Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

chương 59

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Các anh bình thường làm nhiệm vụ là gì? Đều là đi sưu tập vật tư?” Tề Duyệt giống như lão mụ tử (người mẹ già) hỏi đủ thứ.

“n.” Lâm Vũ Trạch tiến đến bên cạnh Tề Duyệt, mắt nhìn chằm chằm động tác của Tề Duyệt, thấp giọng trả lời.

Tề Duyệt cũng không để ý, trong ấn tượng của cậu Lâm Vũ Trạch chính là một người kiệm lời, cậu tiếp tục hỏi Lâm Vũ Trạch, “Anh thích ăn món gì? Tôi làm cho anh ăn.” Miệng vừa nói, động tác trên tay cũng không đình chỉ, cải thìa để vài ngày chưa dùng đã có vài chỗ héo, cậu liền đem những chỗ héo đó vặt bỏ.

Lâm Vũ Trạch không trả lời, ánh mắt nhìn chằm chằm tay Tề Duyệt, bàn tay thô to giống đa số nam nhân, màu da khỏe mạnh, ngón tay thon dài, dị thường linh hoạt.

Vươn tay tiến lên, một tay đem bàn tay nhỏ nhắn của cậu nắm lấy, anh kề sát người, đem Tề Duyệt ôm vào trong ngực, tay kia thì để trên eo đối phương.

Tề Duyệt tuy rằng đã trưởng thành hơn, hiện nay cũng cao tới m, nhưng vẫn như cũ thấp hơn Lâm Vũ Trạch nửa cái đầu. Cậu không dám lộn xộn, bàn tay đang nấu ăn cũng cương cứng, tim bùm bùm mà nhảy loạn.

Nắm chặt tay Tề Duyệt, Lâm Vũ Trạch siết chặt cậu, hai người gắt gao dán vào nhau. Môi anh kề sát bên tai Tề Duyệt, nhẹ giọng hỏi: “Muốn ăn cái gì cũng được sao?”

Tề Duyệt thậm chí có thể cảm giác được đôi môi mềm mại của đối phương đụng vào vành tai cậu, lắp bắp trả lời: “n, đương….đương….đương nhiên.”

Lâm Vũ Trạch vươn đầu lưỡi ra, liếm vành tai phiếm hồng của Tề Duyệt, hương quả nhiên giống như anh tưởng tượng, thật mỹ vị. Giồng như thăm dò, anh nhẹ nhàng chậm rãi mà rê lưỡi, đem toàn bộ vành tai cậu đều bao trong miệng, đầu lưỡi tiến vài phía trong lỗ tai, cảm giác được đối phương run rẩy, cực kỳ vừa lòng, “Tôi nghĩ…”

Hô hấp của Lâm Vũ Trạch thổi qua mặt cậu, hô hấp của Tề Duyệt dần dần nặng nề, lỗ tai nóng đến muốn bốc cháy, đầu óc cũng có chút mơ hồ, cả người mềm nhũn tựa vào người đối phương.

Đôi môi nóng hổi của Lâm Vũ Trạch dần dần tiế xuống dưới, mút lấy, gặm cắn cần cổ của Tề Duyệt, hầu kết, dần dần lại tiến lên mặt, môi hai người dây dưa cùng một chỗ, ánh mắt đen láy của Lâm Vũ Trạch tràn đầy quyến rũ, nỉ non mà nói: “Tề Duyệt, làm thế nào bây giờ? Tôi nghĩ muốn ăn em.”

Nói xong liền dùng răng nanh cắn môi dưới của cậu, Tề Duyệt bị đau nên hé miệng ra, Lâm Vũ Trạch chỉ chờ có vạy liền như vũ bão công phá thành trì.

Khi thì đảo qua lợi của cậu, khi thì khám phá khắp vòm miệng cậu, cuối cùng chính là hung hăng mà mút lấy, thắt lưng Tề Duyệt như nhũn ra, nước bọt không kịp nuốt xuống tràn ra khóe miệng.

“Tề Duyệt, Tề Duyệt, tôi muốn ăn…” Đại Cường vừa đi vừa nói, mới vừa đến cửa liền cương cứng, tiến cũng không được lùi cũng không xong, ngây ngốc nhìn hai người đang quấn lấy nhau kia. =]]]

Dây dưa một hồi lâu Lâm Vũ Trạch mới dứt ra khỏi Tề Duyệt, ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn Đại Cường đứng trước cửa.

Đại Cường bị đối phương nhìn đến phát run, sau lưng chảy mồ hôi ròng ròng, xấu hổ mà giải thích: “Kia…Cái kia…Tề…Tề… Tề Duyệt, tôi muốn ăn băng đường trửu tử[], các cậu tiếp tục, tôi cái gì cũng chưa thấy.” Nói xong liền đi ra ngoài, trước khi đi còn thông mình đem cửa đóng lại.

Tề Duyệt còn mơ hồ nhất thời thanh tỉnh lại, mãnh liệt đẩy đối phương ra, mặt trướng đến đỏ bừng, lắp bắp: “Đừng nói giỡn.” Nói xong cũng không nhìn đối phương, đưa lưng về phía đối phương tiếp tục nấu ăn nhưng tay lại không tự chủ mà run run.

Lâm Vũ Trạch nhìn Tề Duyệt đà điểu giả bộ nấu ăn liền bực dọc mà quét sạch vào thùng rác, khụ một tiếng, nhẹ giọng nói: “Em cảm thấy tôi đang nói giỡn sao?” Nói xong còn dùng nửa người dưới cứng rắn của anh chạm vào cậu.

Lần này ngay cả cổ Tề Duyệt cũng đỏ ửng, thân mình như nhũn ra, cậu cúi đầu, mím chặt môi, mất thể diện khiến cậu không dám nhìn thẳng đối phương, cũng không nói lới nào.

Lâm Vũ Trạch nhìn Tề Duyệt một bộ rùa đen rút đầu, có chút buồn cười, nhưng anh cũng không tiếp tục bức cậu, Tề Duyệt là một người không được tự nhiên, không thể nóng nẩy nếu không sẽ dọa cậu chạy mất. Vừa rồi chỉ là vì muốn đối phương hiểu rõ tâm ý của anh, năm năm, nếu cậu còn trốn, anh sẽ không biết đi đâu mà tìm.

“Ngoan, tôi đi ra ngoài xem bọn họ, tôi muốn ăn thủy chử nhục phiến[].” Lâm Vũ Trạch đem đầu tựa vào lưng Tề Duyệt mà cọ cọ, ngữ khí giống như làm nũng.

Tề Duyệt vốn đầu óc còn mơ hồ, nhẹ giọng đáp lời: “n.”

Thấy Tề Duyệt đáp ứng, Lâm Vũ Trạch lúc này mới mỹ mãn mà ra khỏi phòng bếp.

Tề Duyệt ở lại phòng bếp, sững sờ, không yên lòng mà dùng dao cắt nát đống đồ ăn trước mặt.

Một hồi lâu cậu mới phục hồi lại tinh thần, nhìn đống cải trắng trước mặt đã biến thành cỏ dại mà nhụt chí, Lâm Vũ Trạch tại sao lại thay đổi lớn như vậy a.

Cường bách chính mình không được miên man suy nghĩ, Tề Duyệt cố gắng giữ vững tinh thần làm cơm chiều, đương nhiên, cũng làm hai món mà Đại Cường cùng Lâm Vũ Trạch yêu cầu.

Trước cơm chiều Tôn Dương có làm một lần trị liệu, vẫn luôn mê man trong phòng.

Lúc ăn cơm, Tề Duyệt cố ý trốn tránh Lâm Vũ Trạch, không ngồi kế đối phương mà đặt mông ngồi giữa Đại Cường cùng Tiểu Phàm. Sau khi ngồi xuống cậu lại hối hận, vị trí này đối diện Lâm Vũ Trạch.

Cơm chiều cũng khá phong phú, tám món mặn một món canh, đa số đều làm từ thịt. Thịt của động vật biến dị rất ngon miệng, Tề Duyệt làm ra lại càng thêm mỹ vị.

“Tề Duyệt, cậu lớn lên hảo, làm đồ ăn cũng thật ngon a.” Tiểu Phàm vừa ăn vừa khen ngợi không ngớt, hoàn toàn không chú ý ánh mắt bắt đầu nheo lại của đội trưởng hắn ở đối diện.

Không khí trên bàn cơm dị thường quái dị, Đại Cường cúi đầu mãnh liệt ăn cơm.

u Khắc sắc mặt bình thường không nhanh không chậm mà dùng bữa, một bộ chuẩn bị xem trò vui.

Tề Duyệt xấu hổ nói: “Hắc hắc, ăn thử cái này.” Cậu gắp một đũa rau trộn thịt bò cho Tiểu Phàm.

Tiểu Phàm há to mồm ăn, hắn đã lâu chưa được ăn ngon như vậy, không đúng, phải là hắn tới bây giờ cũng chưa được ăn ngon như vậy, nhưng cố tình dú đồ ăn tốt tới đâu cũng không bằng cái miệng của hắn,

“Tề Duyệt, cậu tới căn cứ B đi, tôi sẽ giới thiệu bạn gái cho cậu.” Tiểu Phàm thân thiện nói, nếu có thể thường xuyên ăn đồ ăn của Tề Duyệt thì thật tốt, vì vậy hắn đánh chủ ý dụ dỗ cậu đến căn cứ B.

Đại Cường phốc một cái đem một miệng đầy cơm phun ra, ho khan một trận kinh thiên động địa.

“Tiểu Duyệt đừng thẹn thùng, ca nói cho cậu biết, cô nàng kia rất nhiệt tình, bộ ngực cũng lớn, nếu không phải cô ta không để ý đến tôi, tôi mới không giới thiệu cho cậu.”

Miệng nói còn chưa diễn tả được hữu ý của hắn, Tiểu Phàm tiếp tục kéo tay Tề Duyệt, “Cậu yên tâm, tôi đảm bảo cô ấy sẽ thích cậu, bộ dáng của cậu rất hảo nha.”

Đại Cường không muốn hắn tiếp tục nói nữa, không ngừng hướng về phía Tiểu Phàm chớp chớp mắt, đáng tiếc mị nhãn của hắn không tới được tên mù kia.

Tiểu Phàm căn bản không để ý đến những người khác àm chỉ chú ý đến đồ ăn cùng Tề Duyệt, tiếp tục dụ dỗ cậu, “Tề Duyệt tôi nói cho cậu biết, cô nàng này muốn mông có mông muốn ngực có ngực, cậu phải hiểu cái cảm giác kia, cái xúc cảm kia…”

“Cậu ăn no rồi đi.” Lâm Vũ Trạch đánh gãy lời Tiểu Phàm.

Tiểu Phàm ngẩng đầu lên, thấy những người khác đều đã buông bát, nhất thời ngại ngùng, gãi gãi đầu, lại gắp một đũa to, hồi đáp: “Ăn no, Lâm ca.”

“Ăn no, vậy mau đi nhìn người bệnh đi.” Lâm Vũ Trạch mặt không đổi sắc, nhìn không ra cảm xúc khác thường nào.

Tiểu Phàm thật buồn bực, không phải trước khi ăn cơm hắn đã nhìn rồi sao, chỉ mới một lúc, đối phương còn đang ngủ mà, “Hảo, tôi đi.” Mặc dù có nghi hoặc, nhưng hắn luôn rất nghe lời lãnh đạo, nhẹ nhàng đi vào phòng nhìn tình hình của Tôn Dương.

u Khắc cũng lên tiếng, “Tôi vào xem.” Đứng dậy tiến vào phòng Tôn Dương.

Đại Cường có chút run rẩy, khi nãy hắn tiến vào phòng bếp, chẳng những nhìn thấy mà còn quấy rầy hai người bọn họ, hắn cũng không muốn bị người khác giận chó đánh mèo.

“Hắc hắc, tôi cũng vào xem.” Nói xong cũng không đợi hai người kịp phản ứng đã vọt vào phòng Tôn Dương.

Trên bàn ăn chỉ còn lại hai người, Tề Duyệt im lặng mà thu thập chén đĩa. Một chuyến lại một chuyến, nhìn như rất bận rộn.

Đợi cho đến khi cậu thu hồi cái chén cuối cùng, bàn tay lại bị Lâm Vũ Trạch nắm chặt, cậu giựt mình buông lỏng tay, khiến cái chén rớt xuống vỡ nát.

“Tề Duyệt, cho tôi một cơ hội đi, tôi rất nghiêm túc.” Thanh âm Lâm Vũ Trạch vang lên.

“Tôi không phải đồng tính luyến ái.” Tề Duyệt không được tự nhiên mà nói, tại sao bọn họ ai cũng đùa giỡn cậu.

“Tôi cũng không phải, nhưng tôi thích em.” m thanh Lâm Vũ Trạch trở nên rầu rĩ.

Tề Duyệt ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ Trạch, đôi mắt đối phương đen bóng, lại ẩn ẩn một tia khẩn cầu khiến tim cậu như thắt lại, không đành lòng cự tuyệt anh.

“Cầu em, đừng cự tuyệt tôi, hãy thử xem, được không?” Lâm Vũ Trạch cầm tay Tề Duyệt, kiên định mà nói.

Tề Duyệt cảm thấy bản thân giống như bị mê hoặc, “n.” Cậu thấp giọng đáp ứng.

Ngay khi Lâm Vũ Trạch vui mừng mà ôm lấy cậu, trong lòng Tề Duyệt cũng có chút vui mừng, cậu không ghét đối phương, đều là nam nhân, giúp nhau khỏi tịch mịch cũng không tồi.

Ba người kia sau khi từ phòng Tôn Dương đi ra liền cảm thấy không khí giữa hai người có một tia không thích hợp.

Trời tối, chỗ ở của Tề Duyệt cùng bọn u Khắc có ba phòng. Đại Cường hiếu khách mời Tiểu Phảm đến nhà hắn trụ, cũng thuận tiện cho đối phương quan sát một chút những máy móc của hắn, vì vậy Tiểu Phàm hưng phấn đồng ý. Sau khi được Lâm Vũ Trạch đồng ý, hai người liền rời đi.

Tề Duyệt thu thập xong mọi thứ liền vào xem Tôn Dương.

“Cám ơn các anh.” u Khắc hướng Lâm Vũ Trạch nói lời cảm tạ, đối phương đã để người đến chăm sóc Tôn Dương.

“Khách khí các gì, các cậu đều là huynh đệ của Tề Duyệt, cũng tức là huynh đệ của tôi.” Lâm Vũ Trạch chân thành nói.

“Đúng vậy, huynh đệ.” u Khắc hiện tại đã muốn trở thành người bản xứ, ngôn ngữ không còn là vấn đề.

Hai người tựa vào trước cửa phòng nói chuyện.

Tề Duyệt nhẹ nhàng từ trong phòng đi ra, “Nhỏ giọng chút, đừng đem người đánh thức.” Rồi nói với u Khắc: “Tôi có chừa phần thức ăn cho Tôn Dương, chờ hắn tỉnh lại thì hâm lại cho hắn ăn.”

“n.”

“Cậu vào bồi Tôn Dương đi, tôi mang Lâm Vũ Trạch đến phòng xem còn thiếu gì không.”

u Khắc gật đầu đi vào phòng, Lâm Vũ Trạch vẫn đứng bất động, Tề Duyệt nghi hoặc nhìn anh.

Lâm Vũ Trạch chăm chú nhìn đối phương, như sợ cậu phản đối, “Tôi muốn xem phòng của cậu.”

Tề Duyệt cũng không nghĩ nhiều, “Có gì tốt mà nhìn, đều như nhau, được rồi, đi thôi.” Tề Duyệt dẫn đầu dẫn đường đối phương đến phòng cậu.

=============

[] băng đường trửu tử:chân giò chưng đường phèn.

[] thủy chử nhục phiến

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio