Vừa bước lên tầng trên, Mạn Sanh liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
May là Lâm Nhã không phản ứng quá kịch liệt, nếu không hắn thật sự sẽ rất khó xử.
Sau vài lần giáo dục tâm lý, Mạn Sanh nhận ra cách suy nghĩ và biểu hiện của bản thân vô cùng bất ổn.
Khi Mạn Sanh nói rằng oán hận sẽ khắc sâu vào tâm trí hơn là tình yêu mơ hồ, Quỳnh Ly đã hoàn toàn phủ định điều đó.
Cô ấy nói rằng: "Tôi đã xem rất nhiều phim truyền hình trả thù tương ái tương sát này nọ, hận thù có thể che mờ mắt con người, nhưng nếu đối tượng tìm được người có thể chữa lành vết thương của mình thì mọi hận thù đều vô hiệu đi cả. Cậu dám chắc rằng Lâm Nhã thuộc dạng người nhớ dai ăn miếng trả miếng không? Hay cậu ta là dạng người yếu ớt muốn quên hết tất cả để sống một cuộc sống mới?"
Mạn Sanh nghĩ rằng, Lâm Nhã là dạng người thứ hai, vì... cậu ấy chưa từng tìm hắn để trả thù mà tảng lờ hắn như kẻ xa lạ. Điều đó càng khiến Mạn Sanh khó chịu hơn.
"Tùy vào từng đối tượng, cậu phải thay đổi cách theo đuổi của mình. Dựa vào những gì cậu kể, tôi nghĩ Lâm Nhã là người ăn mềm không ăn cứng, hãy đeo bám một cách... thật mềm dẻo và dịu dàng, đừng đó đột ngột tức giận rồi kéo người ta lên giường!" Quỳnh Ly trừng mắt cảnh cáo.
Lúc vừa nhìn thấy Dương Điển Ức trong nhà, Mạn Sanh suýt chút nữa đã bộc phát cơn thịnh nộ của mình.
Người mình thích lại ở chung với tình địch, làm sao mà không tức giận được?
Đôi mắt của Mạn Sanh trở nên u ám, dù không thể trở thành người yêu của Lâm Nhã, hắn vẫn muốn bóng dáng của mình thời thời khắc khắc tồn tại trong tâm trí của cậu ấy.
Sự phẫn nộ, đố kỵ, dục vọng, tham lam,... hắn đều có thể kiềm chế được.
Một con người trải qua bao sóng gió như hắn, làm sao có thể thua một tên tiểu bạch kiểm xấu xí như Dương Điển Ức.
Kéo hành lý bước tới phòng ngủ, Mạn Sanh nhếch môi, với sự hiện diện của hắn, Dương Điển Ức đừng hòng động tay động chân dễ dàng với Lâm Nhã.
Tạm để hành lý một góc phòng, Mạn Sanh đi xuống cầu thang để cùng ăn sáng với Lâm Nhã.
Trên bàn ăn, Lâm Nhã và Dương Điển Ức ngồi bên cạnh nhau, còn Mạn Sanh thì ngồi đối diện Lâm Nhã, hắn chống cằm mỉm cười ngắm cậu ăn sáng.
"..." bị người khác nhìn chằm chằm như vậy khiến Lâm Nhã cực kỳ không tự nhiên, cậu đang tìm ra cách nào đó để đuổi cổ Mạn Sanh ra khỏi nhà.
Nếu Mạn Sanh thật sự sống trong nhà, Lâm Nhã nên thu thập vật tư như thế nào chứ?
Dương Điển Ức cắn môi, trước giờ chưa từng bị chịu thiệt tới mức này, nếu không cho Mạn Sanh sáng mắt ra thì hắn không còn là Dương Điển Ức rồi.
Phải show ân ái cho mù mắt chó của Mạn Sanh mới được!
Dương Điển Ức quay sang, vẻ mặt cực kỳ ân cần "Nhã Nhã, ngày hôm qua cậu mệt mỏi lắm đúng không? Cũng tại tớ đòi hỏi quá mức rồi, để tớ múc cơm cho cậu ăn nha!"
Nhìn thìa cơm tới trước mặt mình, trán Lâm Nhã hiện lên vài vạch đen. Đúng thật là bọn họ có làm tình, nhưng như vậy đâu có liên gì đến việc múc cơm, mông đau chứ tay không đau đấy!
Trong lòng thầm nghĩ như vậy, nhưng Lâm Nhã biết Dương Điển Ức đang muốn thị uy trước mặt Mạn Sanh, nếu cậu không phối hợp thì cũng hơi khó xử. Lâm Nhã bất đắc dĩ há miệng ăn cơm được đưa tới.
Mạn Sanh vẫn giương mắt mỉm cười, thậm chí còn ngọt ngào đánh giá "Bộ dáng ăn cơm của Lâm Nhã rất gợi tình a!"
Lâm Nhã mém nữa thì phun cơm ra, gì chứ? Gợi tình con khỉ! Buồn nôn chết đi được!
Kế hoạch thị uy thất bại, Dương Điển Ức bực bội trừng mắt Mạn Sanh một cái, vì sao tên này lại khó đối phó như vậy?
Không, vẫn còn cách khác, hắn không thể thua cuộc một cách nhục nhã như vậy được!
•
•
Cũng may rằng Mạn Sanh không bám dính Lâm Nhã tới mức lúc nào cũng kè kè, sau bữa ăn sáng, cậu liền tới nhà kho để giám sát nhân viên tới giao hàng.
Ngoại trừ lương thực, Lâm Nhã cũng mua rất nhiều vật dụng sinh hoạt và quần áo. Trước đó cậu đã đặt mua từ nước ngoài cửa thép chống đạn mở bằng mật khẩu, đương nhiên cũng không có tác dụng gì nhiều nếu kẻ có dị năng muốn đột nhập.
Lâm Nhã cũng không biết rõ khi Mạt thế ập tới, những kẻ đứng đầu thành lập khu căn cứ bằng cách nào, cũng không biết họ sẽ làm những gì để duy trì sự ổn định, bởi vì vừa mới thoát khỏi căn hầm Lâm Nhã đã bị Mạn Sanh tóm gọn. Vì vậy ký ức của Lâm Nhã đều bị thu hẹp lại ở tỉnh Thanh Thăng cùng những thành phố chết khác.
Nhắc tới Mạn Sanh mới nhớ, sự đối lập giữa hiện tại và quá khứ của con người hắn, khiến Lâm Nhã trở nên hoang mang.
Mạn Sanh là người duy nhất khiến cậu không biết nên đối xử như thế nào.
Sau tất cả, Lâm Nhã cũng là người sai đầu tiên.
Ở kiếp trước, cậu đã bắt nạt hắn ta, đó là chuyện không thể phủ nhận.
Độ tuổi Lâm Nhã rất hiếu thắng, muốn tự khẳng định bản thân nổi bật nhất nên liền hung hăng đàn áp người khác, bằng chứng rõ ràng nhất là việc cậu đã trở thành đại ca trong ngôi trường cấp hai đó.
Đám học sinh trở thành người hầu của Lâm Nhã nhiều không đếm hết, Mạn Sanh chỉ là một trong số đó.
Việc được người khác hầu hạ nịnh nọt, Lâm Nhã cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên.
Ký ức về Mạn Sanh lúc đó rất mờ nhạt, hắn lúc nào cũng cúi thấp đầu, quần áo bẩn thỉu, thân thể tràn ngập vết thương.
Đó chẳng phải mối bận tâm của Lâm Nhã, cậu có rất nhiều người xung quanh mình.
Đám đàn em, ba mẹ, mấy nữ sinh hâm mộ... và cả Phù Hinh.
Vào buổi đi dã ngoại do trường tổ chức, Lâm Nhã đã phát hiện ra việc Mạn Sanh bị đẩy xuống núi khi vô tình nghe đám đàn em thì thầm trò chuyện.
Bắt nạt là một chuyện, nhưng mạng người lại là chuyện khác!
Nếu Mạn Sanh thật sự chết, trường học và báo chí sẽ phanh phui ra chuyện bắt nạt trong trường, cậu chắc chắn sẽ dính vào không ít phiền phức. Vì vậy, Lâm Nhã đã chủ động đi tìm Mạn Sanh, mặc kệ thời tiết đang mưa tầm tã.
Mạn Sanh đã từng nói, hắn yêu cậu.
Lâm Nhã thật sự không thể hiểu nổi.
Sau tất cả mọi chuyện, hắn lại yêu cậu? Hay thật ra hắn chỉ đang trả thù?
Hay là... quá khứ của hắn?
Lâm Nhã chưa từng biết gì về Mạn Sanh, cho tới khi cuộc định mệnh trớ trêu đó.
Lần đầu tiên Lâm Nhã gặp Mạn Sanh ở kiếp này, hắn ăn mặc như một bé gái khiến cậu không hề nhận ra. Mãi tới khi bị Mạn Phong Nghiêm bắt cóc, Lâm Nhã mới hiểu ra mọi chuyện.
Sống trong hoàn cảnh như vậy, nên Mạn Sanh mới trở nên kỳ quái đi...
Nhưng dù Mạn Sanh có bị hoàn cảnh gia đình tác động, Lâm Nhã cũng không thể tha thứ cho hắn được.
Ký ức đau khổ đó, đâu thể nói quên là quên được?
Vì vậy, cậu quyết định bỏ mặc mọi thứ, cố gắng không có bất kỳ mối liên hệ gì với Mạn Sanh.
Vậy mà bây giờ mọi chuyện lại thành ra thế này!
Nói không rung động là giả, vì Mạn Sanh đã cất công tìm mua hộp chocolate yêu thích cho cậu, và còn... giả gái vì đoạn đối thoại đó.
"Tao ghét mày vì mày là 'Mạn Sanh'."
"Tôi không tin. Không phải trước đó cậu đã chìa tay giúp tôi đứng dậy sao?"
"Đó là vì tao nghĩ rằng mày là con gái, đừng hiểu lầm."
Một sự hiểu lầm tai hại...
Thở dài một hơi, Lâm Nhã ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời trong xanh.
Mạn Sanh, đừng khiến tôi phải khó xử nữa, được không?