"Đường Ngọc Chi?"
"Có."
"Đoan Thục Dương?"
"Có."
"Hồ Thị Hương?"
"Có."
"Lê Thái Hoàng?"
"Có."
"Dương Phù Hinh?"
"..." giáo viên chủ nhiệm thở dài chán nản "Thằng nhóc này lại nghỉ học nữa sao?"
Nghĩ tới gia cảnh ghê gớm của Dương Phù Hinh, thầy giáo không khỏi cảm thán.
Ai cũng không thể nghĩ được một học sinh lười biếng thường xuyên nghỉ học như Dương Phù Hinh lại là con cháu của Dương gia-nơi đào tạo ra những thiên tài. Nếu không phải ông từng gọi điện gặp vị phụ huynh kia một lần, ông cũng không thể tưởng tượng nổi ra chuyện này.
Thầy giáo tiếp tục điểm danh nốt những học sinh còn lại, hoàn toàn bỏ mặc Dương Phù Hinh muốn đi học hay không cũng được.
Cách ngôi trường không xa, có một tiệm cà phê sách đã mở cửa được năm- LAM. Chủ tiệm, đồng thời cũng là vị khách thường xuyên tới đây nhất không ai khác là Dương Phù Hinh.
Trên giấy tờ thì chủ sở hữu thuộc về người khác, nhưng chính Dương Phù Hinh đã mua và duy trì hoạt động cho tiệm cà phê này.
Dương Phù Hinh thật sự rất lạc lõng, chưa từng có bất kỳ thứ gì khiến hắn hứng thú hay phân tâm tới.
Hắn buồn chán với cuộc sống này, buồn chán với tất cả mọi thứ đang xảy ra xung quanh.
Hắn rời xa Dương gia tìm một thành phố xa lạ, chỉ mong tìm được mục đích sống của bản thân.
Nhưng... mãi tới tận bây giờ, hắn vẫn chưa tìm được.
Trường học thật khô khan và tẻ nhạt, bạn bè đồng lứa ngu ngốc sáo rỗng, người đời thì giả dối và tham lam.
Vì vậy, Dương Phù Hinh bắt đầu đọc sách để giải sầu.
Cũng không biết từ lúc nào, hắn đã trở thành một mọt sách chân chính.
Thông qua những cuốn sách, Dương Phù Hinh tìm ra những nguyên lý mới mẻ và hoang đường.
|Qua khỏi đây là xứ sầu thảm,
Qua khỏi đây là đau thương vĩnh viễn!
Qua khỏi đây là thế giới của bọn người vô vọng!
Công lý tạo hóa quyền uy thánh thần,
Đã tạo ra ta,
Trí tuệ tuyệt vời cùng tình yêu nguyên thủy.
Trước ta, chưa có gì được kiến tạo,
Không có gì vĩnh cửu; còn ta, ta tồn tại đến vĩnh hằng.
Hãy vứt bỏ mọi hi vọng, hỡi những kẻ dám tiến vào đây.|
(Trích 'Thần khúc- Địa ngục'- Dante)
Trong vô vàn quyển sách, Dương Phù Hinh lại yêu thích cuốn sách của một tác giả vô danh tiểu tốt tự in ra để đem bán trong hội sách thường kỳ.
Tình yêu thuần khiết.
Tựa đề thật sự rất buồn cười, Dương Phù Hinh không nghĩ rằng bản thân lại mua nó và đọc từ đầu tới cuối.
Câu chuyện dựa trên bối cảnh một thế giới giả tưởng.
Ream- cậu bé từ khi sinh ra đã sống cùng với sách vở, cậu là đứa trẻ phụ việc trong thư viện của Thánh đường Nữ thần Sáng tạo Era.
Trái tim của Ream vô cảm với tất cả mọi thứ xung quanh, cậu không vui không buồn, tựa như một con búp bê gỗ nằm trong góc phòng u tối. Sách đối với Ream mà nói, là một công việc nhàm chán, là cuộc sống tạm bợ.
Một ngày nọ, Ream bỗng nhiên muốn rời đi, cậu muốn tìm một thứ gì đó khiến trái tim mình dao động. Tại Thánh đường, nơi những con chiên ngoan đạo coi Nữ thần Era là lý tưởng và tín ngưỡng của bản thân, Ream không thể hiểu nổi, cũng không tìm được thứ quan trọng của mình.
Ream đã từ bỏ Thánh đường, bắt đầu bước ra thế giới rộng lớn. Trải dài đại lục có Quỷ vương đang cai trị, cũng là đối thủ sống còn của Thánh đường Era và những tôn giáo khác.
Mọi người đều nói, Quỷ vương có những bản chất nguyên thủy nhất của con người, là thứ mà con người không thể chối cãi và vứt bỏ. Trái tim ngây thơ và thuần khiết sẽ từ đó mà bị nhiễm bẩn đến cực hạn.
Ream tự hỏi, liệu khi trái tim cậu bị nhiễm bẩn, nó sẽ bắt đầu dao động mạnh hơn?
Và thế là, bất chấp sự nguy hiểm và sức mạnh hủy diệt của các Quỷ vương, Ream đi tới cung điện của bọn họ để tìm kiếm câu trả lời.
Quỷ vương đầu tiên Ream tìm tới, Sloth, mang nguyên tội 'Lười biếng'.
Ream hỏi: "Quỷ vương Sloth, trái tim ngài có rung động khi 'Lười biếng' không? Ngài có thể giúp tôi trở nên 'Lười biếng' không?"
Sloth nói: "Đứa trẻ, nếu ngươi thật sự Lười biếng, ngươi sẽ ngại xa xôi mà tới đây tìm câu trả lời, ngươi sẽ ngại trái tim mình rung động. Vì vậy, ta không thể giúp ngươi được."
Vậy ra Ream không làm một kẻ Lười biếng được.
Ream tìm tới Quỷ vương thứ hai, Gluttony, mang nguyên tội 'Phàm ăn'.
Ream hỏi: "Quỷ vương Gluttony, trái tim ngài có rung động khi trở nên 'Phàm ăn' không? Ngài có thể giúp tôi trở nên 'Phàm ăn' không?
Gluttony vui vẻ đồng ý, hắn dẫn Ream đi ăn rất nhiều sơn hào hải vị, những món ăn ngon mà có dùng cả tính mạnh cũng không nếm được. Nhưng Ream không tìm được thứ mình muốn.
Nhìn thấy rõ sự thờ ơ của Ream, Gluttony tức tối gào lên "Ngươi đúng là một kẻ ngạo mạn! Ăn ngon như vậy lại không hạnh phúc sao? Mau mau cút đi!"
Ream rời đi để tìm Quỷ vương tiếp theo, Pride, mang nguyên tội 'Ngạo mạn'.
Ream hỏi: "Quỷ vương Pride, trái tim ngài có rung động khi trở nên 'Ngạo mạn' hay không? Ngài có thể giúp tôi trở nên 'Ngạo mạn' không?"
Pride nói: "Nếu ngươi muốn ngạo mạn, ngươi phải thật sự tự tin với những gì mà ngươi có. Sức mạnh, sắc đẹp, địa vị, tiền tài,... ngoại trừ ngươi ra, tất cả những kẻ khác đều là rác rưởi. Tới đây, ta sẽ giúp ngươi trở nên hoàn hảo."
Những ngày tiếp theo, Quỷ vương Pride đã cải tạo mọi thứ cho Ream. Hắn cho cậu uống độc dược để trở nên xinh đẹp, học hỏi thêm nhiều kiến thức và ma thuật, cho cậu hàng ngàn nô lệ và phục dịch. Nhưng điều đó không khiến Ream cảm thấy thỏa mãn hay hạnh phúc.
Quỷ vương Pride bất đắc dĩ nói "Như vậy còn chưa đủ với ngươi? Đúng là một đứa trẻ tham lam. Có lẽ người ngươi nên tìm là Quỷ vương Greed. Hãy đi tới lâu đài của hắn ta."
Ream đi tìm Quỷ vương thứ tư, Greed, mang nguyên tội 'Tham lam'.
Ream hỏi: "Quỷ vương Greed, trái tim của ngài có rung động khi trở nên 'Tham lam' hay không? Ngài có thể giúp tôi trở nên 'Tham lam' không?"
Greed: "Ta đã được nghe nói về ngươi, đứa trẻ nhân loại tìm kiếm vật quan trọng của bản thân, ta tự hỏi Quỷ vương nào sẽ giúp ngươi thành công. Tham lam- chính là thứ khiến ngươi mê đắm, khiến ngươi chìm vào điên cuồng và say sưa. Nhưng mỗi người đều tham lam những thứ khác nhau, ngoài trừ bản thân ra, người khác không thể tìm giúp ngươi được."
Ream cẩn thận khắc sâu lời nói đó vào tâm trí và tiếp tục cuộc hành trình của mình. Cậu tìm tới Quỷ vương thứ năm, Lust, mang nguyên tội 'Dâm dục'.
Ream hỏi: "Quỷ vương Lust, trái tim của ngài có trở nên rung động khi trở nên 'Dâm dục'? Ngài có thể giúp tôi trở nên 'Dâm dục' hay không?"
Lust nói: "Ồ, đương nhiên là rung động rồi. Khoái cảm dục vọng là bản năng nguyên thủy của con người. Bọn họ đều quỳ phục và rên rỉ dưới thân ta, sẵn sàng làm mọi thứ vì ta. Tất cả Quỷ vương khác, dù mỗi người một nguyên tội, nhưng bọn chúng đều mang trên người ham muốn tình dục."
Đứng trước Ream là Quỷ vương xinh đẹp nhất trong các Quỷ vương, hắn ta nở nụ cười mê hoặc và kéo Ream vào phòng tối.
Lần đầu tiên, Ream biết được cảm giác rung động, một đêm cuồng nhiệt đó khiến Ream lâng lâng trong khoái cảm. Nhưng mà... rốt cuộc đó cũng chỉ là rung động nhất thời. Khi mọi thứ trôi qua, tất cả chỉ mơ hồ và quên lãng.
Lust mỉm cười: "Hiểu rồi, thì ra ngươi muốn tìm một thứ khiến trái tim ngươi day dứt và rung động vĩnh viễn nhỉ? Vậy ngươi hãy tìm Quỷ vương Envy thử xem."
Ream gật đầu rời đi, tìm kiếm cung điện của Quỷ vương thứ sáu, Envy, mang nguyên tội 'Đố kỵ'.
Ream hỏi: "Quỷ vương Envy, trái tim của ngài có trở nên rung động khi 'Đố kỵ' hay không? Ngài có thể giúp tôi trở nên 'Đố kỵ' không?"
Envy nói: "Đố kỵ, nó khiến trái tim ta đau đớn như xé thành trăm mảnh. Ta oán than thế giới này bất công, ghen tị với những kẻ tài giỏi hơn mình. Ngươi không cảm thấy tự ti hay ghen tị với một ai đó sao?"
Ngẫm nghĩ một hồi lâu, Ream trả lời "Không, chẳng có một người nào khiến tôi phải bận tâm cả."
Envy kinh ngạc nhìn Ream, hắn bật cười lắc đầu "Vậy ngươi không thể có đố kỵ được đâu, Ream. Ta nghĩ ngươi nên tìm một Quỷ vương khác giúp đỡ."
Cuối đầu trầm mặc, Ream đã đi qua hết lâu đài của các Quỷ vương, bây giờ chỉ còn một người cuối cùng, liệu cậu có tìm được thứ mình mong muốn?
Ream đi tìm Quỷ vương thứ bảy, Wrath, mang nguyên tội 'Phẫn nộ'.
Ream hỏi: "Quỷ vương Wrath, trái tim của ngài có trở nên rung động khi 'Phẫn nộ' hay không? Ngài có thể giúp tôi trở nên 'Phẫn nộ' hay không?"
Wrath có lẽ là Quỷ vương mạnh nhất trong bảy Quỷ vương, hắn mang sức mạnh hủy diệt và đội quân xác chết khổng lồ, nhưng dường như hắn ta không có hạnh phúc khi trở thành Quỷ vương.
Wrath nói: "Ngươi có biết vì sao ta có được danh hiệu 'Phẫn nộ' hay không?"
Ream suy đoán: "Ngài bị phản bội?"
Wrath lắc đầu: "Không phải, người mà ta yêu nhất thế gian này đã chết. Ta đã không ngừng tìm kiếm phương thuốc hay bí thuật để hồi sinh em ấy, nhưng mà tất cả đều vô dụng. Điều đó khiến ta không cam lòng, khiến ta phẫn nộ tột cùng trước sự bất lực của bản thân. Cậu bé, thứ có thể khiến trái tim cậu rung động, chỉ có thể là tình yêu mà thôi."
"Tình yêu?" Ream nhíu mày, từ này đối với cậu không hề xa lạ, vì cậu đã đọc vô số sách vở liên quan tới tình yêu. Nhưng... nó vẫn thật lạ lẫm và xa vời với con người vô cảm như Ream.
"Phải, trên đời này sẽ có một người khiến cậu say mê điên cuồng, nhưng gặp được hay không thì còn phải xem ở định mệnh." Wrath mỉm cười chua xót "Tình yêu có thể khiến cậu hạnh phúc, cũng có thể khiến cậu đau khổ. Tìm kiếm nó chưa chắc là một chuyện tốt, nhưng mà... nếu cậu thật sự muốn..."
"Hãy cứ đi tìm nó."
Một lần nữa đọc lại cuốn tiểu thuyết, Phù Hinh ngẩng đầu ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Hắn cũng đang chờ đợi thứ quan trọng của bản thân trong cuộc sống tẻ nhạt này.
Không hiểu vì sao, hắn cảm thấy bản thân đã bỏ lỡ mất điều gì đó.
Điều đó là gì?
Hắn đang chờ đợi ai?
Hay đó chỉ là ảo tưởng của hắn vì sự lạc lõng vô định này?
Nếu... tình yêu có thể kéo hắn khỏi sự lạc lõng này...
...hắn sẽ...
...Giữ lấy tình yêu đó thật chặt.
P/s: Có lẽ mọi người không còn nhớ, nhưng cuốn tiểu thuyết 'Tình yêu thuần khiết' chính là quyển sách mà Dương Phù Hinh đã tặng Lâm Nhã lúc sinh nhật tuổi trong kiếp trước. Chương có đề cập về nó, khi Lâm Nhã rời khỏi căn phòng bị giam cầm đã mang theo món quà này.