Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vào giờ ra chơi, một nữ sinh vội vàng lấy điện thoại ra "Ngọc, lại đây! May quá, tiết mục của Yến Tiễn Nghi vẫn chưa bắt đầu, sau một lớp nữa mới tới lận."
"Haiz, tớ muốn tới chỗ đó quá, tại sao học viện Arren lại xây ở thủ đô chứ?" cô bạn tên Ngọc uể oải than thở.
"Đừng than nữa, dù học viện đó có xây ở đây thì cậu cũng không thi dậu nổi đâu, được xem thần tượng biểu diễn là tớ mãn nguyện rồi." nữ sinh buồn bực nói tiếp "Người tớ thích nhất là Dương Điển Ức, không hiểu sao năm nay cậu ấy lại không biểu diễn nữa."
"Thật sự? Điển Ức nhìn chẳng nam tính chỗ nào cả, có gì đáng hâm mộ?" Ngọc bĩu môi.
Dương Phù Hinh ngồi ở một góc lớp vô tình nghe được đám con gái bàn tay, hình như là đang nói đến tên tiểu bạch kiểm trong Dương gia?
Có thêm vài nữ sinh bắt đầu xúm lại, cô gái tên Kiều Oanh phản bác "Dương Điển Ức không nam tính thì đã sao? Chỉ cần đẹp, hát hay là đủ!"
"Đúng đúng, tôi nhất định phải xem xem ai có thể thay thế nổi Dương Điển Ức trình diễn tiết mục cho lễ hội lần này." một nữ sinh khác phụ họa nói.
"..." đúng là một lũ mê trai mà!
Thông qua màn hình điện thoại, một sân khấu tráng lệ hiện ra sau cánh rèm. Ánh đèn chiếu xuống, một thiếu niên tuấn tú mặc gile nam màu đen, thắt cà vạt màu đỏ cùng áo sơ mi trắng sang trọng từ từ bước ra. Mái tóc đen chải chuốt gọn gàng, đôi mắt nâu sâu thẳm như khiến người ta muốn bị hút vào bên trong, làn da trắng nhợt nhạt khiến cho thiếu niên tựa như một con búp bê bằng sứ tinh xảo.
Mấy nữ sinh lập tức bật auto mê trai lên gầm rú.
"Trời! Đẹp hơn cả Dương Điển Ức chứ không phải đùa!"
"Tao muốn vào Arren! Nơi đó toàn trai xinh gái đẹp thế này!"
"Mỹ nam này tên gì vậy? Tớ phải đi xin chữ ký của anh ấy!"
"Để xem, cậu ta bằng tuổi tụi mình mà, tên là Lâm Nhã, wow, cậu ta sẽ trình diễn bản nhạc violong tự sáng tác!"
Và rồi, âm thanh cao vút đập thẳng vào trái tim mỗi người.
Tuyệt vọng, đau đớn, tang thương, tựa như hàng ngàn oán linh đang gào thét dữ dội.
Đó chính là kết thúc.
Khúc dạo đầu, con người sợ hãi và khủng hoảng trước thời điểm kết thúc.
Kết thúc là một thứ mơ hồ, đáng sợ, chẳng ai có thể biết được bản thân sẽ đối mặt với điều gì.
Không ai có thể bình tĩnh đối diện với nó, kể cả tử thần.
Thiếu niên đó độc tấu từng chương nhạc, trói buộc khán giả tới hồi kết.
Phải chăng, kết thúc rất đáng sợ?
Bởi vì, ngay từ đoạn nhạc đầu tiên, mọi thứ tiêu cực nhất đầu hiện diện, âm thanh đó chồng chất sự âm u và tuyệt vọng.
Tựa như con cá nằm trên thớp đang vùng vẫy, điệu nhạc được tấu lúc nhanh lúc chậm.
Không cam lòng, không chấp nhận được số phận đã an bài.
Con người cố gắng vùng vẫy trong đống bùn lầy, tù nhân của vận mệnh đang chống đối lại thần.
Nhưng... họ đã thất bại.
Âm thanh tang thương chất chứa nước mắt và nỗi buồn, họ đã quen đối mặt với thất bại.
Tưởng chừng mọi thứ đã kết thúc thật sự, nhưng một niềm hi vọng đã đến.
Một nốt nhạc bổng đột ngột và trong vắt.
Kết thúc rốt cuộc là tốt hay xấu, không ai có thể biết được.
Tiếng violong vừa kết thúc, mọi người dường như vẫn chưa thoát khỏi thế giới u ám mà Lâm Nhã tạo ra. Một tiếng vỗ tay vang lên, nối tiếp hàng trăm tiếng vỗ tay náo nhiệt khác, thậm chí có khán giả đã chảy nước mắt vì xúc động.
Chương : Khủng hoảng
Chương : Vùng vẫy
Chương : Tuyệt vọng
Chương : Hi vọng
Và... thật bất ngờ thay, bản nhạc tên 'The End' lại không có kết thúc.
Kết thúc... phụ thuộc vào suy nghĩ của mỗi người.
Bad Ending hoặc Happy Ending.
Trái tim của Phù Hinh như bị ai đó bóp chặt tới mức không thở nổi, lần đầu tiên cảm thấy mờ mịt trước cuộc sống của bản thân.
Hắn đã vụt mất điều gì?
•
•
Bộp!
Lâm Nhã hất bó hoa ra, vẻ mặt lạnh lùng và chán ghét đến thấu xương "Tôi không cần hoa của anh, cũng không kêu anh phải tới đây xem biểu diễn."
Dương Điển Ức đứng bên cạnh cũng giật thót lên, hắn không ngờ trước đông người mà Lâm Nhã lại đối xử lạnh nhạt với gia đình như vậy, hắn rất lo lắng cậu sẽ bị tai tiếng này nọ.
Lâm Hàm nhìn bó hoa hồng bản thân cất công chuẩn bị lăn lóc dưới mặt đất, gương mặt điềm tĩnh vẫn không giấu nổi nét u sầu.
Thời gian đã trôi qua lâu như vậy... Lâm Nhã vẫn chưa hết chán ghét hắn sao?
"Lâm Nhã! Con làm như vậy không phải quá vô lễ sao?" Lâm Túc Sơn ban đầu còn cảm thấy tự hào vì tài năng của Lâm Nhã, khi chứng kiến được chuyện này thì vô cùng không vui.
"Vô lễ?" Lâm Nhã cười lạnh, nếu cậu làm vậy là vô lễ, vậy những gì mà hắn ta làm thì sao? "Tôi chưa từng coi anh ta là anh trai. Và nếu ông muốn, tôi cũng không cần coi ông là ba nữa, vậy được chưa?"
"Con..." Lâm Túc Sơn há hốc không thể tin nổi nhìn Lâm Nhã.
Lâm Nhã liếc mắt nhìn những phóng viên và nhà báo đang chụp hình, vẻ mặt thờ ơ quay sang nói với Dương Điển Ức "Đi thôi! Ở đây thật ồn ào!"
"Ừm!" Dương Điển Ức liếc nhìn Lâm Hàm đầy đắc ý và hả hê, nhìn xem, Lâm Nhã chỉ nhận hoa của hắn thôi đó! Còn xem ai là anh trai mà lại không biết loài hoa yêu thích của em mình là gì? Rốt cuộc anh em này nọ cũng chỉ ghi trên giấy tờ mà thôi!
P/s: khi vô tình lướt face, tui đã thấy vài bảng tin cầu đam, tui chợt nhận ra... mình viết truyện còn bình thường chán, mấy bộ này mặn không thể tả!!! Tui quyết định... tu luyện thêm để viết một bộ thiệt mặn!!!