Dị vật đâm vào chỗ sâu nhất, dù đã chuẩn bị trước nhưng Lâm Nhã vẫn chưa làm quen được. Nơi tư mật bị trướng lên rất đau, Lâm Nhã chỉ có thể cố gắng tự thả lỏng hết mức.
Dương Điển Ức nhấc chân phải của Lâm Nhã lên, chân trái thì lấy tay đè xuống. Côn thịt được bao phủ bởi tầng tầng co thắt nóng bỏng và ấm áp, khiến hắn thoải mái tới mức lại trướng thêm một vòng. Không thể nhẫn nhịn được nữa, tay hắn bóp chặt da thịt của cậu, bắt đầu ra vào liên tục.
Lần nào cũng đâm vào nút cán, toàn thân Lâm Nhã chấn động kịch liệt, đôi mắt mơ màng nhìn người trước mắt bây giờ chẳng khác nào dã thú. Cậu như con búp bê tinh xảo mặc người chà đạp, vô lực đón nhận từng trận thúc vào đầy hung hăng.
Lần này Dương Điển Ức chẳng nói câu nào, chỉ gầm gừ thúc vào không ngừng, khiến cho Lâm Nhã choáng váng đến hoa mắt.
Đau đớn và nhục dục đan xen lẫn lộn. Làm cho Lâm Nhã rất hoảng hốt, cậu ngơ ngác nhìn lên trần nhà, đầu óc cực kỳ hỗn loạn.
Nước mắt chảy xuống, những ký ức thống khổ bỗng chốc ùa về như bão tố.
"Ức Ức..." Lâm Nhã run rẩy lên tiếng, đánh thức lý trí đang chìm đắm vào dục vọng của Dương Điển Ức.
Dương Điển Ức lúc này mới phát hiện ra, Lâm Nhã đang rất sợ hãi, hắn... hắn thật sự...
"Tớ... tớ xin lỗi! Cậu không sao chứ?" Dương Điển Ức rất bất an, hắn nghĩ bản thân có thể khống chế mọi thứ, kể cả dục vọng của bản thân, nhưng hắn đã sai.
"Xin lỗi... xin lỗi..." Lâm Nhã lấy cánh tay che đi đôi mắt đẫm lệ của bản thân "Tớ làm không được."
Dương Điển Ức nhíu mày, hắn đoán trước được Lâm Nhã sẽ nói câu này, vì những gì mà cậu ấy trải qua, khó lòng nào cậu ấy có thể tiếp thu được một người khác.
Nhưng mà... quá trễ rồi, Lâm Nhã, tớ sẽ không buông tay đâu.
Tớ rất rất ích kỷ, rất rất cố chấp, cậu biết tính cách của tớ mà, đúng không?
"Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi." Dương Điển Ức nhẹ nhàng ôm Lâm Nhã vào lòng "Tớ sẽ mãi mãi bên cạnh cậu."
"Nhưng... Ức Ức, tớ không thể sinh con, tớ không thể cho cậu một tình cảm trọn vẹn, tớ lúc nào cũng nghĩ tới cái chết, tớ lúc nào cũng ám ảnh về quá khứ. Một con người đầy tì vết như vậy..." Lâm Nhã yếu ớt gục đầu lên bờ vai của Dương Điển Ức.
"Đừng tự hạ thấp bản thân nữa!" Dương Điển Ức tức giận mắng "Không ai có thể thay thế được Nhã Nhã!"
Cậu không biết sao Nhã Nhã? Bao nhiêu kẻ đang thèm khát có được cậu? Khiến tớ lo sợ mà bất an tới chừng nào?
Tớ không có quyền lực, cũng không đủ sức mạnh để giữ lấy cậu.
Vì vậy, tớ mong mình sẽ chiếm được trái tim cậu.
Hơn cả Cố Tinh Hải, hơn cả những người từng giúp đỡ cậu, và hơn những kẻ đã khiến cậu đau khổ.
Tình bạn? Không phải.
Tình thân? Không phải.
Tình yêu? Không phải.
Khụ khụ, tình dục? Cũng không phải.
Vì tất cả đều thật nhạt nhòa, tớ cũng không nguyện tin tưởng vào những thứ tình cảm mơ hồ đó.
Mặc kệ 'tình' này là gì, Lâm Nhã, xin hãy khắc cốt ghi tâm.
Thở dài một hơi, Dương Điển Ức mỉm cười bất đắc dĩ, nếu như Nhã Nhã nghe được những lời này, cậu ấy có sợ quá mà bỏ chạy luôn không nhỉ?
Đừng lo, tớ sẽ không nói ra. Cậu tự hiểu là được, Nhã Nhã.
"Nhã Nhã, cậu đã từng nghe câu 'Người yêu có thể không có, nhưng bạn thân nhất định phải có' chưa?" Dương Điển Ức ôn nhu xoa đầu Lâm Nhã "Bạn thân có thể chỉ là một con thú cưng, cũng có thể chỉ là một người xa lạ trên mạng xã hội, là người có thể lắng nghe và chia sẻ buồn vui. Mà mối quan hệ của chúng ta lúc này, vừa là người yêu mà cũng vừa là bạn thân thì càng sâu đậm, thân mật hơn. Mọi tì vết của Nhã Nhã, tớ không để ý đâu."
Lâm Nhã ngẩn ngơ trước lời nói thâm tình của Dương Điển Ức, tâm trạng bỗng chốc tốt lên. Cậu bật cười cảm thán "Tớ đã hiểu sao cậu lại có dị năng Thôi miên, đúng là có tố chất đi dụ con gái nhà người ta mà."
"..." hai má Dương Điển Ức đỏ bừng như cà chua, vẻ mặt oán hận nhìn Lâm Nhã "Tiểu yêu tinh, xem tiểu hồ ly dạy bảo ngươi thế nào đi!"
Thế là Dương Điển Ức lại nhào vô, cả người đè Lâm Nhã xuống tiếp tục nhịp điệu nhộn nhạo nhục dục.
Lăn lộn một hồi lâu, Dương Điển Ức mới luyến tiếc buông tha cho Nhã Nhã, vẻ mặt vẫn hí hửng "Ăn trưa xong lại làm tiếp nha, chiều nay chúng ta không có tiết học."
"..." Lâm Nhã đau đầu ôm trán, cái tiểu bạch kiểm hoang dâm vô độ này không biết mệt sao? Cậu thì sắp ngất tới nơi.
Cả hai gọi đồ ăn trên mạng, Dương Điển Ức rất có tâm gọi những món cực kỳ bổ thận, không ngừng nháy mắt với Lâm Nhã.
"Thích thì ăn một mình đi!" hai chân Lâm Nhã run rẩy không vững, khiến Dương Điển Ức cũng ngã nhào theo.
"Haizz, cậu nặng quá đi Nhã Nhã! Chúng ta không thể thực hiện tư thế áp tường rồi. Để tớ tìm tư thế khác nhỉ?" Dương Điển Ức ha hả cười thành tiếng, sau đó lại nghiêm túc mở điện thoại xem.
Đồ ăn tới trước cửa, Lâm Nhã bình tĩnh dọn chén dĩa ra bàn, cùng với Dương Điển Ức thưởng thức bữa trưa.
Đang ăn được nửa chén thì từ điện thoại của Dương Điển Ức phát ra âm thanh: "Chụt chụt..." ái muội. Lâm Nhã không chịu được nữa đập bàn "Ăn thì lo ăn đi! Có muốn tớ đập nát điện thoại không hả?"
"Hi hi, tớ biết cậu không nỡ đâu~" hai mắt của Dương Điển Ức rực sáng, quay màn hình điện thoại về phía Lâm Nhã "Ăn xong chúng ta làm tư thế này đi! Nhìn thú vị quá! Tớ muốn thử! Muốn thử!"
Lâm Nhã lập tức phun cơm, kiềm chế cảm giác nôn mửa.
Hình ảnh nóng bỏng của tư thế hiện ra trước mắt.
P/s: tư thế ai không hiểu cứ tìm trên google~~ ahihihi~