Mạn Sanh ngậm lấy bờ môi của đối phương cắn xuống, vị tanh ngọt của máu truyền tới đầu lưỡi đang chuẩn bị sục sạo khoang miệng. Lâm Nhã vì đau đớn mà thoáng rên rỉ, nhưng mọi âm thanh đều bị hắn ta nuốt trọn.
Một trận hôn kịch liệt ập tới, Mạn Sanh thậm chí còn bóp cổ Lâm Nhã khiến cậu không thể thở nổi. Đau óc bị choáng váng, mơ hồ, toàn bộ sức lực cứ bị bào mòn dần. Khi Lâm Nhã nghĩ bản thân sẽ chết tới nơi thì bàn tay của Mạn Sanh dần dần nới lỏng.
"Khụ khụ... A!!" cả người Lâm Nhã co rút vì đau đớn tột độ. Hậu huyệt khô khốc bên dưới phải chịu đựng côn thịt to dài đâm xuyên, cảm giác thống khổ như muốn chết đi sống lại khiến Lâm Nhã đổ mồ hôi lạnh.
"Chậc... Dù nơi này đã bị đàn ông đâm bao nhiêu lần vẫn khít chặt như vậy, mày quả nhiên là cái trai bao cao cấp nhỉ?" Mạn Sanh không nhịn được châm chọc Lâm Nhã, đôi mắt đầy tơ máu càng trở nên bạo ngược.
Côn thịt cứng nhắc thô bạo đâm mạnh vào hậu huyệt đỏ au bên dưới. Không có một chút kỹ xảo, chỉ dựa vào bản năng điên cuồng va chạm. Hậu huyệt non mềm nhanh chóng bị tổn thương, máu tươi theo sự ra vào của côn thịt tràn ra ngoài nhỏ giọt trên giường.
Mạn Sanh không thèm để ý, chỉ liều mạng thúc vào. Hắn cũng bị tầng tầng lớp lớp thớ thịt co bóp mà trướng đau, rõ ràng Lâm Nhã cố tình không chịu thả lỏng. Đã vậy, bọn họ cùng đau đớn tới chết đi! Hắn vươn người cắn mạnh xuống cổ cậu ấy, bên dưới vẫn đâm thọc liên tục như muốn trừng phạt thiếu niên này.
Hậu huyệt bị banh rộng tới cực hạn, quy đầu đập mạnh vào thực tràng, trôi qua rất lâu, côn thịt thô dài trướng lên nổi đầy gân xanh, có dấu hiệu sắp bắn. Mạn Sanh nhanh chóng nghiêng người, thúc vào một cú thật mạnh, dồn cả trọng tâm vào côn thịt.
Phụt.
Tinh dịch ồ ạt trào ra, lấp đầy bên trong hậu huyệt. Bụng dưới Lâm Nhã hơi căng lên, Mạn Sanh ôm chặt lấy cơ thể Lâm Nhã, tựa như một đứa trẻ tìm được đồ vật quý giá nhất của bản thân. Mùi vị tanh nồng dâm mỹ lan tràn khắp căn phòng, đan xen mùi máu tươi hỗn độn.
Toàn thân Lâm Nhã không có chỗ nào lành lặn, nghiêm trọng nhất chính là nơi hậu huyệt bị cưỡng ép bao phủ lấy côn thịt to dài. Đôi mắt cậu vô hồn nhìn trần nhà, nước mặt vương trên gương mặt không cách nào lau đi.
Sự đau đớn giúp cậu thức tỉnh, sau một giấc mộng đẹp đẽ, thực tế phũ phàng lại một lần nữa giày xéo linh hồn và thân xác của cậu.
"Lâm Nhã, tôi có thể bảo vệ em, cũng có thể phá hủy em." Mạn Sanh hôn xuống khóe môi Lâm Nhã, nở nụ cười mê hoặc "Khi em mất đi tất cả, chỉ có thể phụ thuộc vào tôi mà thôi!"
Tách!
Mạn Sanh không biết từ khi nào lôi ra một máy chụp hình, gương mặt có chút điên dại "Em thật xinh đẹp a~ Thử tưởng tượng xem nếu bức ảnh này được đăng lên mạng, em sẽ bị mọi người chú ý tới."
"Mày đang đe dọa tao?" Lâm Nhã quay đầu nhìn thẳng vào mắt Mạn Sanh.
"Đúng vậy, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời tôi..."
"Mày nghĩ tao sợ à?" Lâm Nhã mặc dù toàn thân vô lực, nhưng vẫn nở nụ cười khinh thường và chán ghét "Dù tao có chết cũng không nghe lời mày, không bao giờ yêu mày, thằng điên!"
Mạn Sanh siết chặt máy chụp hình, tâm trí không còn giữ nổi sự bình tĩnh. Hắn tát vào mặt Lâm Nhã một cái "Để xem em còn mạnh miệng không, tôi sẽ thao em tới rách miệng thì thôi!"
Hai tay chuyển thành trói ngược ra sau lưng, Lâm Nhã bị cưỡng ép quỳ xuống, nuốt vào dương vật nhớp nháp đầy tinh dịch và máu loãng của hắn ta.
"Em thử dám cắn xem, tôi sẽ bẻ hết răng của em! À, tôi sẽ bẻ hết răng của thằng kia trước!" Mạn Sanh nhận ra Lâm Nhã rất quan tâm tới Dương Điển Ức, mặc dù rất muốn giết chết tên đó, nhưng Mạn Sanh vẫn quyết định để lại làm công cụ sai khiến cậu ấy.
"Ưm!" khóe miệng Lâm Nhã như muốn nứt ra, hắn ta cứ nắm lấy tóc cậu rồi đâm thọc tàn nhẫn.
Dương Điển Ức nước mắt đầm đìa chứng kiến cảnh tượng đáng sợ trước mắt, hắn không dám tưởng tượng kiếp trước Lâm Nhã đã phải trải qua những chuyện gì.
Hắn hận bản thân thật bất lực, không thể bảo vệ người quan trọng nhất.
Thời gian trôi qua dài như hàng thập kỷ, Mạn Sanh rời đi, để lại một ánh mắt đầy sát ý nhìn về phía Dương Điển Ức.
Cạch!
Cánh cửa đóng lại, mọi thứ như chưa từng xảy ra, chỉ để lại một mùi tanh nồng khó chịu trong căn phòng.
Dương Điển Ức nôn nóng nhìn Lâm Nhã đang vô lực nằm trên giường, toàn thân dính đầy tinh dịch, vài nơi còn bị chảy máu.
Chết tiệt! Hắn ta còn không thèm chở cậu ấy tới bệnh viện! Lâm Nhã chết mất thì sao?
Dương Điển Ức không thể tự cởi trói, chỉ ư a phát ra thanh âm tuyệt vọng.
Thân thể Lâm Nhã co giật một chút, cậu gắng sức lết về phía Dương Điển Ức, gương mặt tràn ngập mệt mỏi và thống khổ như sắp ngất tới nơi.
"Lâm Nhã!" Dương Điển Ức vừa được cởi trói lập tức ôm thiếu niên vào lòng, nước mắt giàn giụa như mưa rơi "Xin lỗi, tất cả đều là lỗi của tớ! Tớ không bảo vệ được cậu!"
Lâm Nhã co người chui rúc trong lồng ngực của Dương Điển Ức, giọng nói hơi khàn khàn trấn an hắn "Đừng nói như vậy, tớ không muốn thấy một Cố Tinh Hải thứ hai đâu."
Dương Điển Ức nhớ tới những gì mà Lâm Nhã từng kể, cậu bé Cố Tinh Hải trơ mắt nhìn Mạn Sanh làm nhục Lâm Nhã, y áy náy và phẫn nộ, hận bản thân không có sức mạnh để bảo vệ Lâm Nhã, dần dần, đầu óc bị sự điên cuồng và tuyệt vọng nơi Mạt thế làm hỏng, y lúc nào cũng bám lấy Lâm Nhã, đa nghi mọi thứ, sẵn sàng biến thành đồ tể để giết tất cả mọi người vì Lâm Nhã.
Khi nhận được lời tỏ tình của Cố Tinh Hải, Lâm Nhã không yêu y, nhưng vì sự hối hận và áy náy khi đã đẩy y vào tuyệt cảnh, cậu ấy đã đồng ý.
"Tớ sẽ không. Nhưng... nhưng mà..." Dương Điển Ức vẫn không chịu nổi sự bất lực và vô dụng của bản thân.
"Cậu chỉ cần ở bên cạnh tớ, tớ không yếu đuối như vậy đâu." Lâm Nhã ngẩng đầu hôn nhẹ lên đôi môi của Dương Điển Ức "Khi trọng sinh, tớ chỉ nghĩ tới việc trả ơn. Nhưng hiện tại, tớ luôn muốn ở bên Ức Ức."
Dương Điển Ức ôm chặt Lâm Nhã òa khóc, hạnh phúc lẫn đau buồn cứ hòa quyện trong trái tim hắn.
"Tính theo tuổi linh hồn thì tớ hơn cậu tuổi lận đó! Cho nên, tớ sẽ bảo vệ cậu, Ức Ức!" Lâm Nhã cười đùa.
"Ừm. Tớ cũng bảo vệ cậu."