"Ngoan, tiểu tổ tông, đừng khóc đừng khóc. Ngươi vừa khóc ta liền đau lòng không thôi, Ngoan nào, ta sai rồi, ngươi đánh ta có được không? Chỉ cần ngươi đừng khóc nữa."
Lãnh Túc vứt bỏ hình tượng cao lãnh của mình, đem bảo bối ôm vào trong ngực, giọng nói gấp gáp sốt ruột ôn nhu an ủi, sợ rằng lại không cận thận tiếp tục chọc người này khóc ác hơn.
Cố Thần ghé vào trong lòng ngực của y khóc một hồi lâu, lúc này mới hoãn lại kịt kịt cái mũi, đẩy Lãnh Túc đang ôm mình ra, ngồi dậy.
Lãnh Túc gắt gao xoa xoa thái dương, đưa tay muốn xoa gò má hắn với biểu tình rất là phức tạp: "Ngươi làm sao vậy?"
Cố Thần lau mặt một phen, khóc xong rồi, đã phát tiết ra hết rồi, hắn hiện tại không còn khó chịu trong lòng nữa.
Qua đầu lại nhìn Lãnh Túc, hắn thấy rõ ràng trên vạt áo y xuất hiện một bãi nước, nhịn không được mà đỏ mặt
"Khụ khụ." Cố Thần lần nữa đẩy cánh tay đang duỗi ra của Lãnh Túc, cúi xuống che dấu gương mặt đỏ lừ giả vờ tìm giày.
"A, giày ta đâu."
Thấy Cố Thần không muốn nhiều lời, Lãnh Túc cũng không hề nhắc tới, ngoan ngoãn giúp hắn tìm giày, lại tiếp tục hầu hạ hắn mang tốt vào, lúc này mới đỡ cánh tay Cố Thần để hắn bước xuống đất.
Kỳ thật mà nói, Cố Thần chính là đang ngạo kiều.
Nói thật, từ lúc hắn sinh ra tới giờ, chưa từng có người nào đối với hắn như Lãnh Túc, không hề có bất kì nguyên do gì mà sủng hắn, bảo vệ hắn.
Có lẽ vì thế, bây giờ hắn đang cậy sủng mà làm kiêu, có tâm tư quấy phá, biết rõ Lãnh Túc sẽ không để ý tới việc hắn phá, cũng sẽ không giận hắn, hắn liền bắt đầu không tự chủ mà làm nũng với y.
Bất quá, cũng thật may mắn, có một người bên cạnh như vậy, có thể vào thời điểm hắn không vui hay bị ủy khuất, mặc kệ hắn làm cái gì đúng hay sai, đều sẽ ở bên người bồi hắn, dỗ hắn.
Đại khái chỉ cần vẫn luôn như vậy, một đời không hối tiếc.
Đại não Cố Thần suy nghĩ một vòng, chờ đến lúc hắn phục hồi tinh thần, Lãnh Túc đã mang hắn ra khỏi phòng, đi tới một địa phương nào đó.
Cố Thần mê mang chớp chớp mắt: "Đây là chỗ nào?"
Lãnh Túc nhẹ nhàng nắm tay hắn, giọng nói cực kì ôn nhu, sợ chính mình lại nói câu gì không đúng, đem người này chọc khóc. Thời điểm Cố Thần rớt nước mắt, tâm y giống như bị ai đó cầm dao rạch, vô cùng thống khổ, y thích hắn vô ưu vô lo, bộ dáng cười sáng lạng, đây mới là hình dạng vốn dĩ của Cố Thần: "Đây là bên trong khu đóng quân của thủ hạ ta, ta mang ngươi đến đây nhận diện. Nếu lúc ta không có ở đây, ngươi mà nhàm chán có thể đến đây dạo."
Cố Thần yên lặng gật đầu, quan sát kỹ lưỡng xung quanh hết thảy.
Nơi này có một đống lều bạt quân dụng được dựng lên. Ở giữa có một căn nhà ba lầu.
Vô luận như thế nào thì nhìn vào cũng thấy không hài hòa nha!
Thấy Cố Thần đối với căn nhà kia có chút tò mò, Lãnh Túc liền chủ động giải thích nói.
"Nơi đó là nơi cất giữ văn kiện quan trọng của toàn bộ các nước Châu Á."
Cố Thần khó hiểu mà mở to hai mắt nhìn y, hỏi: "Văn kiện quan trọng như vậy vì cái gì lại dựng ở ngay giữ khu đóng quân của ngươi?"
Lãnh Túc nhìn nhìn đôi mắt to đang trừng của hắn, đột nhiên những lời muốn nói bị kẹt lại giữa cổ họng.
Yên lặng quay đầu đi không nhìn nữa, hít sâu một hơi, lúc này y mới tiếp tục giải thích.
"Ngươi đừng quên đội ngũ của ta còn có cái xưng hô gì, vì sao chúng ta lại được xưng 'chiến đội tinh anh' , bởi vì trong đội ngũ của ta đều hội tụ những dị năng giả mạnh nhất Hoa quốc, thậm chí là trên toàn Châu Á.
Hiện tại thế giới này thực không an ổn, nơi chốn đều tồn tại nguy hiểm. Vì để phòng ngừa đột nhiên có tình huống không tốt phát sinh, cho nên có rất nhiều quốc gia cùng một số quốc đảo bên ngoài đã gửi một phần văn kiện vào đây."
Lãnh Túc giải thích ngắn gọn cho hắn nghe, cuối cùng hắn cũng minh bạch.
Nói tóm lại, lãnh đạo của các quốc gia nhìn trúng năng lực của nhóm Lãnh Túc, cho nên mới đem đồ gửi ở chỗ này, cầu bảo hộ.
Cuối cùng cũng rõ, ánh mắt Cố Thần sáng lên, lập tức hưng phấn.
Nói như vậy , ân, Lãnh Túc là đội trưởng của chiến đội tinh anh, là một siêu cấp cường giả, ngay cả lãnh đạo quốc gia cũng không phải đi nịnh hót y hay sao?
Móa, hắn thật sự quá tinh mắt rồi. Đây chính là một cái đùi vàng rất thô nha aaaa!
Không đúng! Cố Thần rốt cuộc hậu tri bất giác phát hiện ra điểm không đúng.
Nhất thời dùng vẻ mặt hồ nghi nhìn về phía Lãnh Túc: "Nếu đội ngũ của ngươi đã không đơn giản như vậy, muốn tiến vào, cũng không dễ dàng đâu ha?"
Biểu tình Lãnh Túc nghiêm lại: "Đó là đương nhiên, ta không cần phế vật."
Hồ nghi trên biểu tình hắn càng rõ ràng: "Ta đây hiện tại có tính là người trong đội của ngươi không?"
Lãnh Túc nhìn hắn một cái, vẻ mặt không tán đồng: "Ngươi không phải là người của ta, vậy thì là của ai?"
Cố Thần trừng mắt nhìn qua: "Ngươi chỉ có dẫn ta đi đăng ký chứ không thông qua khảo hạch năng lực. Cái này có tính là ngươi lạm quyền cho ta đi cửa sau không? Các ngươi chọn người đều qua loa như vậy hay sao!?"
Lãnh Túc nhướng mày: "Bảo bối của ta, ngươi phải tin tưởng ta chứ, trong căn cứ lớn như vậy, tự nhiên sẽ có rất nhiều ngọa hổ tàng long tồn tại. Bọn họ có thể không cần trải qua khảo nghiệm, chỉ cần người có quyền trực tiếp tra xét dị năng thì vẫn có thể được vào đội."
Hai bên má Cố Thần nổi lên một từng đỏ hồng, trừng mắt nhìn y một cái: "Ngươi kêu ai là bảo bối của ngươi?!"
Lãnh Túc nắm lấy tay hắn, đặt ở bên miệng hôn hôn: "Ngươi nha."
Nháy mắt cả mặt hắn đỏ chín lên, ngượng ngùng rút tay mình về, chắp hai tay ra sau lưng, làm lơ đi ánh mắt ai oán của Lãnh Túc.
Y bất mãn mà nhìn hắn, ánh mắt sâu kín.
Cố Thần khụ khụ hai tiếng, xụ mặt, vẻ mặt nghiêm túc mà bỏ qua đề tài này: "Vậy theo ý tứ của ngươi, ta không cần đi khảo nghiệm vì người đã tra xét qua tình huống dị năng của ta, cho nên liền trực tiếp cho ta đăng ký tiến vào đội ngươi?"
"Ân." Lãnh Túc dùng ánh mắt tán thưởng mà nhìn Cố Thần: "Bảo bối, ngươi thật thông minh."
Cố Thần thật vất vả lắm mới giảm được một chút nhiệt độ trên khuôn mặt, bây giờ sắc hồng lại lần nữa gia tăng.
"Phi, ai...... Ai...... Ai là bảo bối, nói chuyện......chú ý một chút!"
Lãnh Túc coi như không nghe thấy gì, ngược lại nở nụ cười nhạt, vươn ngón tay ra xoa xoa đầu tóc Cố Thần, chậm rãi để sát mặt mình vào hõm vai hắn, cảm giác được rõ cả người hắn đang cứng đờ lại.
Khóe môi cong lên, Lãnh Túc tiếp tục đưa môi để sát vào lỗ tai Cố Thần, nhẹ nhàng thổi một hơi.
Cố Thần bị cái nhiệt độ mát lạnh bất thình lình này ập tới, rùng mình một cái, vội vàng đẩy Lãnh Túc ra, hoảng loạn muốn tìm đường bỏ chạy.
Đáng tiếc Lãnh Túc không cho hắn cơ hội này, cánh tay dài chụp tới, liền đem người không an phận ổn định vững chắc ôm trong lòng ngực.
Cố Thần bắt đầu vừa giãy giụa kịch liệt vừa mắng:"Lãnh Túc! Cmn! Bỏ lão tử ra!!"
Lãnh Túc khẽ cười một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn, mang theo từ tính. Cố Thần thiếu chút đã bị dụ hoặc.
"Bảo bảo ngoan, đừng thẹn thùng, về sau ta sẽ thường xuyên đối với ngươi như vậy, thậm chí còn làm nhiều cái khác hay hơn nữa kìa."
Cố Thần: "....." Ngọa tào! Bây giờ hắn đổi ý còn kịp hay không? Trực tiếp trốn đi có được hay không?
Lãnh Túc cũng sợ đem người nào đó dọa khóc, quyết đoán thông minh hơn một chút. Đem Cố Thần chặt chẽ ôm vào trong ngực, lại không có làm động tác dư thừa nào, chờ hắn an tĩnh trở lại, lúc này mới chậm rãi buông lỏng tay ra.
"Ê! Đám lều này dùng để làm gì?"
Thành công thoát khỏi sự kiềm chế của y, hắn quay đầu lại nhìn vào mấy cái lều, sinh ra hứng thú.
"Đây là nơi ở của thủ hạ ta, tuy rằng nói sức chiến đấu bọn họ rất mạnh, nhưng vẫn khó đảm bảo có người đến ngây rối. Cho nên mỗi tầng lầu của căn nhà kia đều có người thủ. Hơn nữa bọn họ dựa theo bảng giờ giấc, nghiêm khắc tuân theo, vẫn luôn ở xung quanh bảo hộ."
Đầu hắn có chút đau a, ngọa tào, nói như vậy hắn cùng lãnh túc đứng ở chỗ này, lôi lôi kéo kéo hơn nửa ngày, không phải đều bị đám người bên trong thấy rõ rành mạch hay sao?!
Ai da, ngẫm lại cả người đều không cảm thấy khỏe aaaa!
"Về sau nếu ta không có ở bên cạnh ngươi, ngươi có thể tới đây chơi, hoặc tùy ý đi nói chuyện một chút, bởi vì nơi này người tương đối nhiều, ngươi có thể theo chân bọn họ cùng nhau chơi đùa."
Lãnh Túc nhẹ giọng dặn dò Cố Thần, kết quả Cố Thần hoàn toàn không nghe thấy gì.
"Ai, từ từ!" Trong đầu Cố Thần chợt lóe ánh sáng, đột nhiên nhớ tới cái gì.
"Ngươi có ý tứ gì? Có phải hay không không cho ta cùng ngươi đi làm nhiệm vụ?"
Lãnh Túc nghe thấy hắn hỏi thì lập tức gật đầu: "Không sai, sức khỏe ngươi chưa tốt, ta không thể để ngươi đi cùng ta. Nơi đó là nơi cực kì nguy hiểm, huyết tinh tràn đầy, ngươi xác định muốn xem sao."
"Ngô......"
Cố Thần rối rắm cả buổi, tâm tình thật không tốt: "Lãnh Túc, ngươi sao lại có thể như vậy, nói như thế nào thì hai ta cũng đã xác định quan hệ, hơn nữa ngươi còn hứa sẽ cho ta đi, ngươi đi rồi không sợ ta trốn đi hay sao?"
Lãnh Túc nghe tới câu sau, vuốt cằm hơi có chút suy tư: "Đây cũng là một vấn đề, ta phải nghĩ cách ở trên người của ngươi làm một cái ấn ký, như vậy cho dù ngươi có chạy tới nơi nào ta cũng có thể tìm ra được."
Cố Thần: "...." Ta cmn cảm ơn ngươi nha!
Còn làm dấu hiệu, làm như hắn giống với sủng vật của y không bằng!
Cố Thần trừng mắt, quyết định không cùng Lãnh Túc nhiều lời, muốn tốc chiến tốc thắng.
"Đừng có nói nhiều, trả lời ta, dựa vào cái gì không cho ta đi!?"
Lãnh Túc nhíu mày: "Nghe lời, ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta, ta thực mau liền sẽ trở về. Bên ngoài thật sự rất nguy hiểm, ngươi đi theo ta, ta dễ dàng phân tâm."
Cố Thần hừ một tiếng, cự tuyệt lời giải thích này của y: "Ta không cần ngươi phải chiếu cố, ta có thể tự bảo vệ tốt chính mình. Dù sao ta cũng muốn đi theo ngươi, nếu ngươi không đồng ý, chờ ngươi đi rồi ta sẽ vụng trộm chạy theo."
Sắc mặt Lãnh Túc lập tức liền đen, nhưng ngược lại Cố Thần không sợ, tiếp tục nói: "Chờ lúc đó, nguy hiểm đối với ta càng cao, tốt xấu gì nếu đi cùng nhau, ngươi còn có thể bớt thời giờ bảo hộ ta.
Nếu vào thời điểm ta đi một mình, vạn nhất không cẩn thận đụng trúng tang thi triều......"
Cố Thần nói tới đây, liền ngậm miệng, bất quá câu kế tiếp, cũng đủ để người khác tự tưởng tượng.
Lãnh Túc giống như đang bổ não nghĩ tới hình ảnh này, sắc mặt y liền trắng bệch, hai tay không tự chủ siết chặt lại.
Cố Thần vừa lòng nhìn thần sắc đang biến hóa của y, trong lòng liền cười trộm, nhưng trên mặt lại là một bộ kiên quyết.
Lãnh Túc nhất thời liền đau đầu, y xem như không sai biệt lắm đã hiểu biết về Cố Thần. Loại sự tình này Lãnh Túc tin tưởng, hắn nói là làm!
"Ngươi không mang ta theo cũng được! HỨ!