Hiện tại ngẫm lại toàn bộ sự việc, hắn nhận ra mình lúc ấy chính là một tên ngu. Tỉnh lại sau khi bị thương người đầu tiên nhìn thấy cũng không đại biểu chính là người đã cứu hắn, không phải sao?
Vì kiếp này hắn tỉnh lại sớm cho nên mới biết rõ ràng mọi việc, kỳ thật người cứu hắn chính là Lãnh Túc. Cố Thần treo trên khóe môi nụ cười tự giễu, bản thân mình thật đúng là ngốc, vì sao lúc trước lại không phát hiện ra điểm đáng ngờ.
Hiện tại ngẫm lại lúc đó Trần Mặc đang bị phân phối nhiệm vụ đi vào nội thành, tới viện nghiên cứu bảo hộ an toàn cho các nhà khoa học. Nơi đó cách căn cứ khá xa sao có thể ở trong khoảng thời gian ngắn quay về chiến đấu với tang thi rồi còn cứu hắn lên?
Lúc ấy người lĩnh mệnh hành động chiến đấu và ở trong phạm vi gần bờ sông kỳ thật là Lãnh Túc. Chỉ là đáng tiếc lúc ấy chính mình bị vẻ bề ngoài trượng nghĩa của Trần Mặc làm mê hoặc tâm trí mà không nhìn ra bộ mặt giả nhân giả nghĩa của gã, thế nhưng liền như vậy khăng khăng một mực tin tên đó.
Trần Mặc nhìn thấy thần sắc thay đổi liên tục của Cố Thần thì có chút chần chờ mà mở miệng hỏi: "Ngươi...... Làm sao vậy?"
Trong mắt Cố Thần hiện lên một tia sáng lạnh: "Tại sao ta lại ở đây? Là ngươi đã cứu ta phải không?"
Trần Mặc chần chờ một chút, trong mắt xẹt qua một tia sáng cuối cùng cũng mở miệng trả lời: "Chỉ là thuận tay chi lao cho nên ngươi cũng không cần để ở trong lòng. Chắc ngươi cũng đói bụng rồi? Để ta đi tìm ít đồ ăn cho ngươi."
Nói xong Trần Mặc quay đầu đi thẳng vội vội vàng vàng chạy ra ngoài tránh đi cái nhìn của Cố Thần. Cố Thần nhìn bóng dáng chạy trối chết của Trần Mặc thì lạnh lùng xuy một tiếng. Lúc trước hắn cũng hỏi như vậy, gã cũng trả lời như thế. Hiện tại nghĩ đến chỉ muốn tát cho mình vài bạt tai, khi đó hắn chắc hết thuốc chữa rồi.
Trần Mặc một đường chạy như điên đi ra ngoài, chạy gần một chặng thì cũng dừng lại. Ảo não gãi gãi tóc, gã cũng không biết chính mình tại sao lại làm vậy, khi Cố Thần dùng ánh mắt sáng trong mà nhìn gã, gã như ma xui quỷ khiến cam chịu. Trong lòng ẩn ẩn có chút bất an, chính là cặp mắt kia làm cho gã hoảng thần, đột nhiên nhớ tới người đó cũng hay dùng ánh mắt sáng trong đặc biệt thích làm nũng cùng ỷ lại vào gã.
Cố Thần chậm rãi ngưng thần, nhắm mắt cảm thụ toàn bộ linh khí trong cơ thể. Lúc trước hắn thức tỉnh năng lực chữa khỏi tái sinh cũng vào thời điểm bị thương lúc này. Dồn khí đan điền, dùng thần thức ở trong cơ thể chậm rãi tuần tra một vòng, quả nhiên cảm nhận được kinh mạch chứa đầy linh khí. Loại năng lực chữa khỏi tái sinh này có thể chữa lành bất kì thương thế nào, bất luận nội thương hay ngoại thương đều có thể lập tức khỏi hẳn. Bất quá lại có một nhược điểm trí mạng chính là căn cứ cứu trợ này linh khí quá ít ỏi, một khi linh khí dùng hết liền yêu cầu ít nhất ba ngày điều dưỡng. Mà trong ba ngày này, cơ thể hắn sẽ mất đi khả năng công kích.
Cho nên bí mật này ở đời trước hắn luôn che dấu, không ngờ khi tâm chết đi ở trước mặt Trần Mặc sử dụng toàn bộ linh khí, cơ thể chống đỡ không nổi liền bỏ mạng.
Nhớ tới tình hình ngày ấy, Cố Thần cảm giác ở dưới đáy lòng nổi lên một trận co rút đau đớn. Nếu ông trời đã cho hắn một cơ hội sống lần nữa thì kiếp này hắn sẽ sống cho thật tốt.
Hắn chỉ nhớ mang máng khi hắn mới được vài tuổi, lúc đó thế giới còn đang trong yên bình thì đột nhiên xuất hiện một loại virus tàn bạo, đem nhân loại đánh đến trở tay không kịp. Không bao lâu sau cả thế giới chìm vào hoãn loạn, virus cải tạo cơ thể người trở thành hoạt tử nhân.
Nhân loại gặp nguy cơ diệt vong.
Liên hợp Quốc liền sắp xếp một bài phát biểu, nói rằng đây là hậu quả cho sự tàn phá Trái Đất của nhân loại, thiên nhiên đang ra một bài khảo nghiệm cho toàn bộ nhân loại. Mọi người trên thế giới sau khi nghe xong không ngừng chửi rủa những kẻ kia đồng thời cũng buông xuống những ân oán mà liên hợp nhất trí cùng nhau đối mặt với nguy cơ lần này.
Tang thi không sợ bất cứ loại vũ khí nào, chúng không có nhận thức một lòng tiến về thức ăn tươi sống thơm ngon, làm cho thế cục vốn nghiên về nhân loại bị nghiền nát. / cư dân trên Thế giới bị tiêu diệt, một số bộ phân trong cơ thể kích phát dị năng.
Trước mắt nhân loại đã kích phát tám loại dị năng: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, lôi, phong, không gian tám hệ. Nhân loại sau khi kích phát dị năng được gọi là dị năng giả, hơn người thường một cấp bậc. Còn một số người kích phát tới hai loại thì đám người này được quy về diện thiên tài.
Khoan đã, hình như nãy giờ hắn đã quên luôn người đã cứu hắn, Lãnh Túc, trong kí ức kiếp trước khi ở trong căn cứ tên đó là một người nghiêm khắc, trừ bỏ cả ngày luôn trưng bộ mặt than thì những thứ khác cũng khá tốt.
Không bằng mình theo đuổi hắn đi? Ân, Cố Thần vuốt cằm thầm nghĩ ý tưởng này không tồi a. Lãnh Túc lớn lên tuấn tú lịch sự, lại có năng lực, có thể bảo vệ được mình. Quan trọng nhất Lãnh Túc chính là tam linh căn dị năng giả nha!
Bây giờ Cố Thần cũng được coi như là tam linh căn dị năng giả, khác biệt chính là Cố Thần ngoài ý muốn kích phát thêm một linh căn còn Lãnh Túc đồng thời kích phát luôn một lần.
Tam linh căn dị năng Lãnh Túc: Lôi linh căn, kim linh căn, hỏa linh căn.
Cố Thần tam linh căn lại là: Thủy linh căn, phong linh căn, chữa khỏi tái sinh linh căn.
Thật tốt nha, hắn cùng Lãnh Túc mà ở chung một chỗ thì có thể bổ sung cho nhau!