[Mạt Thế] Tam Hồi

chương 72: thổ lộ.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hiện tại Mạn Sanh không còn giả gái, mái tóc dài nhuộm xanh rêu cũng cắt ngắn lại, trên người hắn là áo sơ mi đen sang trọng cùng quần tây kiểu cách. Hắn dáo dác nhìn xung quanh, trong lòng không khỏi thất vọng khi vẫn chưa thấy bóng dáng của Lâm Nhã.

Về những chuyện đã xảy ra, Mạn Sanh vô cùng hối hận.

Đáng lẽ hắn ta nên giữ chặt lấy Lâm Nhã và giam cầm cậu ấy, vĩnh viễn khiến cậu ở bên cạnh mình.

Còn thủ đoạn đê tiện kia, mặc dù có tác dụng với người bình thường, nhưng không phải Lâm Nhã.

Quãng thời gian qua, Mạn Sanh không ngừng truy tìm tung tích của Lâm Nhã.

Hắn biết rõ, Lâm Nhã đang cùng người yêu mình đi du lịch khắp nơi. Điều đó khiến hắn vừa tức giận vừa đố kỵ đến phát điên.

Mạn Sanh dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ về mọi chuyện, hắn bắt đầu cảm thấy hoang mang.

Mạn Phong Nghiêm từng nói, dùng nỗi đau và oán hận để có được tình yêu.

Lạc Hồng Quân thì nói, dùng thủ đoạn và địa vị để có được tình yêu.

Mạn Sanh đã làm cả hai, nhưng rốt cuộc Lâm Nhã chưa từng đoái hoài tới hắn.

Đêm hôm đó, Mạn Sanh đã chà đạp cưỡng bức cậu, vậy mà Lâm Nhã thờ ơ coi như không có chuyện gì xảy ra, chẳng tìm cách trả thù mà đem người yêu đi du lịch.

Lần đầu tiên, Mạn Sanh cảm thấy nghi ngờ thế giới quan của bản thân, cả những kinh nghiệm đau đớn mà mình từng trải qua đều là vô dụng.

Khi đi cùng Lạc Hồng Quân tham dự tiệc sinh nhật, Mạn Sanh muốn xác nhận lại một chuyện.

Lâm Nhã có còn nhớ tới hắn?

Dù bị căm ghét, oán hận cũng được!

Chỉ cần cậu ấy tới mình.

Tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, nhưng nó đều thu hút sự chú ý của mọi người trong căn phòng.

Lâm Nhã mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây màu đen, không quá trang trọng nhưng cũng không kém phần thanh thoát. Bên cạnh cậu là Dương Điển Ức, cũng mặc quần áo có chất liệu giống như Lâm Nhã nhưng đổi thành màu xanh và trắng.

"Cảm ơn mọi người đã tới đây! Xin đừng quá câu nệ, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi!" Lâm Nhã nhếch môi mỉm cười, ánh mắt đảo quanh quan sát từng vị khách.

Trái tim Mạn Sanh đập thình thịch mãnh liệt, nhưng hắn cùng Lâm Nhã chỉ chạm mắt một lần, cậu ấy bình thản dời tầm mắt đi nơi khác, hoàn toàn coi Mạn Sanh là không khí.

Lâm Nhã không để ý tới mình!

Cơn thịnh nộ của Mạn Sanh bốc lên vùn vụt, hận không thể hất bàn tay của tên Dương Điển Ức ra rồi kéo Lâm Nhã rời đi.

Nhưng mà trước khi Mạn Sanh định làm điều đó, Lâm Nhã đã thả tay Dương Điển Ức và đi về một phía, đó là những kẻ xa lạ mà Mạn Sanh chưa từng gặp qua.

Thằng nhóc đó là ai?

"Tiểu Hải, em thật sự đã tới. Lâu rồi không gặp, em đã cao lên rất nhiều nhỉ?" Lâm Nhã nở nụ cười gần gũi.

"Dạ... Lâm Nhã ca ca cũng thay đổi rất nhiều... Chúc anh sinh nhật vui vẻ!" Cố Tinh Hải xấu hổ đỏ mặt, trái tim như nhảy nhót lên vì sự quan tâm của Lâm Nhã.

"Chào, tôi là bạn của Cố Tinh Hải, Đường Lan Phương. Đây là chị tôi- Đường Ôn Uyển. Anh sẽ không thấy phiền nếu chị em tôi ở đây chứ?" Đường Lan Phương kiêu ngạo hếch cằm, đôi mắt không ngừng soi mói ngoại hình lẫn nhân phẩm của Lâm Nhã.

Đừng đùa! Mối tình đầu của cô đương nhiên phải có được người yêu đáng trân trọng nhất. Nếu Lâm Nhã là kẻ đáng ghét xấu tính, Đường Lan Phương sẽ không một chút do dự kéo y ra khỏi đây.

Lâm Nhã kinh ngạc nhìn Đường Lan Phương lại nhìn Đường Ôn Uyển, cảm giác nhân duyên thật kỳ diệu. Không ngờ sớm như vậy đã gặp được Đường Ôn Uyển, vậy cậu cũng không còn phải đắn đo suy nghĩ làm cách nào để tiếp cận cô ấy và Hộ Quang rồi.

"Đương nhiên là không rồi! Bạn của Cố Tinh Hải đều sẽ là bạn của tôi, hai người cứ tự nhiên như ở nhà!"

Dương Điển Ức đi tới đứng song song với Lâm Nhã, hắn cũng không phiền lòng khi bị Lâm Nhã bỏ rơi sau lưng.

"Quà sinh nhật mấy người cứ để ở bên kia đi nha, mấy món ăn mà Lâm Nhã đặt ngon tuyệt luôn đó!" Dương Điển Ức quàng lấy cánh tay của Lâm Nhã, biểu cảm đầy thị uy và thách thức nhìn Cố Tinh Hải.

Nếu phải so sánh, Cố Tinh Hải là bạch liên hoa, còn Dương Điển Ức chắc chắn là hắc liên hoa nhỉ? Cảm giác thật đối lập.

Lâm Nhã bất đắc dĩ cười trừ trong lòng.

Cố Tinh Hải cắn môi, vẻ mặt đầy không cam lòng, sự can đảm và quyết tâm trước khi tới đây bị xì hơi như bóng bay.

Đường Lan Phương đứng bên cạnh thật sự không chịu nổi sự do dự và nhu nhược của Cố Tinh Hải, chỉ là tỏ tình mà khó khăn như vậy, sau này có thể làm nên chuyện gì? Thế nào cũng bị con người ta đè đầu cưỡi cổ mà thôi!

Vỗ mạnh vào lưng Cố Tinh Hải, Đường Lan Phương trừng mắt nói "Đừng lãng phí thời gian nữa, không phải cậu tới đây có mục đích khác sao? Cậu muốn Lâm Nhã ca ca gì đó tiếp tục đi du lịch thế giới, rồi chỉ có thể nhắn tin qua điện thoại?"

Lâm Nhã thật muốn nói, rằng cậu sẽ không đi du lịch nữa, mạt thế ập tới mà còn ham chơi như vậy thì quá mất mặt cho thế hệ trọng sinh đi?

"Lâm Nhã ca ca... Em thích anh." Cố Tinh Hải hồi hộp đối diện với Lâm Nhã thổ lộ tình cảm.

Chỉ phút chốc, hình ảnh trong kiếp trước lại hiện về trong tâm trí Lâm Nhã, Cố Tinh Hải đã từng nói lời đó với cậu.

Tựa như chưa từng có chuyện gì thay đổi.

Sửng sốt, hoảng loạn, chua xót,... rồi bình tình.

Lâm Nhã đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống này, cậu biết rõ bản thân nên trả lời thế nào.

"Được thôi." Lâm Nhã xoa đầu Cố Tinh Hải, ánh mắt đầy trìu mến và dịu dàng "Nếu lúc em trưởng thành mà vẫn giữ được tình cảm này, anh sẽ chia tay với Dương Điển Ức để hẹn hò với em."

Không ai trong căn phòng này nghĩ Lâm Nhã lại trả lời như vậy, ngoại trừ Dương Điển Ức.

Chẳng sao cả, tình yêu của hắn không độc đoán tới vậy.

Ghen tị đương nhiên vẫn có, nhưng Dương Điển Ức tôn trọng cảm xúc của Lâm Nhã.

Hắn biết Lâm Nhã rất áy náy với cái chết của đồng đội, đặc biệt là Cố Tinh Hải.

Cậu ấy nói rằng, bản thân vẫn nợ Cố Tinh Hải một cuộc hẹn hò.

Vì Cố Tinh Hải vừa mới tỏ tình, Lâm Nhã công khai quan hệ với ba mẹ và anh hai. Sau đó, Lâm Nhã bị Lâm Hàm giam cầm, còn Cố Tinh Hải... dù nỗ lực thoát ra và cố gắng giải cứu Lâm Nhã nhưng vẫn thất bại. Đầu đứt lìa khỏi cổ, chết không nhắm mắt.

Chỉ là 'chức danh' người yêu, hắn mới không muốn làm Lâm Nhã thất vọng.

Dù sao đi chăng nữa, Lâm Nhã không hề yêu Cố Tinh Hải, đúng không?

Cậu ấy chỉ muốn trả nợ mà thôi.

Người đời có một câu hỏi: Bạn thân và người yêu, ai quan trọng hơn?

Đó là câu hỏi rất khó trả lời.

Nhưng nếu đặt câu hỏi đó trên người Lâm Nhã, đáp án đã quá rõ ràng.

Hắn là người duy nhất biết Lâm Nhã trọng sinh.

Hắn là người duy nhất ủng hộ Lâm Nhã.

Hắn là người duy nhất mà Lâm Nhã không cần trả nợ hay báo thù, mà vẫn được cậu ấy quan tâm.

Thật ngại quá, lũ đàn ông ngu ngốc chỉ biết dùng máu điên và sự độc chiếm tởm lợm làm tổn thương Lâm Nhã, cứ nhìn kỹ đi, tôi là người thắng cuộc!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio