Đêm khuya ngày thứ hai.
Triệu Thu Lăng bị dây thừng trói chặt tay chân, mắt cũng bị bịt kín, trên miệng còn bị dán băng dính đen, là tư thế bị bắt cóc điển hình.
Trong lòng cô ta sợ muốn chết, cả người đang run rẩy, chỉ sợ cướp xong sẽ giết con tin.
Trong lòng cầu mong những kẻ này nhanh chóng liên lạc người nhà đến chuộc cô ta, cũng không biết những người này liệu có thể nhìn ở phần gia đình cô ta có tiền mà không đụng đến cô ta không.
Lúc này cô ta hối hận tại sao phải tùy tiện tự mình liên lạc với những tên côn đồ cặn bã này, rõ ràng biết những tên này không phải người tốt còn đi chọc vào, bây giờ thì tốt rồi, bảo bọn chúng đi gây phiền phức cho Cố Trọng Cảnh chúng không đi thì thôi, ngược lại gây phiền cho cô ta.
Nhất định là do cô ta đã đưa tiền quá thoải mái, gợi lên lòng tham của mấy tên này, bây giờ cô ta là một cô gái yếu ớt tay không tấc sắt thì bảo vệ mình như thế nào được đây.
Trong lòng cô ta sợ hãi hoảng loạn, lại vẫn phải ép mình bình tĩnh, cật lực nghĩ cách thoát thân, nếu để cô ta về được tới nhà, cô ta nhất định sẽ không tha cho những người này.
Chém từng người bọn họ thành muôn mảnh!
Giống như khi cô ta mười tám tuổi đã làm với con nhỏ kia, đập vỡ từng khúc xương một của nó, lại chôn nó vào trong tường của tiểu khu nhà mình mới khai phá.
Thật là □□không chút kẽ hở, ai mà phát hiện ra được bạn học mất tích nhiều năm được phán định là bị lừa bán lại đang ở trong vách tường của khu chung cư nào đó.
(Chỗ ô vuông là trong raw để vậy á)
Ai bảo con đĩ kia dám tranh dành sự chú ý của bạn học với cô ta, muốn trách thì nên trách nó lớn lên đẹp hơn mình.
Biểu cảm chết không nhắm mắt của con đĩ kia lúc đó, đến bây giờ nghĩ lại Triệu Thu Lăng vẫn cảm thấy sung sướng vô cùng, mấy tên cặn bã này, chỉ cần tự mình có thể an toàn thoát được, nhất định băm vằm chúng cho chó ăn!
Trong lòng cô ta trộn lẫn muôn vàn ác ý và sợ hãi, dẫn đến khuôn mặt có chút vặn vẹo, nhưng mắt của cô ta bị cột vải đen, căn bản không nhìn thấy bộ dáng càng sợ hãi hơn so với cô ta của những tên bắt cóc cô ta.
Năm tên này yên lặng lái xe, ai cũng không nói chuyện, trong đó có một tên ngón tay được băng bó chặt chẽ kín mít.
Cũng còn may tối qua đến bệnh viện kịp lúc, coi như giữ lại được ngón tay, chỉ là sau này không thể gập lại được nữa.
Bọn chúng căn bản không dám hận Cố Trọng Cảnh, toàn bộ hận thù đều trút hết lên người Triệu Thu Lăng, vì vậy chúng không chút do dự dùng lí do cho Triệu Thu Lăng thấy ảnh chụp hiện trường hoàn thành nhiệm vụ để hẹn cô ta.
Hai người đàn ông tàn nhẫn như ma quỷ kia, Triệu Thu Lăng đã dám có những kế hoạch này, rơi vào tay bọn họ làm sao có kết quả tốt được?
Dù sao bọn họ cũng không dám báo cảnh sát, bây giờ niềm an ủi duy nhất của bọn họ chính là con ả này cũng sắp bị trả thù rồi.
Đến địa điểm mà Cố Trọng Cảnh đã nói, năm người yên lặng đợi trong xe, mắt không ngừng liếc giờ, trong lòng không ngừng viết nháp, sợ đến lúc đó nói sai lời sẽ gặp họa.
Trời càng ngày càng lạnh, tựa như báo hiệu sắp có tuyết rơi.
Tối qua Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn trồng cây cả đêm, hôm nay lại dẫn người làm dọn dẹp sạch sẽ cây đổ cành gãy, cây nào hỏng nặng thì trồng cây mới bù vào.
Hai người bận bịu cả một ngày dài, vì vậy đến đêm cả hai đều ngủ rất sâu, mãi đến khi chuông báo thức reo mới chậm dãi rời giường.
"Không dễ gì nghỉ đông để ngủ nướng, mấy người này còn đến gây rối, cáu nha."
Cố Trọng Cảnh nghe giọng nói còn chút mơ mơ màng màng của y, liền khuyên nhủ:" Bảo bối, hay là em đừng đi nữa được không? Trên núi lạnh như thế, lỡ như làm em lạnh cóng anh sao nỡ."
Chử Ngạn không dừng lại, hành động đeo giầy vẫn không dừng lại:" Không được, một mình anh sẽ nhàm chán, em đi cùng với anh."
Hai người kì kèo mãi cuối cùng cũng đến chỗ tối qua chỉ định, một đám người đã sắp lạnh cóng.
Nhìn thấy hai người đến, một tên côn đồ cẩn thận tỉ mỉ chào hỏi, không chút nào dám khinh thường.
"Đại ca, chúng tôi đã đem người đến rồi, chúng tôi có thể đi được chưa?"
Cố Trọng Cảnh nhìn vẻ nơm nớp cẩn thận và nịnh nọt trên mặt bọn chúng, cười nhạo:" Tối qua nhổ cây chặt cây không phải rất sung à? Sao giờ đã biết sợ rồi?"
Mấy người liên tiếp cười trừ nói lời hay, Cố Trọng Cảnh cũng lười nghe, thờ ơ nói:" Được rồi, bọn mày đi đi.
Nhớ lấy, người là do bọn mày bắt đến, ăn nói bừa bãi không có kết cục tốt đâu."
Bọn chúng đã lên thuyền giặc của Cố Trọng Cảnh, sao còn dám nói lung tung nữa, sau khi vội vàng bảo đảm không nói lung tung liền lên xe van chạy đi.
Xe van của bọn chúng không có biển số xe, đoạn đường Liễu Minh sơn này cũng không có CCTV, vì vậy chúng lại lái xe về trước thêm một đoạn nữa, chạy qua hai cái camera sau khi xác định thoát khỏi Liễu Minh sơn liền trực tiếp vứt xe.
Năm người chạy dọc theo đường nhỏ, ngay cả đầu cũng chẳng dám ngoái lại.
Sở dĩ cẩn thận như thế là vì chúng biết rõ tối nay Triệu Thu Lăng chẳng ăn nổi quả ngọt.
Cũng đều biết rõ chuyện tối này nhất định phải để mục trong bụng, ai cũng không được nhắc tới, dù sao người cũng là do chúng bắt tới, nếu Triệu Thu Lăng có xảy ra chuyện gì bọn chúng cũng chạy không thoát.
Tình hình chỗ bọn côn đồ Cố Trọng Cảnh không biết, cho dù biết hắn cũng không để ý, dù sao hắn cũng là dân lành, hắn có làm gì đâu.
Hắn lấy găng tay ra đeo vào, đi đến chỗ Triệu Thu Lăng đang bị trói ở bên cạnh, lấy nùi vải nhét miệng và miếng vải đen bịt mắt cô ta xuống.
Sau khi Triệu Thu Lăng khôi phục thị giác người đầu tiên cô ta nhìn thấy là Cố Trọng Cảnh, cả người liền sụp đổ, cô ta ngàn nghĩ vạn suy cũng không ngờ tới người bắt cóc cô ta lại là Cố Trọng Cảnh.
Trong mắt cô ta Cố Trọng Cảnh vẫn là đứa trẻ mồ côi không chút bối cảnh, muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt như thế.
Sự việc lần trước trên mạng cô ta cho là ngoài ý muốn, là bị tên cầm đầu thủy quân liên lụy, vì vậy sau việc đó cô ta mạnh mẽ trả thù thủ lĩnh thủy quân một trận.
Lại lần nữa kích thích kế hoạch phá hoại Liễu Minh sơn, trong lòng cô ta, Cố Trọng Cảnh tuyệt đối không dám phản kháng, dù sao Cố Trọng Cảnh cũng biết cô ta có bối cảnh như thế nào.
"Cố Trọng Cảnh! Là mày! Mày lại dám bắt cóc tao!"
Cố Trọng Cảnh cười lạnh" Tôi còn dám giết cô cô có tin không?"
Triệu Thu Lăng bị dọa không nhẹ, nhưng coi như đầu óc cô ta còn tỉnh táo, sau khi biết người bắt cóc cô ta là Cố Trọng Cảnh, tâm lý xem thường chiếm thượng phong, lại mở miệng uy hiếp nói:" Nếu mày dám động đến một cọng lông của tao, mày hãy đợi mà sống không bằng chết đi! Còn có cô nhi viện..."
Nhắc đến cô nhi viện, vốn dĩ Cố Trọng Cảnh còn có hứng thú xem cô ta biều diễn thì tâm trạng lập tức xấu đi, sắc mặt vừa đổi lập tức tháo khớp luôn hai chân của cô ta.
Triệu Thu Lăng đau đến kêu la thảm thiết, chỉ đến giờ phút này mới bắt đầu sợ, băng lãnh trong mắt Cố Trọng Cảnh khiến cô ta biết, hắn không quan tâm đến mạng người một chút nào.
Cô ta bắt đầu xin tha, khẩn cầu Cố Trọng Cảnh bỏ qua cho cô ta một lần, về sau cô ta tuyệt đối sẽ không dây dưa đến Cố Trọng Cảnh nữa.
Nhưng Cố Trọng Cảnh đã không muốn phí lời với cô ta nữa, con ả này chính là ròi bọ, nếu không nghiền ép cô ta trong một lần, chỉ sợ sau này sẽ không ngừng dở mánh khóe.
Cố Trọng Cảnh chỉ muốn yên tĩnh sinh sống, không muốn đối phó con điên này, vì vậy hắn không chút dọ dự xuống tay.
Số người và tang thi hắn giết đến hắn cũng đếm không nổi, căn bản không để ý cái mạng của Triệu Thu Lăng.
Chỉ là sau khi giết người rồi nên sử lí thế nào thì vẫn cần phải suy nghĩ kĩ, nếu không với ân oán của hắn và Triệu Thu lăng, đến khi đó cảnh sát điều tra đến chỗ hắn thì vẫn phiền phức.
Cố Trọng Cảnh lấy dao găm ra ngắm chuẩn Triệu Thu Lăng, trong đầu nhanh chóng tính toán các loại được mất, tựa hồ Chử Ngạn nhận ra phiền não của hắn, liền lấy điện thoại ra mở ghi âm nói:" Loại người như cô ta chắc chắn làm không ít chuyện đuối lý, cứ hỏi trước xem rồi tính."
Triệu Thu Lăng nhìn mũi dao gần trong gang tấc, bị dọa tới tim thiếu chút nữa nhảy ra ngoài, hoảng loạn tới không làm chủ được tinh thần, chỉ sợ Cố Trọng Cảnh giết cô ta.
Nghe Chử Ngạn nói thế, cô ta như vớ được cọng rơm cứu mạng:" Việc...việc đuối lý tôi làm rồi! Xin anh đừng giết tôi! Tôi từng giết người, đúng, tôi từng giết người! A a a, Cố Trọng Cảnh anh tha cho tôi đi! Tôi nói chỗ chôn thi thể cho anh, anh tha cho tôi đi! Sau này tôi không dám làm phiền anh nữa, òa..."
Mặt cô ta tràn đầy nước mắt nước mũi dáng vẻ vừa khóc vừa xin tha quá xấu xí, Cố Trọng Cảnh nhìn mà có chút cay mắt.
Lúc nghe thấy lời cô ta thì ngoài ý muốn mà liếc mắt với Chử Ngạn một cái.
" Nói đi, cô giết ai rồi? Tại sao lại giết người? Thi thể ở đâu? Ai che dấu giúp cô?"
Vốn dĩ Chử Ngạn cũng chỉ tùy tiện nói thôi, nghĩ rằng loại chanh tinh này chắc chắn làm không ít chuyện xấu, nhưng bọn họ thực sự không nghĩ tới Triệu Thu Lăng từng giết người!
Có vài người ấy mà, bên ngoài lồng lộng như gương, bên trong nát bấy như đường trâu đi, bên trong đã vừa thối vừa bẩn như mương nước thải, bên ngoài lại vẫn xinh đẹp chỉn chu một mảnh êm đềm.
Triệu Thu Lăng đã bị dọa sợ vỡ mật, hoàn toàn không để ý hậu quả, nói hết toàn bộ bí mật của cô ta ra mà chẳng giữ lại chút nào.
Thì ra lúc cô ta học trung học, trong trường có một bạn nữ rất xinh đẹp, gia cảnh cũng không tồi, rất được hoan nghênh trong trường học, hai người luôn thường có những cạnh tranh và va chạm nhỏ.
Nếu cô bé kia xem là quá trình cạnh tranh lành mạnh thì trong mắt Triệu Thu Lăng là cô bé kia dành hết sự chú ý thuộc về cô ta, cô ta điên cuồng ghen ghét cô bé kia, lúc cô ta điên cuồng nhất đã dẫn cô đến tiểu khu mà nhà cô ta vừa xây dựng.
Sau đó dùng □□ đè chết cô rồi đập vỡ từng khúc xương của cô, vo cô thành một nắm rồi giấu vào trong tường của một căn phòng trong tiểu khu, cả quá trình đều chỉ có một mình cô ta ra tay, không có ai khác giúp đỡ, vì để hoàn thành thật tốt kế hoạch cô ta còn đi học cách lái xe bồn, suốt đêm vùi cô bé vào trong vách tường vĩnh viễ không có ánh mặt trời.
Sau đó cô ta làm như không có chuyện gì mà đến trường, mãi đến khi tin tức cô bé mất tích rộ ra rồi lại truyền ra tin cô bé bị lừa bán rồi, lời đồn nói nhiều rồi đại khái cũng thành sự thật.
Sau đó người nhà của cô bé chắc cũng tin là bị bán rồi, đến bây giờ vẫn không ngừng tìm kiếm con gái của bọn họ.
"Người nhà con đĩ kia còn đến hỏi xem tôi có gặp nó không, ha ha ha, đương nhiên là tôi gặp qua rồi, là tôi tự tay chuyển nó vào tường mà.
Thi thể con đĩ kia bị tôi chôn giữ ở trong tường, qua một khoảng thời gian tôi lại đến một lần, trong đó thực sự là thoải mái chết đi được..."
Sau khi Cố Trọng Cảnh nghe xong hiếm khi trầm mặc, cái người này, không biết nên hình dung thế nào.
Đây là biến thái đi!
Chử Ngạn nghe xong cũng có chút nan giải, hỏi Cố Trọng Cảnh:" Bây giờ làm sao đây? Giao cô ta cho cảnh sát hay là giải quyết cô ta luôn cho rồi."
Cố Trọng Cảnh cũng rất xoắn xuýt, loại biến thái này thả cô ta đi liệu có tốt không? Cô ta có thể không sợ sệt mà ở cùng cô bé bị cô ta trực tiếp trôn vào tường, thậm chí cón cảm thấy căn phòng đó rất thoải mái.
Như này là đã biến thái thành dạng này rồi, thật sự thả cô ta đi tin chắc rằng cô ta sẽ nhanh chóng quên hết khủng hoảng của đêm nay, rồi lập tức trả thù phe mình.
Giống như Triệu Thu Lăng nói, cô ta không có biện pháp vói Cố Trọng Cảnh, vậy cô nhi viện thì sao đây?
Cho dù Cố Trọng Cảnh báo thù, Triệu Thu Lăng bị phán tử hình, vậy cô ta còn người nhà.
Có thể nuôi cô ta thành ra như vậy, chắc chắn người nhà cô ta cũng chẳng có tam quan tốt đẹp gì, đến lúc đó cô nhi viện cũng gặp nguy hiểm tương tự.
Cố Trọng Cảnh không có cách nào mạo hiểm như vậy, trong lòng hắn, Chử Ngạn mãi mãi là số một, thứ hai mới đến hắn, thứ ba là đến những người trong cô nhi viện.
Cố Trọng Cảnh chắc chắn sẽ không cho bất kì ai bất kì cơ hội nào lại hại đến người bên cạnh hắn.
Nhưng vấn đề đến rồi, nếu không báo cảnh sát thì cô bé vô tội kia cả đời sẽ không được phát hiện, cái chết thảm cùng dằn vặt cô phải chịu làm cho Cố Trọng Cảnh không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ.
Vẻ mặt Cố Trọng Cảnh phức tạp nhìn con đàn bà điên này, cầm miếng vải lên nhét vào miệng cô ta:" Nếu có Lâm Ương ở đây thì tốt rồi, dùng tinh thần lực của hắn trực tiếp đâm cô ta thành kẻ kẻ ngốc, không sợ cô ta nói lung tung, đến lúc đó muốn sử lý thế nào đều được."
Chử Ngạn nghe hắn nói xong hai mắt sáng lên:" Cái này còn không đơn giản hả? sợ cô ta nói chuyện thì cắt lưỡi đi, viết chữ cũng dễ giải quyết, chặt tay đi không phải là được rồi sao?"
Cố Trọng Cảnh:" Bảo bối, như vấy có phải quá huyết tinh rồi không? Anh không muốn đụng vào cái lưỡi bẩn thỉu của cô ta..."
Chử Ngạn:" Vậy anh có biện pháp nào tốt hơn không?"
Cố Trọng Cảnh bất đắc dĩ:" Được rồi, em đứng đây đợi anh một lát."
Chử Ngạn đồng ý một tiếng, lại chỗ xe ba bánh ngồi xuống.
Cố Trọng Cảnh túm lấy Triệu Thu Lăng vào thẳng không gian, nữa phút sau đã đi ra.
Chử Ngạn nhìn trên người hắn sạch sẽ thì rất hài lòng, liền nói:" Về nhà chứ?"
Cố Trọng Cảnh:" Ừ, đi thôi."
Hai ngày nay đội cảnh sát hình sự thành phố A bận đến sứt đầu mẻ trán, tất cả các thành viện trong đội hận không thể phân làm hai mà dùng.
Khởi nguồn của mọi việc bắt đầu từ một đoạn ghi được gửi nặc danh đến đội cảnh sát hình sự.
Ghi âm ghi lại tỉ mỉ việc thiên kim Triệu Thu Lăng của một nhà giàu tự kể lại quá trình giết người.
Theo như lời trong băng ghi âm, bởi vì đố kị sắc đẹp của bạn học, nên đã giết chết đối phương rồi vùi người vào tiểu khu nhà mình đầu tư, lại còn giữ lại căn phòng có thi thể của cô bé kia, thường thường qua ở một thời gian.
Cũng không biết có phải lúc trước thiên kim nhà giàu làm việc để lại đuôi, bị người ép nói ra quá trình gây án lại còn gửi đến đội cảnh sát hình sự.
Nhưng không cần biết người đứng sau là ai, đội hình cảnh đều rất coi trọng bản ghi âm kia.
Lập tức cử người đến tiểu khu trong bản ghi âm nói, trực tiếp cạy cửa, sau đó trong căn phòng chôn vùi một mạng người kia phát hiện Triệu Thu Lăng mắt mù tay gãy chân đứt lưỡi bị cắt.
Sau khi bên cảnh sát mang người đi điều chỉnh camera của tiểu khu và đào vách tường ra, quả nhiên phát hiện ra một cỗ thi thể văn vẹo mục nát bên trong.
Thông qua xác nhận, đúng là cô bé mà Triệu Thu Lăng nói trong bản ghi âm.
Chỉ là vụ cô bé bị mất tích đã phá được, nhưng hung thủ làm Triệu Thu Lăng thành như vậy thì vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, Cảnh sát điều tra suốt đêm camera của tiểu khu và tình hình bạn bè của Triệu Thu Lăng cùng với hành tung gần đây của cô ta.
Sau đó họ phát hiện mọi thứ đều rất bình thường, chỉ duy nhất hành tung lần cuối cùng Triệu Thu Lăng ra ngoài là hoàn toàn bí ẩn.
Cùng thời điểm ngày hôm đó phần lớn CCTV trên đường đều bị xóa hết, bất kể khôi phục thế nào cũng không được, camera của tiẻu khu cũng như thế, CCTV ở một khoảng thời gian nào đó đều bị xóa sạch.
Đầu mối đều bịcắt đứt, chỉ xác định được một điều là Triệu Thu Lăng bị báo thù.
Nhưng người mà Triệu Thu Lăng đắc tội quá nhiều rồi, phía cảnh sát chỉ có thể gọi từng người một đến tra hỏi.
Trong đó hiềm nghi lớn nhất là người nhà của cô bé bị chết thảm, dù sao bọn họ cũng có động cơ gây án, nhưng tra đến tra đi nhưng ngày hôm đó người nhà cô bé đều có hàng xóm làm chứng luôn ở nhà.
Những người khác cũng vậy, đều có người làm chứng rằng họ đều không rời đi trong khoảng thời gian CCTV bị hỏng.
Bao gồm cả võng hồng (tương tự như hot face) Cố Trọng Cảnh người có ân oán với Triệu Thu Lăng cũng thế, viện trưởng và bọn trể đều có thể làm chứng hôm đó hắn không đi đâu cả.
Vụ án này như được phủ một màn sương mù dày đặc, từ đầu đến cuối đều là bị nắm mũi dắt đi, hình như chỉ phát hiện hung thủ giết người Triệu Thu Lăng, nhưungx cái khác hoàn toàn tìm không thấy đầu mối.
Càng làm người ta nóng máu là, mặc dù Triệu Thu Lăng đã giết người, nhưng thái độ của Triệu gia lai làm cho trên dưới trong cụng vô cùng phản cảm, cậy có chút quyền thế liền không ngừng gây sức ép với người trong cục, bắt buộc phải tra cho dược kẻ nào đã làm Triệu Thu Lăng ra nông nỗi này.
Nhưng tình thế Triệu gia muốn lấy thế đè người vừa xuất hiện thì người nhà của cô bé chết thảm đã đem toàn bộ sự việc phát tán ra.
Bọn họ cũng không ngốc, trong việc này bọn họ là nghi can lớn nhất, chỉ sợ Triệu gia sẽ gây rắc rối cho bọn họ, nếu đã như thế, còn không bằng công bố việc con gái bị Triệu Thu Lăng sát hại tàn nhẫn ngay từ đầu.
Đến lúc đó người Triệu gia sẽ không dám làm chuyện gì bất lợi với bọn họ.
Kết quả giống như tính toán của bọn họ, sau khi bọn họ tìm nhà báo tung tin này ra, một tháng sau đó trang đầu báo chí đều bị tin tức Triệu Thu Lăng giết người chiếm trọn.
Cô ta bị trả thù thảm hại như thế cũng chẳng có người đồng tình, ngược lại khắp mạng đều nói một tiếng hay lắm.
"Đáng đời, loại biến thái này không nên được chết tửu tế!"
"Cô bé kia thật đáng thương, chỉ bởi vì xinh đẹp mà gặp phải bất hạnh này, hi vọng không bao giờ tìm được vị đại hiệp vô danh kia."
"Xinh đẹp là có tội."
"Làm thế nào Triệu gia nuôi ra được loại biến thái này thế? Ở cùng một cái xác bốn năm năm mà không hề sợ hãi sao? Thật kinh khủng, không phải người Triệu gia đều vậy chứ.
"Lầu trên đừng nói nữa, cẩn thận người ZJ(Triệu gia) đến tìm chế đấy.
" Trời ơi, đột nhiên nghĩ đến Trọng tài, Triệu Thu Lăng khủng bố như vậy, như vậy là anh ấy tránh được một kiếp rồi sao?"
Dưới sự công kích của dư luận, giá cổ phiếu của công ty Triệu gia trượt dốc không phanh, từ giờ trở đi không thể nào leo lên lại được nữa, mấy năm sau liền tuyên bố phá sản.
Còn Triệu Thu Lăng, mặc dù cô ta đã trở nên thảm hại như vậy, nhưng việc cô ta giết người không có gì phải bàn cãi, cô ta bắt buộc phải trả giá cho việc mà cô ta gây ra.
Dưới sự kháng cáo của gia đình cô bé chết thảm, Triệu Thu Lăng bọ phán tử hình, hoãn thi hành án.
Người đã ném Triệu Thu Lăng vào phòng kia từ đầu đến cuối cảnh sát đều không tra ra được, cuối cùng đành trở thành án treo sống chết mặc bay.
Chỉ có điều đây đều là những việc của sau này, giờ phút này Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn đang đang giúp gia đình cô bé kia quạt lửa thổi gió, trực tiếp cắt đứt ý nghĩ động đến bọn họ của Triệu gia.
Dù sao chuyện này cúng là do Cố Trọng Cảnh làm, không liên quan chút nào đến gia đình kia, hắn không muốn liên lụy đến người ta.
Chử Ngạn cũng biết suy nghĩ của hắn, vì vậy phát huy sở trường của y, bất kể Triệu gia dập tin dập hot search như thế nào, chẳng bao lâu lại đăng đầy trên các phương tiện truyền thông lớn.
Nếu nói cả vụ việc này, công lao lớn nhất là thuộc về Chử Ngạn, nếu không y hack và hệ thống camera xóa hết tất cả chứng cứ, chỉ sợ giờ này Cố Trọng Cảnh đang uống trà trong đồn cảnh sát rồi.
Làm sao được như bây giờ, chỉ đon giản bị gọi lên hỏi hành tung của hắn rồi thôi.
Vì để biểu đạt cảm ơn, Cố Trọng Cảnh tắm táp sạch sẽ, nắm lên giường đợi Chử Ngạn lâm hạnh, mỹ kì danh viết nếm thịt.
Chử Ngạn ghét bỏ không thôi, một phát đá hắn xuống giường mắng: "Cố Đầu To, có phải anh lại ngứa da rồi không? Còn nếm thịt, em thấy anh đang muốn chiếm hời em thì có!"
Cố Trọng Cảnh nhỏ giọng lầm rầm:" Bà xã mỗi ngày đều ngủ cùng anh, không chút tự giác anh vẫn là đàn ông hả?"
Chử Ngạn không nghe rõ, hỏi hắn:" Anh lầm bầm cái gì đó?"
Cố Trọng Cảnh nhanh chóng lắc đầu:" Có nói gì đâu, bảo bối, em muốn ăn gì? Anh làm cho em."
Chử Ngạn:" Em muốn ăn vịt nướng, không muốn loại mua, phải là anh làm cơ."
Cố Trọng Cảnh đồng ý lại đòi một cái hôn rồi đi mua lò nường, đừng nói là vịt nướng, cho dù là nướng Cố Trọng Cảnh cũng không chút dọ dự mà đáp ứng y.
Con chuột luôn nhìn chằm chằm sau lưng bọn họ đã không còn, hai người đều cảm thấy thoải mái, làm việc càng thêm gắng sức, bạn học Tống Thái giúp bọn họ làm việc hai ngày, bị một cuộc điện thoại của bố mẹ triệu về rồi.
Trên núi Cố Trọng Cảnh cùng Chử Ngạn trồng lại từng cây một xuống, vừa khéo phòng cũng đã xây xong, thừa dịp doàn ngừoi Cao Thế Hòa vẫn chưa dời đi, Cố Trọng Cảnh lại nhờ ông xây tường vây xung quanh Liễu Minh sơn, đây là cả một công trình lớn, Liễu Minh sơn quá lớn rồi, có nhanh cũng phải một tháng mới xây xong.
Giá cả cũng không hữu nghị lắm, có điều Cố Trọng Cảnh cũng không lo lắng, có tiền bán rau và tiền thưởng livestream cứ hai ngày vào thẻ một lần, lại thêm tiền bán dược liệu, Cố Trọng Cảnh miễn cưỡng có thể xoay đủ tiền, nhưng cũng có chút dật gấu vá vai, vì vậy vào ngày phòng ở xây xong hắn liền lên livestream.
Biệt thự nhỏ tường gỗ màu trắng sữa và mái ngói đỏ nhạt, màu nâu nhạt phối hợp bất quy tắc mà tự nhiên, không khí nhàn nhã trong lành phả vào mặt.
Tổng cộng có tám căn biệt thự, cao thấp lấp ló dưới rặng anh đào tự nhiên mà phóng khoáng, kết cấu súc tích hài hòa, màu sắc thanh nhã.
Mấy căn biệt thự phân bố xung quanh một căn biệt thư to lớn nhất ở giữa, lại giống như một căn tứ hợp viện khác, bên ngoài còn vây rào gỗ màu trắng, trong sân dựng một bệ đá cao hơn mặt đất tầm mười phân, bây giờ bên trên chưa có gì hết.
Nhưng Cố Trọng Cảnh đã có tính toán hết cả rồi, sau này dựng một giàn nho bằng gỗ màu trắng, bên dưới đặt bàn mây ghế mây, sau khi trồng nho xuống, đến năm sau là có thể ngồi ở đây ngắm cảnh hóng mát thưởng thức mĩ thực rồi.
Bên trái cạnh đầu nguồn con suối, đào một cái ao cá, nước suối chảy vào ao cá qua một cái đài hình là sen bằng bề tông giống y như thật.
lại chảy ra ngoài từ cuối ao.
Tóm lại mặc dù còn nhiều chỗ không thể hoàn thiện hết, nhưng nghiễm nhiên đã đẹp đến nỗi làm các fans kêu gào.
" Rốt cuộc thì bao giờ mở cửa? Tôi không quan tâm không quan tâm, ngày mai tôi muốn đến Liễu Minh sơn, tôi đợi không nỗi rồi!"
"Muốn ở cùng ông xã, ông xã lúc nào anh mở cửa nhà trọ?"
"Tưởng tượng năm sau anh đào vừa nở, hitttt, cái cảnh đó tôi chỉ vừa nghĩ thôi đã nhịn không nổi."
" Ao cá đào ở đầu nguồn nước không được lắm thì phải, nhỡ đâu sau này có người không biết mà uống nước suối, nước đó không phải có mùi tanh sao?"
"Cống tinh biến!"
(Cống tinh- 杠精: Ngôn ngữ mạng, chỉ những người thường dùng tranh cãi để đạt được thỏa mãn, luôn là vai phải diện, lúc tranh luận cố ý đưa ra ý kiến trái chiều.
Theo mình thấy thì nó gần nghĩa với từ anh hùng bàn phím, nhưng anh hùng bàn phím mang nghĩa rộng hơn.)
"Một người huyết thư cầu mở nhà trọ!"
Các loại bình luận lướt qua quá nhanh, Cố Trọng Cảnh cũng nhìn không rõ, liền nói luôn:" Phòng vừa xây xong, còn phải thông gió một tháng, nếu không mọi người đến ở nhỡ xảy ra vấn đề gì thì làm sao bây giờ? Lại nhịn thêm ít bữa nữa đi."
"Có điều nếu mọi người đều muốn đến như thế, tôi có thể bắt đầu đặt lịch trước, cũng đỡ cho đến lúc đó mọi người lại đánh nhau."
Cố Trọng Cảnh nói đùa một câu liền giơ điện thoại lên chuẩn bị mang bọn họ đi thăm quan nội thất phòng ở.
Hôm trước Cố Trọng Cảnh và Chử Ngạn đã vào thành phố mua gia cụ rồi, công nhân sắp đặt theo yêu cầu của bọn họ xong liền đi, bây giờ Chử Ngạn đang chỉnh sửa lại một chút.
Cố Trọng Cảnh biết Chử Ngạn đang chỉnh sửa gia cụ, nhưng hắn nghĩ là Chử Ngạn đang sắp xếp ở căn biệt thự trung tâm nới bọn họ sẽ ở, vì vậy chọn một căn biệt thự nhỏ hơn căn của bọn họ một chút rồi đẩy cửa bước vào.
Vừa bước vào hắn liền nhìn thấy Chử Ngạn, Chử Ngạn Chử Ngạn đang giơ tay treo một bức tranh lên tường, gấu áo ở eo bị cánh tay đang giơ kéo lên trên, lộ ra vòng eo trắng mịn tinh tế.
Nghe thấy tiếng Cố Trọng Cảnh bước vào, Chử Ngạn quay đầu nhìn lại, khóe miệng nhếch lên tươi cười, ngũ quan tinh tế xinh đẹp đến diễm lệ in lên bức tranh sơn dầu trên tường, đẹp lộ liễu đến lóa mắt.
"Anh livestream xong rồi à?"
Mặt Cố Trọng Cảnh tái luôn, hắn nhanh chóng che camera lại, đồng thời nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Tức chết mất tức chết mất thôi!
Eo nhỏ của Nguyên Nguyên nhà hắn, hắn còn chẳng nhìn được mấy lần!!.