát ra lực lượng rất mạnh mẽ, chí ít có thể đánh đối phương tới mức nằm bẹp dưới đất không đứng dậy được.

Vương Giai Tuệ ban đầu còn ngại ngùng, nhưng nhanh chóng bị lực lượng thần kỳ của đuôi cáo hấp dẫn.

– Mặc Ly, kiếm Kusanagi của cậu giấu trong đuôi, sao mình không nhìn thấy?

– Mặc Ly, đuôi cậu mềm ghê, thoải mái hơn cả da chồn!

– Mặc Ly, như vậy mùa hè cậu không thấy nóng sao?

– Mặc Ly…

– Đủ! Câm mồm! – Mặc Ly dựng đứng lỗ tai, nhất thời hai tai thanh tịnh.

– Mặc Ly, lần trước rất xin lỗi… – Qua một lúc lâu, Vương Giai Tuệ lại lên tiếng, có lẽ cảm thấy áy náy, giọng nói của cô bạn có chút khàn khàn, còn có uể oải.

– …

Lần đó buông tay, khiến cho hai người vừa mới xây dựng được hữu nghị, đã xảy ra ngăn cách. Cho dù là Vương Giai Tuệ hay Mặc Ly, đều thật ăn ý không nhắc đến chuyện đó.

– Mình đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu lúc đó mình không buông tay, không biết bây giờ chúng ta sẽ như thế nào… Nhưng mà, không có “nếu”. Có lẽ nếu như thời gian đảo ngược, mình vẫn sẽ làm như vậy. Mình không có cách nào cứu cậu, mình còn muốn sống sót. Thật xin lỗi.

– Mình biết. – Mặc Ly cảm giác người sau lưng run nhè nhẹ, có thể thừa nhận bản thân muốn sống sót, cũng là một loại dũng khí. Chí ít so với sau đó nói “Xin lỗi” rồi khóc lóc cầu xin tha thứ còn tốt hơn trăm lần.

– Vì thế, mình không cầu xin cậu tha thứ… Cậu là một cô gái tốt, đối với mình cũng rất tốt, mọi người đều rất tốt, cứ như bây giờ, vẫn ủng hộ nhau. Mình chỉ hy vọng cậu hiểu cho, mình sẽ không bao giờ để cho chuyện cũ lại xảy ra… Tiếp theo, mình nhất định sẽ nắm chặt tay cậu, cho dù đánh mắng, mình cũng sẽ không buông tay.

– Ngu ngốc! Loại lời thoại nhiệt huyết của nhân vật chính trong JUMP nói ra làm gì? (JUMP: Tạp chí truyện tranh của Nhật Bản)

– Chúng ta là bạn đúng không? – Vương Giai Tuệ khóc nức nở. Cô gái bình thường lỗ mãng, nhưng trong lòng vẫn có một nơi mềm mại yếu đuối.

– Tất nhiên rồi. Chúng ta là bạn.

– Hứa nhé! Là bạn tốt suốt đời! – Giọng nói của Vương Giai Tuệ cao lên, mang theo vui sướng trẻ con, dường như đã nhận được câu trả lời mong muốn, liền an tĩnh không nói chuyện nữa.

Con đường kế tiếp, hai người đều không nói chuyện. Liếc nhìn thấy ngẫu nhiên bỏ qua vài cánh tay cong queo trắng bệch, Mặc Ly chỉ có thể tăng tốc, một nửa bằng cảm giác, một nửa dựa vào oan hồn Sadako thường thường xuất hiện dẫn đường.

Rốt cục, tầm mắt sáng tỏ thông suốt. Chiếc giếng cũ bị rêu xanh bao trùm xuất hiện trước mắt.

– Đến nơi rồi, Vương Giai Tuệ!

Không có hồi đáp. Trái tim Mặc Ly chợt ngừng đập trong chốc lát. Tựa hồ bị cắt mất một góc, đau đến mức cô muốn ngất xỉu.

– Vương Giai ——!

Mặc Ly lấy hết can đảm nhìn người sau lưng, lời nói ngừng lại giữa chừng. Khi nào thì, người sau lưng mình… đã không còn hô hấp!

Vương Giai Tuệ đi thật sự an tường, mắt nhắm nghiền, khóe miệng mỉm cười… Có lẽ chỉ có diễn viên trong phim mới làm được như vậy.

“Hứa nhé! Là bạn tốt suốt đời!”

Lời nói mủi lòng muốn giữ lại một khắc cuối cùng, mới được người khác vĩnh viễn nhớ kỹ, sinh tử tướng tùy.

Tình tiết như vậy, thật sự là cũ nát!

– A A A ——!!!

Mặc Ly nện nắm đấm vào thành giếng cổ, không kiềm chế được phát ra tiếng thét to. Cô thật hy vọng lúc này có một cơn mưa xối xả, chí ít, nước mắt của cô có thể trôi theo mưa rồi biến mất…

——— —————— ———

Giải Nghĩa Bài Tarot:

Công bố đáp án: Tử vong là Vương Giai Tuệ =..=

Lá bài “The Tower” của Vương Giai Tuệ:

Ban đầu, “The Tower” có vẻ không tệ. Trong bài Tarot, từng lá bài còn được phân chia thành “xuôi” và “ngược”, dĩ nhiên ý nghĩa cũng trái ngược nhau. Nhưng lá bài “The Tower” là lá bài duy nhất có chung ý nghĩa, đặt xuôi hay ngược đều như nhau. Mặt bài miêu tả một ngọn tháp cao trên mây bị sấm chớp phá hủy, hai người rơi xuống khỏi ngọn tháp —— Ý nghĩa của lá bài The Tower là “Hủy diệt”.

“The Tower” là lá bài tệ hại nhất trong lá bài ở chương trước. Cho nên Vương Giai Tuệ thật không may, bị thành vật hy sinh.

Nguyệt Tích: tiếp tục lượn lờ: Mị ghét vận mệnh -_-

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio