Lãnh Túc vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện thừa nhận chính mình bị Cố Thần đá xuống giường. Đứng lên tùy ý vỗ bụi trên bàn tay, chậm rãi lại gần giường lấy áo khoác sau đó ung dung mặc vào. Lãnh Túc làm một loạt động tác nước chảy mây trôi, khiến cho khán giả duy nhất là hắn nhịn không được muốn nhào qua tán tên này một trận.
Đột nhiên Cố Thần nhớ tới cái gì, biểu cảm trên mặt trở nên vi diệu sau đó liền lén lén xem xét biểu tình hiện giờ của y.
"Cái kia...... Ngươi không phải là bị ta đá xuống đi? Ta không phải cố ý, ta bị bệnh tuột huyết áp từ khi còn nhỏ, buổi sáng mới vừa rời giường chắn chắn thần trí không được không được rõ ràng! Ngươi nhất định phải tin tưởng ta!"
Lãnh Túc im lặng cài lại nút áo trên cổ tay, sắc mặt nhất thời liền đen xuống.
Thấy tình huống có chút không đúng, Cố Thần vội vàng hướng vách tường áp vào rồi từ từ dịch qua, muốn đến gần cửa phòng. Đáng tiếc còn chưa thực hiện được đã bị Lãnh Túc một phen bắt lấy mắt cá chân, kéo trở về.
Cố Thần lập tức gào lên như sói tru: "Cứu mạng a, giết người rồi!
Lãnh Túc khóe miệng run rẩy, một phen ấn trụ Cố Thần còn đang ra sức khua chân múa tay: "Đừng nháo."
Anh anh anh anh, mụ mụ hắn thật đáng sợ, ta muốn về nhà!
Kết quả Lãnh Túc không những không ra tay đánh hắn mà còn ném cho hắn hai bộ quần áo, nói: "Trước tiên mặc đỡ cái này, chờ ngày mai ta đi tìm ngưởi sửa lại cho vừa người ngươi."
Lúc trước Cố Thần bị rớt xuống động băng, vào thời điểm được y cứu lên thì bộ quần áo trên người hắn đã ướt nhem còn vô số vết rách, Lãnh Túc nhìn thấy trực tiếp cởi ra quăng luôn. Quần áo hiện tại trên người Cố Thần là của Lãnh Túc, bất quá chỉ là áo trong.
Lãnh túc thân hình cao lớn, theo Cố Thần nhìn ra thì phải ít nhất gần mét , ước chừng so Cố Thần cao hơn một cái đầu.
Cho nên khi mặc quần áo của y trên người, hắn không khác gì hài tử mặc trộm quần áo của ba mẹ. Kì thật Lãnh Túc cũng không còn biện pháp nào, lúc ấy chiền trường đang hỗn loạn, y không thể đi cướp áo của người khác cho hắn, cũng đừng nghĩ tới việc tìm được một bộ sao cho vừa người Cố Thần
Còn về phần Cố Thần, hắn cũng có không gian trữ vật nhưng trong lúc hỗn chiến không biết bị rơi ở chỗ nào.
Bởi vì quần áo quá rộng, cho nên Cố Thần liền đem tay áo sắn lên, ống quần cũng sắn lên, bên hông tìm một cọng dây thừng buột lại. Hình tượng bây giờ của hắn đúng là không nên ra ngoài gặp người, thật mất mặt a! Nhưng so với thời đại tang thi hoành hành như hiện nay, so với bao nhiêu người thì hắn vẫn còn tốt chán.
Nhưng bây giờ đang là mùa đông a! Hắn thuộc loại sinh vật vô cùng sợ lạnh!
Lãnh Túc nhìn vẻ mặt hắc tuyến đang rối răm về chuyện " phối đồ" của Cố Thần, đáy lòng trở nên mềm mại, cảm giác tê tê dại dại ngứa ngứa này thật kỳ cục a!
"Hô ―― tuy rằng hơi khó coi, nhưng vẫn không thể làm mờ đi vẻ đẹp cùng khí chất của tiểu gia được!" Cố Thần nắm chặt hai tay tự cổ vũ chính mình, Lãnh Túc nhướng mày lên nhưng không hề phản bác lời hắn.
Một khung cảnh thật ấm áp rất nhanh bị phá vỡ, có một số kẻ sinh ra đã thích đi phá chuyện của người khác.
"Cốc cốc ――" Cửa gỗ bị gõ vang, Cố Thần nghi hoặc đi ra ngoài mở cửa: "Ai a?"
Vừa dứt lời, cánh cửa bị kéo ra, đập vào mắt hắn là khuôn mặt cười đến ôn nhu của Trần Mặc, thật chướng mắt.
Trần Mặc mỉm cười nhìn Cố Thần cho đến khi nhìn rõ trang phục hiện tại của hắn, ý cười vụt tắt. Gã tiếp tục chuyển ánh mắt ra phía sau Cố Thần, cả khuôn mặt lập tức đen xuống.
Lãnh Túc như thế nào lại ở chỗ này? Nếu lãnh túc ở chỗ này, có phải hay không đại biểu Cố Thần đã biết chuyện gã nói dối hắn?! Không đúng, gã cũng không tính là lừa dối Cố Thần, lúc đó chính Cố Thần một mực nhận định, gã chỉ không phản bác lại thôi. [ không biết lúc trước bé thụ như thế nào lại yêu loại người này >