Từng tia nắng xuyên qua ô cửa sổ, Lâm Nhã mơ màng tỉnh dậy sau giấc ngủ gian nan.
Tối hôm qua...
Những hình ảnh không trong sáng tràn ngập trong tâm trí của Lâm Nhã, khiến cậu chỉ muốn chui xuống lỗ để bớt xấu hổ.
Cái quái gì đang xảy ra vậy?
Vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Thật sự... thật sự còn tồi tệ hơn cả kiếp trước nữa!
Lâm Nhã cảm nhận được một trận đau nhói khắp toàn thân, gương mặt đỏ lên như trái cà chua.
Biểu hiện ngày hôm qua của cậu... thật quá mức kỳ quái!
Lâm Nhã lúng túng chạy vào phòng tắm, vội vàng tẩy rửa những thứ không sạch sẽ trên cơ thể.
Ở trong phòng bếp, Mạn Sanh đang nấu đồ ăn sáng chợt nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm thì khẽ nhếch môi.
Lâm Nhã đã tỉnh rồi sao? Mong rằng cậu ấy sẽ không đuổi đánh hắn.
Đêm qua sẽ tuyệt vời không nếu không có tên bóng đèn đó.
Lật trứng úp la trên chảo, Mạn Sanh dọn ra dĩa một cách thành thục.
"Lâm Nhã, tắm xong rồi thì xuống phòng bếp nha! Tôi nấu bữa sáng cho em rồi."
Giọng nói của Mạn Sanh vang lên từ trong phòng bếp, Lâm Nhã nghe được không khỏi trầm mặc.
Bữa sáng sao?
Kiếp trước hắn cũng từng nấu cho cậu ăn, đương nhiên cậu chẳng vui vẻ gì khi ngồi chung bàn với hắn ta.
"Sao nào? Không thích ăn chung với tôi? Hay cậu lại muốn tôi để cho Cố Tinh Hải và mọi người lại nhịn đói một bữa?" Mạn Sanh nhếch môi cười lạnh, bàn tay dùng đũa đùa nghịch thức ăn.
"..." Lâm Nhã buồn bực nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện cầm đũa lên gấp một miếng thịt kho tàu.
Tuy rằng những món này đều rất quý giá trong khoảng thời gian Mạt thế khó khăn, nhưng Lâm Nhã chẳng có tâm trạng để thưởng thức chúng.
Bây giờ... hắn chuyện gì cũng không biết... cậu phải đuổi cổ tên mặt dày này bằng cách nào đây?
"Tôi không hề hoan nghênh cậu tới đây, đừng tưởng chỉ bằng... sự giúp đỡ của mẹ tôi mà cậu kiêu căng làm tới." nghĩ tới mối quan hệ phức tạp của Triêu Kiều Oanh và Lạc Hồng Quân, Lâm Nhã càng thêm phiền muộn.
Mạn Sanh nói không sai, nếu Triêu Kiều Oanh kết hôn cùng Lạc Hồng Quân, vậy chẳng phải hắn sẽ là em trai của cậu sao?
Nghĩ tới mà cảm thấy thật hoang đường!
"Đừng tàn nhẫn như vậy chứ chứ Lâm Nhã? Buổi tối hôm qua tôi đã rất cố gắng phục vụ tốt cho em rồi mà! Trong khi tên ẻo lả kia banh cẳng ngủ say như chết thì tôi đã mang em vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ đó!" Mạn Sanh phụng phịu kể công.
"..." sao có cảm giác như cậu là một đại thiếu gia đi bao nuôi tình nhân thế này?
"Xin lỗi." Mạn Sanh đột nhiên lên tiếng.
"Hả?" Lâm Nhã chưa kịp hoàn hồn vì tốc độ đổi chủ đề chóng mặt của Mạn Sanh.
"Tôi xin lỗi về chuyện trước đây tôi đã đột nhập vào ký túc xá của em và làm ra những chuyện điên rồ, lúc đó tinh thần của tôi có chút không ổn định." đôi mắt Mạn Sanh nhìn về phía Lâm Nhã tràn ngập sự chân thành "Tôi không mong em sẽ tha thứ, nhưng tôi hi vọng em có thể cho tôi một cơ hội để sửa chữa lỗi lầm, và được phép theo đuổi em."
Lâm Nhã ngẩn người, giống như đây là lần đầu tiên cậu nhận thức con người của Mạn Sanh vậy.
Có phải vì cậu có một thời gian dài được sống yên bình nên đã quên đi mất quá khứ đau khổ rồi nên mới mềm lòng với hắn ta như vậy?
"Hừ, dù tôi có từ chối thì cậu chịu đi sao?" Lâm Nhã hừ lạnh một cái, sau đó bước tới bàn ăn rồi ngồi xuống, vẻ mặt như đang trầm tư suy nghĩ chuyện gì đó.
"..." Dương Điển Ức đứng bên ngoài phòng bếp nghe được tất cả đoạn đối thoại không khỏi chán ghét Mạn Sanh.
Đúng là một tên hồ ly gian xảo! Lâm Nhã ngây thơ như vậy làm sao phát hiện được chiêu trò giả dối của hắn ta?
Nhưng nếu hắn thật sự làm loạn lên, không phải chỉ khiến Lâm Nhã càng thêm phiền lòng?
Haizz, cứ đợi Mạt thế ập tới rồi lén lút đá Mạn Sanh sang một bên là được!
Ngẫm nghĩ thấu đáo, Dương Điển Ức liền bước vào phá nát không gian riêng tư đầy mùi ám muội của hai người, hắn đâu thể để Mạn Sanh chiếm lấy cơ hội được?
"Lâm Nhã, hôm nay chúng ta lại đi mua sắm tiếp không? Tớ biết được chỗ bán nhiều đồ ăn đóng gói ngon lắm." Dương Điển Ức nở nụ cười rạng rỡ bước về phía Lâm Nhã.
Đúng vậy! Dù Lâm Nhã có mềm lòng với Mạn Sanh thì tuyệt đối cũng không tiết lộ bí mật về Mạt thế cho hắn ta biết, bao gồm cả chuyện cậu ấy đã từng trọng sinh. Suy cho cùng, Dương Điển Ức mới là người thân cận nhất của Lâm Nhã.
"Được, để ăn sáng xong rồi đi!" Lâm Nhã mỉm cười đáp lại.
Đồ ăn đóng gói?
Mạn Sanh nhíu mày khó hiểu, Lâm Nhã và Dương Điển Ức đâu nghèo nàn tới mức phải đi tích trữ đồ ăn như vậy? Chẳng lẽ bọn họ sắp đi du lịch hay tới một nơi khác sao?
Mặc dù trong lòng đầy nghi vấn, nhưng Mạn Sanh vẫn quyết định không nói ra. Có chuyện gì thì cứ điều tra rồi sẽ biết, hiện tại Lâm Nhã không quá thích hắn nên chắc chắn sẽ không trả lời thật lòng.
Đồ ăn nấu xong, Mạn Sanh mang ra hai phần, một phần cho bản thân, còn một phần cho Lâm Nhã.
Dương Điển Ức cười thầm, hắn biết chắc chắn % Mạn Sanh sẽ làm như vậy mà! Nhưng tên đó quá khinh thường cậu rồi!
"Lâm Nhã... Tớ không có gì để ăn cả!" Dương Điển Ức bày ra vẻ mặt đáng thương nhìn Lâm Nhã.
"Cậu ăn chung phần của tớ đi." Lâm Nhã mỉm cười bất đắc dĩ.
Lòng bàn tay Mạn Sanh siết chặt chiếc nĩa, hắn trừng mắt nhìn cảnh tượng Lâm Nhã thân mật đút đồ ăn cho Đương Điển Ức, trong lòng vừa hối hận vừa ghen tị.
Nếu biết trước việc này sẽ xảy ra, Mạn Sanh nhất định sẽ bố thí cho Dương Điển Ức một phần cơm thiu trộn thuốc độc cho hắn ăn nghẹn chết đi!