Toàn thân được tẩy rửa một lượt khiến Lâm Nhã thoải mái hơn phần nào, nhưng cảm giác đau rát vẫn chưa hề thuyên giảm.
Lúc mở mắt thì Lâm Nhã nhận ra bản thân đã ở trong một căn phòng khác, người bước vào cửa không ai khác là Lâm Hàm.
"Em cảm thấy thế nào? Thân thể đỡ hơn rồi chứ?" Lâm Hàm rất vui mừng khi Lâm Nhã tỉnh dậy, vẻ mặt ân cần hỏi han.
"..." Lâm Nhã quay đầu không trả lời. Khi biết được tình cảm của Lâm Hàm, cậu không có cách nào tiếp nhận nổi điều này, càng không thể tha thứ cho Lâm Hàm, và cả ba mẹ đã dung túng cho hắn ta những việc làm cấm kỵ này.
Bị làm lơ như vậy, Lâm Hàm chỉ có thể thở dài, giọng nói tràn ngập cam đoan và hứa hẹn "Lần này là lỗi của anh, anh hứa sẽ chắc chắn sẽ không để Dương Phù Hinh động tới em."
Lâm Nhã âm thầm cười lạnh, Phù Hinh hay Lâm Hàm thì có gì khác nhau?
"Em không thể chấp nhận anh sao? Dù gì... bây giờ cũng đã là mạt thế, sẽ không ai có thể ngăn cản chúng ta..."
Lâm Nhã tức giận đến bật cười "Đó là cách anh yêu thương tôi sao? Dù không muốn vẫn cố ép buộc? Tôi không cần!"
Như Phù Hinh, cậu bị vẻ ngoài hào nhoáng của Lâm Hàm lừa gạt quá lâu. Nếu biết được tình cảm biến chất của Lâm Hàm, cả sự nhân nhượng và chấp thuận của ba mẹ, Lâm Nhã đã không bao giờ bước vào khu căn cứ này!
"Anh sẽ từ từ thay đổi suy nghĩ của em." Lâm Hàm chỉ để lại một câu rồi rời khỏi phòng, như cố nén đi cơn thở dài tận đáy lòng.
Cạch!
Được trả lại không gian yên tĩnh, Lâm Nhã khép mi bắt đầu suy tính cho chuyện tiếp theo.
Cậu không có ý định suốt đời bị giam cầm thế này, bằng mọi cách phải chạy trốn ra khỏi đây. Cố Tinh Hải còn có Hộ Quang và mọi người, sớm muộn gì cũng phát hiện ra sự thật. Chỉ cần nắm được cơ hội, Lâm Nhã sẽ cao chạy xa bay, vĩnh viễn không muốn nhìn thấy hai người đàn ông kia nữa.
Mong là Cố Tinh Hải vẫn không sao...
•
•
Thể trạng của Cố Tinh Hải bên trong ngục giam ngày càng tồi tệ, dường như Phù Hinh đang cố ý hành hạ và bào mòn sự sống của hắn. Nếu chỉ là người thường, có lẽ Cố Tinh Hải đã chết từ lâu.
Như mọi ngày, Cố Tinh Hải cố rướn tay tới nơi mà nước nhiễu xuống, kiên nhẫn chờ đợi dây xích sắt trói chặt trên tay bị mòn dần. Đây là cách duy nhất mà hắn có thể nghĩ ra lúc này, vì bọn chúng canh phòng quá cẩn mật, ngay cả thời gian ăn uống cũng không tạo ra một chút sai sót nào.
Lạch cạch! Rầm rầm!
Âm thanh ồn ào vang vọng bên tai Cố Tinh Hải khiến hắn trở nên cảnh giác.
"Tinh Hải! Em ở nơi nào? Mau lên tiếng đi!"
Cố Tinh Hải giật mình, đó là giọng nói của Tố Nhung. Hắn cố gắng khàn khàn đáp lại "Nơi... này!"
Giác quan của dị năng giả rất nhạy bén, Hộ Quang và Tố Nhung nhanh chóng tìm ra nơi giam giữ của Cố Tinh Hải.
Tố Nhung dùng hỏa dị năng phá hỏng cánh cửa, Hộ Quang ngay lập tức bước vào chữa trị cho Cố Tinh Hải.
"Tiểu Hải, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?"
"Lâm Nhã ca ca đang bị bọn chúng giam cầm..." hai mắt của Cố Tinh Hải đỏ ngầu vì phẫn nộ và không cam lòng "Em sẽ giết toàn bộ. Giết tất cả bọn chúng! Ba mẹ của Lâm Nhã cũng là đồng phạm, em cũng phải giết cả bọn họ."
"Hiểu rồi." Tố Nhung khép mi, gương mặt xinh đẹp lộ ra một tia tàn nhẫn "Cùng lắm dùng hỏa ngục thiêu rụi toàn bộ nơi này."
"Hai người thật là..." Hộ Quang có chút bất đắc dĩ, dù mạnh cỡ nào đi chăng nữa cũng không nên tự mãn như vậy chứ. Bọn họ đâu phải zombie cao cấp hay sở hữu sức mạnh siêu chủng biến dị đâu mà đòi giết tất cả khu sống sót này được chứ?
Hỏa ngục trong kinh thánh.
Lâm Nhã đã mơ một giấc mơ kỳ lạ, nơi bầu trời đỏ rực như lửa, vẻ đẹp còn yêu diễm hơn cả sắc trời mà cậu từng thấy ở Mạt thế.
Từng luồng lửa đỏ dần xâm lấn không gian, nhưng chúng không thiêu rụi mọi thứ. Thứ mà chúng đốt cháy chỉ có con người. Quần áo còn nguyên vẹn, nhưng cơ thể bị đốt thành tro.
Mọi thứ chỉ còn là tàn tích.
Kết thúc của kết thúc.
Lâm Nhã mở mắt, nhận ra mùi máu phảng phất trong không gian.
Là ai đang đột nhập?
Lâm Nhã lảo đảo bước tới bên cạnh cửa sổ, vẻ mặt cực kỳ sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
"Tiểu Hải..."
Cố Tinh Hải đang chém giết điên cuồng đám vệ sĩ đang canh gác biệt thự, đi theo là Hộ Quang và nhóm người đã sống chung với cậu suốt hai năm qua.
Bọn họ đang tới cứu cậu sao?
Trong lòng tràn ngập ấm áp, Lâm Nhã nghĩ rằng bản thân không thể ngồi chờ được.
Chắc chắn Lâm Hàm sẽ trở về sớm, cậu cũng phải đi ra và mang mọi người rời khỏi nơi này.
Liếc nhìn cánh tay bị còng xích sắt, Lâm Nhã cắn nát hai tay, để máu tươi nhiễu xuống giúp bàn tay trơn trượt hơn.
Như vậy có thể thoát ra.
Soạt.
"Đau hơn mình nghĩ..." bàn tay ướt đẫm máu tươi, Lâm Nhã không quá để để tâm mà nhanh chóng dùng dị năng phá nát cánh cửa.
Rầm rầm!
Một bước... Hai bước...
Từng bước chạy của Lâm Nhã như tiếng trống đập thình thịch trong trái tim của Lâm Nhã.
Trước mắt Lâm Nhã là cảnh tượng tràn ngập chết chóc, xung quanh Cố Tinh Hải đều là xác chết, tay hắn cầm chiếc rìu tràn ngập tử khí, vẻ mặt điên cuồng dính đầy máu chẳng khác nào một dã thú. Nhưng Lâm Nhã không hề sợ hãi, thiếu niên đó... chỉ vì cậu mà trở thành một tên sát nhân. Dù có yếu đuối nhưng Cố Tinh Hải vẫn muốn bảo vệ cậu.
Hắn đã dùng chính sự điên loạn để bù đắp sự yếu đuối của chính mình.
"Tiểu Hải!"
Thiếu niên đó quay đầu, gương mặt đáng sợ như ác ma bỗng biến thành ngẩn ngơ, đôi mắt lấp lánh không thể che dấu nổi mừng rỡ và vui sướng "Lâm Nhã ca ca!"
Tựa như mấy chục năm xa cách tới lúc này mới hội ngộ, cánh tay Lâm Nhã vươn tới toan lau đi nước mắt tuôn rơi trên gò má của Cố Tinh Hải...
Xoẹt!
Lộp bộp.
"A..." Lâm Nhã ngơ ngác trước nhiệt độ nóng hổi của máu tươi bắn lên mặt mình.
Đầu Cố Tinh Hải lăn lóc xuống đất, thân xác không đầu ngã rầm xuống tạo thành vệt máu dài.