"Hừ!"
Cố Thần ngạo kiều quay mặt đi nhưng cũng không có ý muốn đẩy Lãnh Túc ra, ngoan ngoãn vùi mặt vào trong lòng ngực của y, hưởng thụ thời gian an bình khó có được này.
Cảnh tượng ấm áp này cũng không được kéo dài, cuối cùng lại bị một tên không sợ chết đánh vỡ.
"Cốc cốc cốc."
"Ai?"
"Đội trưởng, Lý giáo sư phái người tới tìm anh, muốn anh tới viện nghiên cứu một chuyến, nói là có nhiệm vụ."
"Đã biết."
Lãnh Túc nhàn nhạt đáp lại một câu, liền vỗ vỗ tiểu oa nhi còn đang giả chết trong ngực y, nhưng người nào đó cả phản ứng cũng lười cho y.
"Ngoan, ta muốn đi ra ngoài."
Cố Thần rầm rì một tiếng, tiếp tục ở trong lòng Lãnh Túc củng củng mấy cái, động tác giống y hệt mấy chú cún con đang làm nũng.
"Ta cũng muốn đi."
Lãnh Túc trầm mặc một lúc, nghĩ tới việc muốn đem hắn đưa vào biên chế đội ngũ của y thì cần phải đi đăng kí vào bản ghi chép thành viên, liền gật đầu đồng ý.
"Được rồi, chúng ta cùng đi."
Vì thế, Tiểu Đặng Tử đáng thương cả người không yên sốt ruột đứng chờ bên ngoài, trong nháy mắt khi cửa mở thì biểu tình của cậu nháy mắt cứng đờ.
Lãnh Túc nắm tay Cố Thần, mỉm cười ôn nhu cúi đầu cùng hắn nói cái gì đó, còn hắn thì đánh một cái ngáp rõ to, hướng về phía mặt trời nheo mắt.
"Hôm nay ta ăn con gà kia, nghe nói vất vả lắm Lý giáo sư mới tìm được, không những không bị nhiễm virus mà còn trong quá trình theo dõi lượng thịt, vậy mà đã bị ta ăn mất tiêu. Có khi nào đã bị phát hiện nên ông ta mới gọi ngươi đến để thủ tiêu ta hay không?"
Lãnh Túc cười: "Không cần phải sợ! Có ta ở đây, không ai dám đụng tới ngươi đâu."
"Ai nha."
Cố Thần bĩu môi xuy một tiếng, vất vả lắm mới khống chế chính mình không bật cười ra tiếng.
Kẻ nãy giờ bị làm ngơ: Đờ mờ, ta đứng đây cũng được hơn nửa ngày rồi đấy, các ngươi có thể chú ý một chút được không, đừng tiếp tục tú ân ái trước mặt một người đàn ông độc thân như ta!
Có lẽ bởi vì oán niệm của Tiểu Đặng Tử bộc phát ra quá mạnh mẽ, rốt cuộc cũng khiến cho hai người nào đó chú ý đến.
Cố Thần ho khan một tiếng, vùng ra khỏi tay Lãnh Túc, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực lướt qua cậu hướng về một phương hướng nào đó mà đi.
Lãnh Túc nhìn thấy vành tai phía sau của hắn có chút ửng đỏ, trong mắt liền xẹt qua một ý cười, nhàn nhạt mở miệng, ngữ khí sủng nịch.
"Thần Thần, ngươi đi nhầm phương hướng rồi."
"!"
Bước chân của Cố Thần cứng lại, thiếu chút nữa ngã sấp mặt.
Lập tức quay đầu lại hướng về phía Lãnh Túc rống to: "Ông đây thích đi bên này đấy, không được sao?!"
"Được được được."
Lãnh Túc vội vàng ôn nhu an ủi người nào đó đang tạc mao, tiến lên nắm tay hắn: "Ta bồi ngươi cùng nhau đi."
Kẻ bị lãng quên: "...." Đừng có kích thích cẩu độc thân!"
Còn có! Lão đại ngài trước giờ không phải luôn trưng khuôn mặt than hay sao? Cái người lãnh khốc cuồng bá kia đi đâu rồi? Có ai đó làm ơn nói cho tui biết cái kẻ đang trưng bộ mặt ôn nhu sủng nịch kia không phải lão đại của tui đi, hay là mắt tui có vấn đề thật rồi?!
Cố Thần hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều mà hất cằm: "Vậy đi thôi."
Lãnh Túc ôn nhu nắm tay Cố Thần đi vào trong căn cứ, khiến cho một đống người vây xem: Lãnh Túc thế nhưng lại cầm tay lôi kéo người khác? Lại không còn trưng khuôn mặt than nữa? Cái này so với quả bom nguyên tử nổ còn oanh động hơn a!!!!!!
Vì thế, xung quanh bọn họ xuất hiện càng ngày càng nhiều người, Cố Thần nổi giận!
Đừng tưởng rằng ông đây không biết các ngươi tới làm gì, đi ngang qua? Có kẻ nào nói đi ngang qua mà chân chỉ dẫm có mỗi một chỗ không?!?
Còn có hai kẻ đang nói chuyện phiến kia! Các ngươi tán ngẫu cái khỉ khô gì? Đừng có nhìn thấy một đường rồi lại suy diễn một nẻo! Nếu hai ngươi không phải vừa nói vừa liếc nhìn sang đây thì ta thật sự tin các ngươi đang nói chuyện phiến với nhau đấy!!!!!!!!!!
Lãnh Túc tự nhiên cũng nhận được Cố Thần đang chuẩn bị tạc mao, trấn an nhéo nhéo lòng bàn tay của hắn, ngẩng đầu lên nhìn một lượt xung quanh, ánh mắt sắc bén híp lại, một trận khí lạnh đột nhiên thổi qua.
Nguyên bản xung quanh đang náo nhiệt bỗng nhiên tất cả mọi người đều im thinh thích, sắc mặt tái đi, nhanh chân hướng về mọi phía chạy trốn.
Mẹ ơi! Thật đáng sợ, kẻ nào nói Lãnh Túc có người yêu rồi nên tính tình trở nên rất gần gũi cởi mở ! Bước ra đây!
Vài giây qua đi, một bóng người xung quanh cũng khônghề có............