Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

chương 70: kẻ làm loạn đến rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lý Thiên cũng phải tham gia vào nhiệm vụ lần này sao?” Một dị năng giả ở bên cạnh Tô Lục Lý có chút lo lắng hỏi Tô Lục Lý, hắn không hiểu tại sao lại đem thành phần không xác định là Lý Thiên gia nhập vào trong nhiệm vụ lần này chứ.

“Tại sao lại không chứ?” Tô Lục Lý ngồi ở trên ghế, vẻ mặt thoải mái uống cà phê thứ được xem như là quý báu vào thời mạt thế, hắn không có chút quan tâm nào đến sự lo lắng của người kia “Nếu bị đần độn thật thì có Thương Viêm ở đó Lý Thiên sẽ ngoan ngoãn thôi, nếu là giả thì phải thử thử xem, với loại năng lực này của hắn muốn chạy thoát ra khỏi lòng bàn tay của nhiều dị năng giả như vậy là chuyện không thể nào đâu”.

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ kêu thêm dị năng giả cấp đặc biệt giám sát bọn họ” Người kia nghe hiểu ý của Tô Lục Lý, liền dùng bộ đàm một lần nữa sắp xếp người cho đội ngũ đã xuất phát.

Đối với sự sắp xếp đó Tô Lục Lý chỉ cười cười mà thôi, không gian của Thương Viêm và Lý Thiên gộp lại tuyệt đối còn lớn hơn so với một nửa dị năng giả không gian ở nơi này cộng lại, nếu ở trong nhiệm vụ mà không có bọn họ thì sẽ là một thiệt hại vô cùng lớn.

Thương Viêm đã ra khỏi căn cứ, một tay thì bị Lý Thiên ôm lấy còn một tay thì bị một tên dị năng giả cấp nắm chặt, Thương Viêm lúc này đang duy trì trạng thái ngu ngốc ngồi trên một chiếc xe không được thoải mái lắm. Mùi mồ hôi nồng nặc trên xe kích thích xoang mũi của Thương Viêm, điều này khiến Thương Viêm hiểu được rằng việc ưa sạch sẽ của cậu có bao nhiêu khó thay đổi.

Đột nhiên, chiếc xe chỉ chở có hai dị năng giả không gian bọn họ và tên dị năng giả cấp khác bỗng ngừng lại, sau đó lại có thêm tên dị năng giả cấp lên nữa, thực hiển nhiên là vừa để bảo vệ bọn họ đồng thời cũng vừa tăng thêm sự giám sát.

Đối với loại tình huống này Thương Viêm không có cảm giác gì cả, dù sao đối với cậu mà nói thì bao nhiêu dị năng giả cấp cũng như nhau mà thôi. Nhưng Lý Thiên lại không thể giữ vững bình tĩnh như thường được, ở dưới vẻ mặt mang nét khờ dại của hắn đã sớm đem tổ tiên của Tô Lục Lý thăm hỏi qua mười tám lần rồi.

Tay Lý Thiên ôm Thương Viêm không khỏi nắm chặt lại, tuy việc phải làm sao mang hắn đi khỏi là chuyện mà Thương Viêm cần lo, nhưng loại tình huống này cũng khiến trong lòng hắn sinh ra bất an. Hắn bị phát hiện một lần cũng rất có thể sẽ không còn cơ hội nào nữa, lần này hắn cũng là bất đắc dĩ bị bức ép mà thôi, bỏ qua cơ hội lần này hắn cũng không biết có thể còn có cơ hội nào để chạy trốn hay không nữa.

Thương Viêm đã nhận ra Lý Thiên đang khẩn trương nhưng cậu cũng không làm gì cả, hơn nữa cậu lại còn có tâm lý vui sướng khi người gặp họa nữa chứ.

Ra căn cứ W, xe cứ chạy chạy rồi dừng dừng, mà càng về sau thì thời gian dừng lại càng dài thêm, Thương Viêm đoán là đoàn xe đã bị tang thi tấn công. Thương Viêm vì che giấu nên luôn cúi đầu nhìn dưới chân, mà tiếng động bên ngoài truyền tới đã trở thành căn cứ để Thương Viêm phán đoán năng lực thực sự của đội ngũ này.

Tiếng gầm rú của tang thi không ít có thể nhận ra tang thi ở bên ngoài cũng không phải ít, nhưng cậu cũng không có nghe thấy tiếng kêu thét của người nào cả, xem ra Tô Lục Lý có thể nói là rất chịu bỏ vốn liếng vì dị năng giả không gian đấy.

Thương Viêm không biết bọn họ lúc này đang ở đâu, người trên xe đều ngủ không có nói lời nào làm cậu không thể biết thêm được tin tức gì cả, nhưng cậu ước đoán rằng cũng sẽ không cách quá xa căn cứ W đâu, nếu như không có bị tang thi ngăn cản thì đại khái chỉ khoảng phút xe chạy mà thôi.

“Xuống xe.” Người túm lấy tay cậu cả đoạn đường tên là Vương Nhất, có thể nói hắn chính là người ra lệnh kiêm giám sát ở bên ngoài ngục giam, đây cũng là từ trong buồng giam lúc trước nghe đám dị năng giả canh giữ bọn họ tám chuyện mà biết được.

Đám dị năng giả giết sạch lũ tang thi ở chung quanh rồi mới cho dị năng giả không gian xuống xe, mà Thương Viêm cũng rất nghe lời ngoan ngoãn cúi đầu đi xuống, Lý Thiên đang kéo tay cậu cũng giả vờ rất hiếu kỳ mà quan sát chung quanh, con ngươi không ngừng chuyển động.

Ở khi Thương Viêm xuống xe thì đám dị năng giả đã sớm đem tang thi chung quanh giải quyết sạch sẽ rồi, khi nhìn rõ tình trạng hiện tại con ngươi Lý Thiên không khỏi co rút lại, số lượng và cấp bậc của dị năng giả còn nhiều hơn so với sự tưởng tượng của hắn nữa.

Tay Lý Thiên nắm lấy Thương Viêm hơi hơi di chuyển xuống nắm lấy lòng bàn tay của Thương Viêm, một bàn tay để che đậy còn một bàn tay viết thứ gì đó lên trên tay Thương Viêm.

Cảm giác ngứa trên tay không dễ chịu cho lắm nhưng cũng không phải không nhịn được. tên cấp , tên cấp , tên dị năng giả không gian, Tô Lục Lý thực sự là ông chủ lớn mà.

Lý Thiên lại ngẩng đầu liếc nhìn chữ trên tòa trung tâm bách hóa lớn này một cái, nhiệm vụ trước đó của bọn họ vốn đều là tiến hành ở trong đây, trước mặt là Trung tâm bách hóa của Diễm thị, các thứ ở bên trong nổi danh là vừa tốt lại vừa đầy đủ.

Lý Thiên bĩu môi như trẻ con liếc mắt nhìn lén Thương Viêm một cái: “Ba ba, bốn chữ kia là (Trung tâm bách hóa Diễm thị)đúng không ạ?” Lý Thiên đang tại tiết lộ vị trí của bọn họ cho Thương Viêm, dị năng giả đi theo Thương Viêm liếc mắt nhìn Lý Thiên một cái lại lướt qua Thương Viêm không có chút xíu phản ứng nào, cuối cùng xem như không nghe thấy lời nói của Lý Thiên.

Nghe thấy lời nói của Lý Thiên trong lòng Thương Viêm rất vui vẻ, thực sự không ngờ cư nhiên lại đúng lúc tới ngay trung tâm bách hóa của nhà mình.

“Ca” Thương Viêm liên lạc với Diễm Quân Ly “Đi tìm xem bản đồ phụ cận Trung tâm bách hóa Diễm thị của chúng ta đi”. Thương Viêm nhớ rõ mình đem bản đồ đặt ở nếu tìm thấy cậu có thể dễ dàng rà soát thêm một lần nữa.

Nghe thấy lời Thương Viêm nói trong mắt Diễm Quân Ly chợt lướt qua ý cười, “Được, bất quá Tiểu Viêm, khi anh không ở đây em có thể báo tin bình an một cái được hay không? Anh rất lo cho em, đêm qua đều không có ngủ được”.

Bắt đầu từ ngày hôm qua y vẫn không có ngủ chỉ vì chờ tin tức của Thương Viêm. Vốn là với dị năng giả như y mà nói không ngủ một đêm cũng chả sao cả, nhưng cái này cũng không làm cản trở đến việc y nâng độ cảm tình của Thương Viêm nha.

Giọng của Diễm Quân Ly rất mềm mỏng, còn mang theo ý mệt mỏi và an tâm khiến Thương Viêm lập tức cảm thấy áy náy “Em xin lỗi”, Thương Viêm vô cùng chân thành nói câu xin lỗi, qua việc này cậu sẽ tự kiểm điểm thật tốt.

Ý cười của Diễm Quân Ly càng nồng đậm thêm, Tiểu Viêm dễ dàng mềm lòng thế này thì nhất định phải tranh thủ lợi dụng càng nhiều lợi ích hơn nữa mới được.

Thương Viêm bị nhanh chóng mang vào trung tâm bách hóa, có thể là trước đó đã đến mấy lần rồi nên tang thi ở chỗ này đã sớm bị tiêu diệt sạch sẽ, Thương Viêm có thể cảm giác được cơ thể vẫn banh cứng của Vương Nhất có hơi thả lỏng ra, tuy lúc sau vẫn cảnh giác cao độ nhưng so sánh với bên ngoài trung tâm bách hóa vẫn là có chút thả lỏng hơn.

Tay của Vương Nhất nắm lấy Thương Viêm, nhiệm vụ của hắn thà nói cảnh giới tang thi chi bằng nói là canh giữ Thương Viêm thì đúng hơn.

Thương Viêm cùng tất cả mọi người đi vào kho hàng của siêu thị, Thương Viêm thừa dịp mọi người không chú ý mà liếc nhìn mấy thứ trong kho hàng một cái, tuy cửa của kho hàng đích xác bị dùng sức mở ra nhưng mấy thứ bên trong vẫn không hề ít đi, ít nhất còn chiếm khoảng một nửa kho hàng.

Sau khi đám dị năng giả lấy đi thứ mình cần xong thì tên dị năng giả bắt đầu làm việc. Ngay cả Lý Thiên cũng giả bộ hiếu kỳ học theo Thương Viêm nhét thức ăn vào. Lý Thiên nhét rất hăng hái, sau hôm này có thể sẽ thoát khỏi nên chứa được bao nhiêu thì đều thuộc về hắn cả.

Thương Viêm cúi đầu, trong lòng tỏ ra rất bất đắc dĩ đối với Vương Nhất vẫn còn đang nắm chặt cậu. Trong lòng Thương Viêm khó nén lại mà thở dài, nói một câu xin lỗi. Tiếp theo Thương Viêm dưới ánh nhìn trừng trừng của mọi người dùng sức vung tay của Vương Nhất ra, Vương Nhất bị hành động xảy ra bất thình lình của Thương Viêm làm cho lảo đảo về phía sau.

Sau khi tiến vào kho hàng đóng cửa lại thần kinh của đám dị năng giả rất rõ ràng có chút thả lỏng ra, hơn nữa Thương Viêm với thân phận là dị năng giả không gian khiến bọn họ có chút do dự đối với việc có nên tấn công Thương Viêm hay không, mà nhờ có sự do dự đó nên mới giúp cho Thương Viêm tranh thủ được.

Thương Viêm nhìn Vương Nhất sắp đánh lại đây, nhếch miệng cười, hoàn toàn xem sự uy hiếp của dị năng giả như không thấy, trong sự nghi hoặc của Vương Nhất mà khẽ kêu lên một câu: “Tiểu Tam Nhi”.Σ( ° △ °|||)

Lý Thiên hiển nhiên cũng bị mấy lời Thương Viêm nói khiến cho u mê, trong lòng cũng động lên, ngay khi hắn còn chưa kịp phản ứng lại, một con tang thi liền chặn ngang giữa Thương Viêm và Vương Nhất.

Con tang thi cấp này đã có thêm trí lực, sau khi nó trung thành với Diễm Quân Ly biết được tầm quan trọng của Thương Viêm đối với chủ nhân của nó nên đương nhiên phải đứng ra bảo vệ rồi, đương nhiên Diễm Quân Ly cũng từng hạ mệnh lệnh với nó là phải đi theo bảo vệ Thương Viêm.

Động tác của con tang thi đã được Thương Viêm chữa trị này rõ ràng nhanh hơn so với Vương Nhất nhiều, ngay ranh giới đòn tấn công của Vương Nhất còn chưa hình thành, tang thi đã ra tay đem một cánh tay của Vương Nhất đang ở gần bên xé xuống, theo một tiếng gầm rú của tang thi, cánh cửa bị đóng của kho hàng lập tức vang lên một tiếng va chạm kịch liệt.

Không cần phải nói tất cả mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gì, ngoại trừ đám dị năng giả không gian còn mơ hồ về ý thức kia, thì tất cả mọi người đều hoảng sợ mà đem lực chú ý đặt vào trên người tang thi cấp ở giữa cửa kho.

Thương Viêm nhìn trái nhìn phải, ngay khi phát hiện lực chú ý của mọi người cũng không có ở trên người cậu, cậu liền lặng lẽ chầm chậm lùi về một bên, dựa vào mấy cái thùng được đặt rất cao liền vung tay lên thả Diễm Quân Ly từ trong không gian ra.(đây là đóng cửa thả BOSS đúng ko??)

Thương Viêm nháy mắt nhìn đắc ý về phía Diễm Quân Ly, trong lòng Diễm Quân Ly thấy buồn cười, tuy Thương Viêm không có làm chuyện gì có thể đắc ý được cả nhưng y vẫn rất nể tình mà gật gật đầu với Thương Viêm, từ từ kéo gần khoảng cách giữa hai người sau đó tay rất tự nhiên mà kéo Thương Viêm vào lòng ngực, sáp lại gần khóe miệng cắn nhẹ một cái.

“Thương…. Viêm….” Lý Thiên nhìn thấy dị năng giả và tang thi cấp đã bắt đầu đánh lên, biết được con tang thi này là của Thương Viêm bởi vì nó cũng không có tấn công hắn với Thương Viêm dù khoảng cách hai người ở rất gần với lại khá yếu nữa.

Lý Thiên phục hồi tinh thần lại rồi phát hiện Thương Viêm đã không còn ở phía trước hắn, dư quang lướt đến hai người đang dính sát vào nhau, hắn chần chừ quay đầu lại liền phát hiện Thương Viêm mặt đỏ tía tai bị một người ôm vào lòng, Thương Viêm đang nhìn người nam nhân cao lớn hơn so với hắn kia còn hai tay đang che miệng mình lại.

Nhận thấy được ánh mắt của Lý Thiên, Diễm Quân Ly thu sự dịu dàng lại, ánh mắt như kim châm quan sát Lý Thiên thật kỹ, Lý Thiên cảm thấy sau lưng hơi lạnh, toàn thân đều rùng mình một cái. Hắn miễn cưỡng cười cười nhìn về phía Thương Viêm cầu cứu.

Sự xuất hiện của Diễm Quân Ly đương nhiên sẽ khiến cho đám dị năng giả chú ý cao độ rồi, nhưng sau đó Diễm Quân Ly chỉ vẻn vẹn nói ra một câu không được nhúc nhích bọn họ liền hiểu được người nọ muốn bóp chết bọn họ quả thực là rất dễ dàng, sự sợ hãi đang tràn ngập khắp trong lòng.

Mà lúc này tang thi ở bên ngoài cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà xông vào, Diễm Quân Ly một ánh mắt cũng không cho tang thi cấp một cái, chỉ để lại một câu “Trông chừng bọn họ”.

Tiểu Tam Nhi khi đối mặt với Diễm Quân Ly cứ như người bình thường mà gật gật đầu, ngay sau khi nhìn thấy Diễm Quân Ly ôm Thương Viêm rời khỏi liền đem ánh mắt vô hồn đặt lên trên người đám dị năng giả này. Nhưng nó cũng không có làm gì cả mà chỉ ra lệnh cho đám tang thi đem dị năng giả đều bao vây lại thành một vòng.

Lý Thiên nhìn loại tình huống quỷ dị này, lại nhìn Thương Viêm bị Diễm Quân Ly ôm đi khỏi, tuy đã há hốc mồm không biết nên dùng cách nào để suy nghĩ nữa, nhưng hắn vẫn hiểu là lúc này hắn hẳn là nên đuổi theo Thương Viêm mới đúng.

Lý Thiên mới ra khỏi cửa kho hàng liền bị Thương Viêm một phen ôm lấy bả vai, hắn có chút hoảng sợ mà nhìn vào Thương Viêm còn Thương Viêm chỉ cười rồi nói với hắn: “Đi theo tôi có thịt ăn đấy”. Sau đó Thương Viêm liền lộ một vẻ mặt như ‘tôi tự hào tôi là thổ hào’ vậy.

Nếu còn ở vào vài phút trước Lý Thiên nhất định sẽ nói móc một câu để biểu đạt suy nghĩ trong lòng mình, nhưng hiện tại ánh mắt của hắn cũng chỉ có thể nhìn Diễm Quân Ly đang ở phía sau Thương Viêm, cười như không cười mà nhìn vào ót Thương Viêm.

“Đây là đương nhiên rồi, Viêm ca” Lý Thiên giật mình một cái, từ sợ hãi biến thành tỉnh táo hiểu rõ, thực ra con người Thương Viêm cũng không tệ lắm, tuy nhiên hắn vẫn còn rất hoang mang.

Thực lực của Thương Viêm hay nói đúng hơn là thực lực của người yêu của Thương Viêm thực sự là quá dũng mãnh mà, trước đó hắn vẫn còn phiền não phải làm sao để chạy trốn, vậy mà chỉ có vẻn vẹn một câu của người ta thì đã thành công rồi. Nếu hắn đoán đúng thì con tang thi cấp trước đó cũng là của người nam nhân này.

Đối với xưng hô của Lý Thiên, Thương Viêm cực kỳ hài lòng, nụ cười trên mặt không khỏi sâu thêm một chút, còn sắc mặt của Diễm Quân Ly ở đằng sau lại không khỏi tối đi một chút, khiến trong lòng Lý Thiên đập loạn cả lên.

“Vậy thì…. Mạn Địch” Thương Viêm có chút suy nghĩ sâu xa mà nhìn chằm chằm vào Lý Thiên, Lý Thiên cũng thông minh nghĩ đến chuyện về Mạn Địch liền lập tức cam đoan. Tuy là hắn cũng không biết đi theo Thương Viêm có dễ hay không, nhưng xem ở tình hình hiện tại thì đi theo trước cũng không sao cả, tuy người yêu của Thương Viêm thực sự rất đáng sợ nhưng chỉ cần Thương Viêm có cảm tình với hắn thì có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Sau khi Thương Viêm nghe xong trong mắt liền sáng ngời, quay đầu nhìn về phía Diễm Quân Ly, đang định mở miệng thì Tiểu Tam Nhi đã xuất hiện ở trước mặt cậu.

“Nó sẽ đi theo bảo vệ sự an toàn cho em” Lời này là Diễm Quân Ly nói với Lý Thiên, con ngươi đen không có chút cảm xúc nào khiến cho Lý Thiên theo phản xạ cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng.

Lý Thiên gật đầu thật mạnh một cái tỏ vẻ hắn hoàn toàn hiểu được ý tứ của Diễm Quân Ly, cái hàm ý nhỏ trên danh nghĩa bảo vệ kia – giám thị.

Diễm Quân Ly không có quan tâm tới Mạn Địch gì kia cho lắm, nhưng chỉ cần Thương Viêm muốn thì y nhất định sẽ cho. Nhìn thấy bóng dáng Lý Thiên đã rời đi, Thương Viêm tỏ vẻ rất hài lòng, Thương Viêm đụng đụng Diễm Quân Ly “Anh nói xem dị năng giả bên trong có thể toàn bộ đều trở thành người một nhà hay không?”

Thương Viêm không nhận được câu trả lời của Diễm Quân Ly, khó hiểu mà quay đầu lại nhìn về phía Diễm Quân Ly liền phát hiện Diễm Quân Ly bậm lấy môi vô cùng nguy hiểm mà nhìn vào cậu.

“Hắn ta là ai? Hai người quan hệ tốt lắm sao? Hử~?” âm cuối của Diễm Quân Ly nâng cao, Thương Viêm nghe tới mức run lên một cái. Diễm Quân Ly nâng cánh tay Thương Viêm vừa mới ôm bả vai Lý Thiên lên vỗ vỗ, như là muốn phủi đi thứ gì đó vậy.

Thương Viêm nuốt một ngụm nước miếng, “Cậu ta là Lý Thiên, dị năng giả không gian tốt nhất căn cứ W ấy”. Nghe thấy mấy lời của Thương Viêm nụ cười của Diễm Quân Ly không hề thay đổi “Mới quen một ngày liền biết rồi ư?”

Thương Viêm không được tự nhiên mà khẽ ho một cái, lúc này còn không nhìn ra là BOSS đang ghen thì EQ của cậu chính là số âm á. Thương Viêm ngẩng đầu lên nhìn mấy đôi mắt chỉ cách cậu có mét bên trong, hạ quyết tâm trong lòng áp lên cặp môi mỏng kia.

Con ngươi của Diễm Quân Ly phóng to, trong lòng như bị giáng một cú thật mạnh, đang định hôn sâu xuống thì đúng vào lúc này lông mày của Diễm Quân Ly nhíu một cái, trên mặt hiện ra vẻ vô cùng khó chịu, y nhanh chóng ôm Thương Viêm tránh về phía bên trái một bước, sau khi một vệt bóng đen sượt qua bên người thì trên tay của Diễm Quân Ly liền có thêm một vết xước màu đỏ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio