Trước đó Cố Trọng Cảnh vẫn luôn nghĩ phải đợi đến khi chữa khỏi cho hoa lan của Tề lão chiết ky kiếm một khoản tiền lớn, nhưng đâu ngờ vận may đến nhanh như lốc xoáy.
Livestream một lát, hắn đã có đủ tiền nhận thầu núi Liễu Minh rồi.
Hắn hoàn toàn không dự đoán được còn có chuyện tốt như thế, nếu biết sớm hắn đã sớm livestream rồi.
Bây giờ hắn nhìn số dư, lòng ngứa ngáy khó nhịn, lúc này đến đích sớm hơn dự kiến.
Cái này phải nói đến chỗ tốt của Livestream Cá mặn rồi, là một trang livestream lớn nhất của Hoa Hạ, chức năng quy đổi của bọn họ làm rất trơn tru, sau mỗi lần streamer livestream xong, quà tặng phần thưởng đều sẽ được bên nền tảng chiết khấu phân ra trực tiếp hiển thị tất cả thu nhập đạt được, cũng không cần mỗi tháng kết toán một lần, lúc này có thể xin rút.
Tiền sẽ chuyển vào tài khoản trong vòng một tuần, sâu sắc nhận được đánh giá tốt của các streamer.
Cố Trọng Cảnh click xin rút, hiện ra một phần xác nhận thông tin cá nhân, sau khi Cố Trọng Cảnh nhập số chứng minh thư, quét khuôn mặt, vv...một loạt các bước xác nhận thông tin streamer, mới hoàn tất thao tác rút tiền.
Tiếp đó Cố Trọng Cảnh chỉ cần chờ đợi tiền chuyển vào tài khoản của mình là xong, hắn sung sướng thu thập thiết bị livestream và nông cụ, đạp xe ba bánh đi tìm trưởng thôn.
Đã đi xa hơn mười mét, nhìn thấy suối chảy róc rách mới vỗ ót một cái, nước linh tuyền còn chưa tưới nữa.
Hắn lại lộn trở về ruộng, đàng hoàn tưới nước, cho đến khi đất ướt đẫm mới lần nữa đi đến nhà trưởng thôn.
Hai ngày nay trưởng thôn Liễu Huy Thành buồn phiền đến độ miệng sắp nổi nhiệt rồi, quan hệ giữa thôn bọn họ cùng với Trần gia thôn luôn rất tốt, mặc dù cách một ngọn núi, giữa hai thôn có nhiều gia đình có quan hệ thông gia với nhau, ở cũng rất thân thiết.
Nhưng quan hệ thông gia cũng không thể đánh đồng cùng lợi ích, mấy ngày trước có một ông chủ lớn nhìn qua rất có tiền từ ngoài thôn đến, nói muốn nhận thầu ngọn núi Liễu Minh giữa hai thôn bọn họ.
Điều kiện đưa ra cũng rất hậu đãi, Liễu Huy Thành cùng trưởng thôn Trần Dân của Trần gia thôn sau khi bàn bạc cũng đã đồng ý cho ông ta thầu, nhưng đáng tiếc cuối cùng việc không thành.
Lý do rất đơn giản, lợi ích phân chia không rõ ràng.
Liễu Minh Sơn là giao giới giữa hai thôn, cho đến nay cũng phân không chia rõ ràng giới tuyến, cho nên đến lúc nói về chi phí nhận thầu, ủy ban thôn của hai bên liền nảy ra tranh cãi rất lớn.
Đều cảm thấy bên mình phải chiếm phần nhiều, luôn cảm thấy bên kia chiếm phần hơn, cho nên vẫn luôn cãi nhau.
Ông chủ kia cũng không phải nhất quyết phải là ngọn núi này, thấy bọn họ cãi qua cãi lại thành như vậy, cũng ngại phiền phức, nghĩ đến ngọn núi này nằm ngang giữa hai thôi sau này không biết còn cãi cọ tiếp hay không liền cảm thấy không có lời, dứt khoát nói không thầu nữa, lúc này trưởng thôn hai bên liền có chút kinh ngạc.
Bọn họ họp khẩn cấp, Liễu Huy Thành tay kẹp thuốc ngồi trên băng ghế thấp ở ủy ban thôn cau mày nói:" Lão Trần, tuy rằng ông chủ Kim kia nhìn trúng Dương Giác sơn ở đầu kia của thôn các ông, nhưng chuyện Liễu Minh sơn chúng ta vẫn phải nói cho rõ ràng, sau này nếu lỡ có người muốn thầu, đất này rốt cuộc nên chia như thế nào?"
Ông chủ Kim nhận thầu núi đầu kia của thôn Trần gia, ủy ban thôn vừa nhận được một khoản mấy chục vạn, Trần Dân vui mừng từ tận đáy lòng, lúc này trên mặt mang ý mừng nói:" Tôi bảo này lão Liễu ơi, ông quá cứng đầu, núi Liễu Minh kia vốn dĩ ở bên thôn chúng tôi nhiều hơn, ông xem đuôi dãy núi đều nằm hết bên thôn chúng tôi, ông còn muốn cãi cố với chúng tôi, lần này thì hay rồi, người ta chẳng thầu nữa."
Lời nói ra khó tránh khỏi mang ý cười trên nỗi đau của người khác, Liễu Huy Thành nghe mà nổi nóng, nhưng lại khống muốn cùng Trần Dân tranh chấp:" Việc này tôi cũng nghĩ rồi, việc phân chia giới tuyến này không phải chúng ta nói là xong, tôi thấy vẫn nên mời người bên địa chính đến xem một chút đi, nên chia làm sao thì chia."
Trần dân nghe xong không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, như ông ta nói, nếu như chia đôi dựa theo giới hạn thôn với thôn, thì cho dù thế nào đều là bên bọn họ chiếm hời, vừa bắt đầu ông ta liền cảm thấy nên là bên thôn bọn họ chiếm đầu to, bây giờ Liễu Huy Thành nói như vậy vừa vặn hợp ý ông.
Những người khác trong Hội đồng Ủy ban thôn cũng đồng ý quyết định này, trên mặt từng người đều tán thành.
Trần Dân nhân cơ hội nói: "Ầy~ lão Liễu ca nói như vậy là đúng rồi, Hội đồng ủy ban chúng ta tuy rằng có thể làm chủ việc nhận thầu đất, nhưng việc phân chia danh giới này cũng không phải thuộc về chúng ta quản.
Được, việc nấy cứ quyết thế đi, tôi đến cục địa chính một chuyến.
Vị ông chủ Kim kia giàu nứt đố đổ vách, chưa biết chừng sau khi chúng ta làm xong hiệp thương hắn lại muốn nhận thầu thì sao?"
Liễu Huy Thành biết ông ta nói có lý, nhưng làm sao có thể để ông ta đi một mình, ngộ nhỡ ông ta giở trò sau lưng thì làm sao bây giờ? Lập tức nói:" Đi thôi, tôi đi với ông."
Muốn đi cục địa chính phải đi khu nội thành thứ năm, khu nội thành thứ sáu bây giờ vẫn chưa có cục địa chính, vì vậy Liễu Huy Thành phải về nhà lấy con xe VW của con trai ông, đi xe đạp điện quá chậm.
Bên này Cố Trọng Cảnh nào có biết hắn còn có đối thủ cạnh tranh chứ, tình sơn trong mộng của hắn xuýt nữa bị thầu rồi, hắn bây giờ vẫn đang chìm đắm trong niềm vui phát tài rồi đây.
Tình sơn trong mộng: đổi từ câu tình nhân trong mộng.
Một lòng chỉ nghĩ chờ nhận thầu xong phải làm chút gì đó, đầy đầu chạy qua chạy lại đều là làm giàu, phấn khích giống như lần đầu dùng dị năng giết chết tang thi.
Trên đường hắn không thể chờ nỗi mà nói tin vui này cho Chử Ngạn, Chử Ngạn cũng thật vui vẻ, nói:" Cố Đầu To, ngày anh kí hợp đồng e đi với anh, ngày kia e được nghỉ rồi, em còn chưa thấy Liễu Minh sơn bao giờ đâu."
Cố Trọng Cảnh dĩ nhiên đáp ứng luôn: "Được, trước tiên anh cùng trưởng thôn bàn cách nhận thầu cái đã, đợi đến ngày kia chắc tiền cũng chuyển vào tài khoản rồi, đến lúc đó anh đưa em lên núi đi dạo."
Hai người liền hàn huyên vài câu mới cúp điện thoại, Cố Trọng Cảnh vẫn còn có chút hưng phấn, rất muốn cùng tất cả mọi người trong viện chia sẻ tin tức này, nhưng bây giờ hắn còn phải đến Ủy ban thôn, cũng chỉ có thể nén xuống.
Đoàn người Liễu Huy Thành hẹn kĩ cùng đi khu nội thành thứ năm, xe vừa ra khỏi Ủy ban thôn không lâu thì gặp Cố Trọng Cảnh cưỡi xe ba bánh lại đây.
Mười ngày trước trưởng thôn mới vừa gặp Cố Trọng Cảnh nên có chút ấn tượng, nhín thấy hắn đi về phía Ủy ban thôn, nghĩ chắc là hắn có chuyện gì đó, vì vậy dừng xe gọi một tiếng.
"Tiểu Cố, đi đâu thế?"
Cố Trọng Cảnh cúi đầu đạp về phía trước, thật không nhìn thấy Liễu Huy Thành, nghe thấy ông gọi, bóp phanh dừng xe lại.
"Trưởng thôn các chú muốn ra ngoài sao? Cháu đang đi tìm chú đây."
Liễu Huy Thành: "Cũng chẳng tốn bao nhiếu thời gian, cậu có chuyện gì thế? Tôi xử lý trước cho cậu."
Cố Trọng Cảnh: "Là như vậy trưởng thôn, không phải cháu có nhận thầu mấy mẫu đất dưới chân núi Liễu Minh sao? Bây giờ trong tay có chút tiền, muốn thầu luôn cả ngọn núi Liễu Minh, vì vậy muốn lại đây hỏi chú tình hình cụ thể."
Lại thêm một người muốn thầu Liễu Minh sơn, Liễu Huy Thành cùng Trần Dân liếc mắt nhìn nhau, đều hơi kinh ngạc, núi Liễu Minh này xảy ra chuyện gì thế? Mấy chục năm không ai liếc mắt đến cũng thôi đi, sao đột nhiên lại đắt khách như thế?
Liễu Huy Thành cười nói: "Tiểu Cố cậu vận may không tệ, vừa vặn hôm nay lão Trần cũng ở đây, thôn bọn họ cũng có một nửa Liễu Minh Sơn đấy.
Đi, chúng ta trở lại nói tỉ mỉ."
Nói xong quay đầu xe, trở về Ủy ban thôn, Cố Trọng Cảnh cũng theo sát phía sau.
Ba người tiến vào Ủy ban thôn, Liễu Huy Thành cũng không giả vờ giả vịt gì, nói thẳng luôn:" Nếu không sao lại nói tiểu Cố cậu may mắn chứ, hai ngày trước có một ông chủ cũng muốn nhận thầu núi này, nếu không phải tại đất đai phân chia không rõ ràng, ngày hôm nay cậu phải đến một chuyến công không rồi."
Cố Trọng Cảnh nhìn ông không giống như đang giả vờ, trong lòng thình thịch một chút, trên mặt không chút biến hóa nói:" Trưởng thôn, người khác không thầu được, không phải chứng minh không có duyên với Liễu Minh sơn sao? Vấn đề phân chia đất đai chúng ta có thể từ từ bàn bạc có phải không? Cháu cũng không gấp.
Nếu vẫn không được chúng ta có thể đi cục địa chính xin chia mới lại mà."
Hai cái trưởng thôn nhìn nhau, nghĩ thầm tiểu tử này không dễ gạt, Trần Dân mở miệng nói: "Tiểu Cố đúng không, tôi thấy cậu cũng là người sảng khoái, nếu cậu đã nói việc chia đất cứ từ từ, chúng tôi cũng sẽ không nói mấy lời giả dối với cậu nữa, liền nói với cậu giá nhận thầu cùng các nhận thầu đi."
Cố Trọng Cảnh: "Được, chú nói đi."
"Núi này bởi vì liên quan đến vấn đề phân chia đất đai, nên giá cả so với mấy ngọn núi khác thấp hơn một chút, một mẫu hai trăm tệ, diện tích che phủ đất đồi núi khoảng mẫu, tức khoảng km², giá thầu một năm là tệ, chúng tôi bớt cho cậu số lẻ, chỉ thu của cậu vạn.".