Vẻ mặt của Lâm Nhã cực kỳ thất kinh, nhiều hơn là phẫn nộ.
"Mày dám..." Lâm Nhã đã quên mất dị năng của mình bị còng chân vô hiệu hóa, thân thể cậu cứng đờ ra, nhưng vẫn không có ý định nhún nhường.
Đừng đùa! Việc bị anh trai thân thuộc nhất giam cầm, bây giờ lại bị kẻ từng là bạn thân cưỡng bức, Lâm Nhã thật sự không thể chấp nhận nổi!
Tâm trí cậu sẽ vỡ nát mất... Mọi thứ đã quá sức chịu đựng của cậu rồi...
Lâm Nhã dùng chân tính đá thật mạnh vào bụng của Phù Hinh, trong nháy mắt, hắn ta nắm lấy cổ chân của cậu.
"Lâm Nhã vẫn vụng về như ngày nào nhỉ?" Phù Hinh mỉm cười đùa cợt.
"Phải không?" Lâm Nhã cười lạnh, toàn trọng lượng thân thể đè Phù Hinh, dùng sợi xích sắt lòng thòng dưới chân siết chặt cổ họng của hắn ta.
Suốt quãng thời gian dài trải qua luyện ngục nơi Mạt thế, chẳng lẽ cậu một chút thủ đoạn cùng thực lực lại không có?
"Đi chết đi!" Lâm Nhã gào lên, sử dụng toàn bộ sức lực để kết liễu mạng sống của Phù Hinh.
Mạn Sanh chết, Phù Hinh chết, Lâm Hàm... cũng chết! Bất kỳ ai làm tổn thương cậu đều chết hết đi!
Gương mặt Phù Hinh tái nhợt như tờ giấy, bàn tay đang giữ lấy cổ chân của Lâm Nhã cũng bắt đầu dùng sức.
Rắc rắc...
"A..." Lâm Nhã vì đau đớn mà nới lỏng tay, nhưng ngay lập tức nhẫn nhịn cơn đau để giết Phù Hinh tới cùng.
Không thể để hắn lật lọng! Phải giết được kẻ này...
Bốp!
Lâm Nhã bị đánh mạnh vào mặt đến nỗi sưng phù lên, toàn thân theo quán tính ngã lăn xuống giường.
Rầm!
Phù Hinh lập tức hít thở lấy lại dưỡng khí, cởi bỏ xích sắt quấn quanh cổ mình. Đôi mắt của hắn lạnh băng, vừa xoa cổ vừa mỉm cười ôn hòa nhìn Lâm Nhã "Ban đầu anh còn tính nhẹ nhàng vì lo lắng cho sức khỏe của em, xem ra không cần đâu nhỉ?"
Lâm Nhã run rẩy ôm lấy cổ chân bị trật khớp, đau nhức lẫn sợ hãi không ngừng xâm lấn tâm trí của cậu.
Bàn tay của Phù Hinh che mất tầm mắt của Lâm Nhã, không, hắn đang nắm lấy tóc cậu một cách thô bạo.
"Aaa!!" Lâm Nhã bị đè xấn xuống giường, đệm lún sâu một nấc, hút đi nước mắt trên khóe mi của cậu.
Hành động của Phù Hinh thật sự rất tuyệt tình và kịch liệt, có lẽ vì đã bị kiềm nén quá lâu, hoặc vì đố kỵ làm mờ đi đôi mắt này.
Thứ Lâm Nhã phải đón nhận trước mắt, chẳng phải khoái cảm nhục dục mà chỉ có thống khổ và đau đớn tận cùng.
Phù Hinh vạch ra từng lớp quần áo của Lâm Nhã, bại lộ làn da hơi ngăm khỏe mạnh đàn hồi và cả...
"Dòng chữ này..." đôi mắt của Phù Hinh trở nên tối đi khi nhìn thấy vết sẹo được khắc bằng dao ghi thành 'Mạn Sanh'. Trên thân thể của Lâm Nhã còn rất nhiều vết sẹo khác, dường như chồng chất lên nhau qua năm tháng.
"Mạn Sanh... hắn ta là ai?" Phù Hinh vuốt ve vết sẹo của Lâm Nhã, hận không thể xóa sạch cái tên ghê tởm này biến mất khỏi tấm lưng.
"Tại sao tao phải nói cho mày biết?" Lâm Nhã cười đầy châm biến, dường như sống không sợ chết mà nói "Là tình nhân yêu dấu của tao đấy! So với mày thì tao cảm thấy hắn thuận mắt hơn nhiều!"
Lời mà Lâm Nhã nói không phải là giả, vì phần nào trong quá khứ, cậu đã đối xử tệ hại và bắt nạt Mạn Sanh, có lẽ những gì mà hắn làm... chỉ để trả thù và hành hạ cậu. Mà Phù Hinh, còn có cả Lâm Hàm, những người mà cậu thực lòng quan tâm và quý mến, lại phản bội cậu và làm ra những loại chuyện không thể tha thứ được.
Lâm Nhã rất hối hận, vì đã gặp tất cả bọn họ.
Phù Hinh giận quá mà bật cười, tiếng cười điên loạn như bị thần kinh, hắn ác liệt đáp lại "Vậy sao? Thì ra Lâm Nhã lại thích bị hành hạ như vậy, là tớ sai lầm rồi. Đừng lo, tớ sẽ không làm cậu thất vọng đâu, bạn thân à~"
Chưa kịp phản ứng lại, Lâm Nhã bị cơn đau như xé nát thân thể thành hai mảnh kéo đến.
Không có màn dạo đầu, Phù Hinh thô bạo đâm sâu vào huyệt động của Lâm Nhã, động tác mãnh liệt tàn nhẫn như muốn phá nát thân thể của cậu.
"Ưm!!" Lâm Nhã nghiến răng, nhịn đi la hét rên rỉ vì đau đớn tột cùng, cảm giác khuất nhục khiến tâm trí cậu vững vàng chịu đựng sự bức bách của Phù Hinh.
Máu tươi từ nơi giao hợp không ngừng nhiễu xuống giường, Phù Hinh cũng đau và khó chịu không kém, nhưng hắn lại ngày càng chìm vào điên cuồng, vọng tưởng muốn kéo Lâm Nhã cùng rơi vào địa ngục.
Hắn điên thật rồi! Yêu thiếu niên này đến điên loạn!
Phù Hinh dùng tay cào nát vết sẹo, máu tươi lan ra che mất dòng chữ 'Mạn Sanh' trên lưng Lâm Nhã, Phù Hinh tựa hồ đạt được thỏa mãn cùng vui sướng không nhỏ.
Móng tay ướt đẫm máu tươi, thậm chí có cả da thịt của Lâm Nhã, Phù Hinh cười cười như điên dại, ngừng động tác rồi rút khỏi huyệt động nóng bỏng, lật ngược thân thể của Lâm Nhã lên.
"Nhã Nhã, nhìn xem, máu của em mỹ lệ như vậy, tại sao trước đây anh lại chưa từng nhận ra?" Phù Hinh liếm nhẹ nước mắt trên gò má của Lâm Nhã, sau đó lại liếm sạch máu tươi trên ngón tay của mình "Không thể phí phạm được, Nhã Nhã cũng phải như vậy a~ Nào nào, nuốt trọn tinh dịch của anh nha~"
"Không!" Lâm Nhã hoảng hốt trước sự biến thái tột độ của Phù Hinh.
Khẩu giao đương nhiên cậu đã từng bị Mạn Sanh ép buộc vài lần, nhưng mà trên thứ đó có dính máu của cậu!
Buồn nôn chết đi được!
"Nhã Nhã không từ chối được đâu, anh đang muốn hiếp chết cưng mà~" Phù Hinh vòng tay nâng lấy cổ của Lâm Nhã, một lần nữa thô bạo cưỡng chế.
"A... Ưm..." Lâm Nhã khóc đến thê thảm, miệng bị banh toạc ra như sắp rạn nứt tới nơi, vị tanh nồng cùng dịch vị ghê tởm khiến cậu chán ghét cực độ, nhưng lại không có nổi sức lực để chống cự.
Một giây trôi qua như hàng thập kỷ, Lâm Nhã tưởng chừng bản thân không chịu được nữa, Phù Hinh đột ngột dùng sức nắm lấy tóc của cậu, một hơi đâm thẳng vào cuống họng Lâm Nhã mà bắn ra.
"Ưm... Ưm..." Lâm Nhã run rẩy trong phút chốc, sau đó hoàn toàn bất tỉnh.
•
•
P/s: ...