Mạt Thế Trọng Sinh Chi Đào Hoa Trái

chương 68-2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đường Khả thật cẩn thận mang theo biểu tình lấy lòng hỏi Tề Duyệt, “Duyệt Duyệt, vừa rồi hai người kia là ai?”

Tề Duyệt ngạnh cổ cao giọng, căm tức nói, “Làm sao tôi biết.”

Không có được đáp án Đường Khả đành quay đầu dùng ánh mắt hỏi Lâm Vũ Trạch, nhưng đối phương căn bản không thèm nhìn y, cúi đầu như có điều suy nghĩ.

Hiện tại đã sắp đến đầu hạ, ban đêm gió lạnh hiu hiu, bầu trời trải đày sao, khu nhà cấp cao của Đường gia đang cử hành tiệc tối xa hoa.

Đường Khả sau khi trở về còn chưa cùng người trong nhà chào hỏi đã dẫn Tề Duyệt đến một chỗ trong góc phòng, vị trí này vừa lúc có thể thấy được người vừa vào cửa, hơn nữa không không dễ bị chú ý, thật tri kỷ mà nói cho cậu nghe những chuyện của căn cứ B, Lâm Vũ Trạch cầm chén đĩa cẩn thận giúp Tề Duyệt chọn lựa thức ăn ngon.

“Chúc mừng, cậu thật có phúc.” Lại thêm một người áo quần tinh xảo nháy mắt ra hiệu, Đường Khả có chút ngốc lăng, lần này yến hội không giống những lần trước cử hành tại lễ đường mà lại tại Đường gia, người mặc dù không nhiều lắm nhưng đều là các nhân vật trọng yếu quen thuộc của các căn cứ, bằng trực giác y cảm thấy có vấn đề, huống chi đã có rất nhiều người liên tiếp lại đây chúc mừng y. Nhìn Lâm Vũ Trạch bưng chén đĩa đi tới, Đường Khả nói với Tề Duyệt bên cạnh: “Tôi rời đi một chút, lát nữa sẽ trở về.”

“n.” Tề Duyệt không yên lòng đáp lời, không khí náo nhiệt hoàn toàn không giúp cho cậu vui lên.

Đường Khả vừa đi vừa cùng mọi người chào hỏi, kéo kéo cổ áo áo sơmi, thấp giọng hỏi Đường mẫu đang chiêu đãi khách nhân: “Xảy ra chuyện gì? Đây là tiệc tối gì?”

Đường mẫu bảo dưỡng rất tốt nhìn qua thực tuổi trẻ, trước mạt thế là một nữ cường nhân, sau mạt thế lại hiệp trợ Đường gia xử lý một ít sự tình của căn cứ, đối với đám hỏi này cũng xem trọng, nghe thấy câu hỏi của Đường Khả cũng có chút nghi hoặc, “Đại bá của con còn có Đường Tề không nói cho con biết sao? Đêm nay là lễ đính hôn của con, con như thế nào mới trở về.”

Nghe thấy lễ đính hôn, Đường Khả ngây ngẩn cả người, “Cái gì lễ đính hôn? Con như thế nào không biết? Cùng ai?”

“Con cùng nữ nhi của Liễu Chính Nam.” Đường mẫu nhìn nhi tử có chút oán giận nói: “Bọn họ nói con đi gặp bằng hữu, là bằng hữu gì? Nhiều ngày như vậy cũng không biết trở về. Nữ nhi của Liễu Chính Nam hẳn con đã gặp qua đi? Tính cách bộ dạng mẹ thấy đều hảo, chúng ta là giúp con làm chủ.”

Nghe thấy lời nói của Đường mẫu, Đường Khả nhất thời có chút phẫn nộ, “Con thật sự không cần mọi người quan tâm, nhanh chóng hủy bỏ, con không đồng ý.”

Đường mẫu vốn đang cao hứng cũng nghiêm mặt, “Chúng ta đều vì tốt cho con, về sau căn cứ B đều phải giao vào tay con, Liễu Chính Nam kia không thể để cho người khác.”

“Không cần, chuyện tốt này cứ cho Đường Tề đi, nếu không Đường Chí cũng được.” Đường Khả căn bản không cảm kích, hiện tại là mạt thế cũng còn bàn đám hỏi, mệt bọn họ nghĩ ra được.

Đường mẫu có chút tức giận, bà thấy chính là Đường Khả không biết phân nặng nhẹ. Lúc này, Đường gia đại bá, Đường ba, Đường Tề cũng đi tới.

“Thế nào, tân lang, cao hứng không?” Đường Tề chưa biết rõ tình huống liền chạy tới ôm bả vai Đường Khả.

Đường Khả bình tĩnh, “Chuyện con không đồng ý ai cũng đừng hòng bắt ép, con sẽ nghĩ biện pháp giải quyết việc này.”

Đường ba cũng oán giận Đường Khả, cơ hội này rất tốt, cưới nữ nhi của Liễu Chính Nam, chậm rãi đem thế lực Liễu gia tiếp quản, nhiều năm qua lão cáo già Liễu Chính Nam vẫn luôn không cùng khu A giao hảo, căn cứ nghiễm nhiên chia làm hai phe, thậm chí hai khu A B còn ly khai, từng người phát triển.

Đường Nghĩa cũng không dự đoán được Đường Khả phản ứng lớn như vậy, cau mày nói ” Đây chính là cơ hội khó được.”

Đường gia ở một bên tranh luận, Viêm Bân cùng Hàn Phi lúc này đã tiến vào đại sảnh.

Trong góc phòng, Tề Duyệt nhìn chằm chằm hai người kia, hận đến ngứa răng, chuẩn xác mà nói cũng không tính là hận, cậu chỉ là nhìn Viêm Bân không vừa mắt.

Vừa vào cửa, Hàn Phi liền thấy Tề Duyệt trong góc phòng, cùng Viêm Bân lên tiếng chào hỏi liền đi tới.

Lâm Vũ Trạch đang cùng người quen nói chuyện, Tề Duyệt nhàm chán đứng một mình gảy thức ăn trong đĩa. Vừa nhấc đầu, bĩu môi, thật sự là âm hồn không tan, trong lòng Tề Duyệt thầm nguyền rủa này biểu huynh đệ hai người kia. Thấy người đi tới, cậu lập tức quay đầu, làm bộ nhìn về phía khác.

Hàn Phi đứng trước mặt Tề Duyệt, lúc này cậu muốn làm bộ không thấy được cũng không được.

“Cậu lúc trước vì cái gì phải rời đi?” Hàn Phi đứng ở trước mặt Tề Duyệt, mở miệng liền hỏi chuyện năm đó.

Hàn Phi một bộ trương dương ương ngạnh, tuy rằng đã tận lực che giấu nhưng khí tràng vẫn rất lớn, hơn nữa dấu vết trên mặt hắn lúc này càng thêm bắt mắt. Thấy chung quanh có người nhìn về phía nơi này, Tề Duyệt cũng không thể khiến hắn mất mặt, hơn nữa trừ bỏ đêm hôm đó, Hàn Phi đối với cậu quả thật cũng không tồi.

“Hắc, trùng hợp như thế.” Tề Duyệt dối trá mà treo khuôn mặt tươi cười, “Đã lâu không gặp a.” Rõ ràng buổi chiều mới thấy qua, còn vì cậu mà đánh nhau một trận, nhưng Tề Duyệt vẫn mặt không đổi sắc nói.

“Cậu lúc trước vì cái gì phải rời đi?” Hàn Phi vẫn cứ chấp nhất muốn biết đáp án.

“Tôi đi tìm bằng hữu, chưa kịp nói cho các anh biết, thật sự có lỗi.”

“Cái gì bằng hữu? Nhiều năm như vậy cậu ở nơi nào?” Hàn Phi không thuận theo quyết không buông tha cho cậu tiếp tục truy vấn.

Tề Duyệt có lệ nói: “Anh không biết đâu, tôi đi đến thảo nguyên.”

“Đến tận thảo nguyên, xa như vậy, trách không được.” Hàn Phi thấp giọng, mấy năm nay hắn phái người đến các căn cứ tìm kiếm Tề Duyệt nhưng vẫn không có tin tức, nguyên lai cậu chạy tới thảo nguyên.

“Cậu có biết hay không, tôi đã tìm cậu rất nhiều năm.” m thanh trầm thấp của Hàn Phi vang lên.

Bên cạnh có người nghe được, hút một ngụm lãnh khí, dùng khóe mắt liếc trộm hai người.

Thấy phản ứng của những người chung quanh, mặt Tề Duyệt dần dần nóng lên, tức giận nói: “Anh tìm tôi làm gì? Chúng ta cũng không phải rất quen thuộc.”

Hàn Phi nghe thế nở nụ cười, vốn khuôn mặt tuấn lãng lại càng là có vẻ dị thường có mị lực, “Đừng làm rộn, chúng ta đều đã đồng giường cộng chẩm, như thế nào lại nói là không quen.”

Thanh âm hút lãnh khí bên cạnh ngày càng nhiều, có người nghe thế bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.

Tề Duyệt mặt đằng một cái liền trướng đến đỏ bừng, “Anh… Anh không nên nói bậy.”

Hàn Phi mặt không đổi sắc tiếp tục nói: “Chẳng lẽ cậu đã quên? Chúng ta cùng một chỗ cả ngày lẫn đêm a.” Thanh âm mang vẻ lên án, ánh mắt nhìn chằm chằm Tề Duyệt, “Cậu quên sao? Cậu sờ khắp người tôi, ở trên giường, cậu miệng không ngừng nói…”

“Câm miệng.” Tề Duyệt vội vàng ngăn lại Hàn Phi đang muốn tiếp tục, thanh âm tức giận đến có chút phát run, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”

“Cậu trở lại bên cạnh tôi.” Hàn Phi nói thật tự nhiên, một chút cũng không dài dòng dây dưa.

“Không được.” Tề Duyệt không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.

“Vì cái gì?”

Thanh âm từ phía sau Tề Duyệt truyền đến thình lình tới mức khiến Tề Duyệt thân mình run lên.

Viêm Bân lạnh lùng hỏi, “Vì cái gì không được?”

Tề Duyệt tức giận trừng bgã, “Anh nói vì cái gì?”

“Cậu vẫn còn giận chuyện ngày đó?” Viêm Bân nhu nhu cái trán có chút trướng đau, “Ngày đó là cậu chủ động, cậu quên? Cậu đây là?”

“Câm miệng.” Tề Duyệt quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Người bên cạnh càng ngày càng nhiều, thật nhiều người liếc mắt về vị trí của họ, Tề Duyệt quả thực muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, cậu rốt cuộc đã tạo nghiệt gì chứ, cậu căn bản không muốn bị người khác chú ý.

“Cậu nếu không muốn làm cho những người khác biết chuyện ngày đó, theo chúng tôi về căn cứ L.”

Lời nói trong miệng Viêm Bân phun ra đem Tề Duyệt chọc giận, đúng là không biết xấu hổ, thật không hổ là huynh đệ, đồng dạng không biết xấu hổ, chiếm tiện nghi của cậu không tính, đây là muốn uy hiếp cậu sao.

“Anh cho là tôi sợ anh sao?” Tề Duyệt nổi giận đùng đùng nhưng vẫn không quên hạ giọng.

Viêm Bân bình tĩnh nói:”Nếu không sợ, tôi đây có thể nói, cậu chính là uy tôi ăn thuốc kích thích, cởi sạch quần áo của tôi, sờ tôi…”

Những lời này vừa thốt ra, thanh âm nghị luận chung quanh càng thêm rõ ràng, “Câm miệng.” Tề Duyệt khống chế không được cao giọng, hai mắt đều đỏ lên, cậu như thế nào lại xui xẻo như vậy, thế nhưng lại đụng tới hai người kia.

Bên này Tề Duyệt cùng Viêm Bân, Hàn Phi dây dưa không rõ, bên kia Đường Khả cũng cùng người trong nhà không nhất trí.

Lúc này thanh âm người chủ trì vang lên, “Tối nay chúng ta gặp nhau tại đây, là vì chứng kiến lễ đính hôn của những người ưu tú nhất trong căn cứ.”

Theo thanh âm người chủ trì vang lên, đèn cũng tắt đi, chỉ để lại mấy ngọn đèn hôn ám, tiếng nhạc du dương vang lên. Liễu Nguyệt mặc lễ phục màu trắng chậm rãi từ cầu thang đi xuống, tóc dài được búi sau đầu để lộ ra cái trán trơn bóng, trên mặt trang điểm nhẹ, biểu tình quyến rũ.

Tề Duyệt đứng ở nơi đó có chút há hốc mồm, đây là tình huống gì? Nhìn nữ nhân kia, tay không tự giác được nắm chặt ly rượu trong tay.

Liễu Nguyệt vui vẻ nhận lấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, cầm tay Liễu Chính Nam đứng bên cạnh người chủ trì, ánh mắt xấu hổ nhìn Đường Khả.

Hàn Phi tiến đến, ở bên tai Tề Duyệt như vô ý nói: “Cậu sẽ không bị tiểu tử kia lừa đi? Tôi giúp cậu thu thập hắn.”

Liên tưởng đến những lời chúc mừng của mọi người với Đường Khả, Tề Duyệt đại khái hiểu được mọi chuyện. Tề Duyệt cũng không thèm nhìn Hàn Phi một cái, tức giận trả lời: “Không liên quan đến anh.” Cậu nhìn chằm chằm Đường Khả phía trước, còn có Liễu Nguyệt, Đường Khả không phải nói thích cậu sao như thế nào lại cùng nữ nhân này một chỗ, vốn tâm tình cậu đang không tốt lại càng thêm tức giận.

Thanh âm người chủ trì vang lên, “Đêm nay là Đường Khả tiên sinh cùng Liễu Nguyệt tiểu thư định…”

“Từ từ, ” Đường Khả lớn tiếng đánh gãy lời nói của người chủ trì, bước lên sân khấu.

Liễu Nguyệt nhìn đến loại tình cảnh này, tuy trên mặt không có hiển lộ nhưng trong lòng lại dị thường phẫn nộ, buổi chiều nhìn thấy cảnh tượng kia làm cho tâm cô thực phiền não.

Đường Khả lên sân khấu nhanh chóng nói: ” Buổi tối hôm nay Liễu Nguyệt cùng biểu ca của tôi Đường Tề tiến hành nghi thức đính hôn, chúng ta hãy chân thành vì bọn họ chúc phúc đi.” Nói xong dẫn đầu vỗ tay, người phía dưới cũng không biết tình huống thật sự, đều cho rằng trước là truyền sai, cũng vỗ tay theo.

Liễu Nguyệt nghe nói như thế nhất thời phẫn nộ mà nhìn về phía Đường Khả, quay đầu nhìn về phía đám người Đường gia. Liễu Chính Nam đứng bên cạnh cô ngược lại không hề gì, dù sao chỉ cần là người Đường gia thì tốt rồi, nhi tử Đường Nghĩa ngược lại càng hợp ý ông.

Thanh âm Đường Khả lần thứ hai vang lên, “Còn có một chuyện, tôi chính thức tuyên bố, tôi đã tìm được người tôi yêu, hy vọng có thể nhận được chúc phúc của mọi người.” Vừa nói y vừa thâm tình nhìn về phía trong góc, mọi người theo ánh mắt của y vọng nhìn lại.

Tề Duyệt há to miệng, hoàn toàn trợn tròn mắt, cơ hồ toàn bộ ánh mắt người trong yến hội đều tập trung trên người cậu, Tề Duyệt thật muốn khóc lớn, cậu thật sự rất hối hận, cậu không nên đến căn cứ B a.

Liễu Nguyệt siết chặt nắm tay, móng tay dài đâm sâu vào da thịt, ánh mắt tràn ngập hận ý nhìn về phía Tề Duyệt, tên Tề Duyệt này chính là do ông trời phái tới cùng cô đối nghịch.

Đường Khả nói xong đem micro đưa lại cho người chủ trì đang trợn mắt há hốc mồm, cũng không để ý tới những người khác, nhảy xuống sân khấu đi về phía Tề Duyệt.

Tề Duyệt còn chưa kịp tiêu hóa mọi chuyện, đã bị Đường Khả kéo vào trong ngực, nghe nhịp tim kịch liệt của Đường Khả, cậu bất ngờ bị đối phương gắt gao hôn lấy.

Hôn xong Đường Khả liền đem Tề Duyệt bế lên, trước những con mắt đang mở to của mọi người mà bình tĩnh đi lên lầu. Tề Duyệt cũng hoàn toàn phát ngốc, vẫn luôn bị Đường Khả một đường ôm vào trong phòng, nội tâm còn có chút mơ hồ bất định.

Nhìn thấy Tề Duyệt ngẩn người, Đường Khả sủng nịch hôn lên khóe miệng cậu, nói: “Cậu ở chỗ này chờ, tôi xuống dưới một chút, lát nữa mang cậu đi nhận thức người nhà của tôi.”

Mọi người dưới lầu đang nghị luận sôi nổi, nhưng ở trước mặt Đường gia cùng Liễu gia cũng không dám làm lớn.

Hàn Phi đen mặt, tiểu tử kia tuyệt đối là cố ý, hắn rõ ràng nhìn thấy tiểu tử kia trước khi đi ném cho hắn một ánh mắt khiêu khích.

Người chủ trì cũng nhanh trí tùy cơ ứng biến, theo lời nói của Đường Khả mà tiếp tục, kết quả trở thành yến hội đính hôn của Liễu Nguyệt cùng Đường Tề. Người Đường gia cũng không thấy bất mãn nhiều, coi như là viên mãn, Đường Tề cũng không hề gì.

Liễu Nguyệt đen mặt đứng trên sân khấu, cứng rắn chống đỡ không để cho mình thất thố. Đường gia chết tiệt, còn có Đường Khả, anh ta cũng dám đùa giỡn cô.

Theo thanh âm đóng cửa vang lên, Tề Duyệt mới hồi phục lại tinh thần, trường hợp vừa rồi khiến cậu khóc không ra nước mắt. Tề Duyệt tức giận ở trong phòng đi tới đi lui, súc sinh a, ai đáp ứng cùng anh ta cùng nhau đi quỹ chứ. Nghĩ tới mấy người phía dưới cậu liền đau đầu, còn có ả Liễu Nguyệt ngoan độc kia nữa, thật nhức đầu a.

Không chịu được áp lực, Tề Duyệt từ trong không gian lấy ra bánh mỳ cùng thịt trâu, nói giỡn, cậu phải rời khỏi nơi này.

Tòa nhà này rất lớn, tổng cộng có bốn tầng, là chủ trạch của Đường gia, nằm ở một khu dân cư cao cấp, sau mạt thế vừa lúc thuộc phạm vi của căn cứ, bởi vậy người Đường gia sinh hoạt cơ hồ không có nhiều biến đổi. Lầu bốn là dành riêng cho Đường Khả, thực an tĩnh. Bài trí bên trong cùng trước mạt thế không có gì biến hóa, ra khỏi phòng cậu liền trực tiếp chạy đến cầu thang, hết thảy rất thuận lợi, hành lang chỉ có người hầu cùng bảo an thường qua lại.

Thời điểm đi đến lầu hai, một giọng nữ phía dưới bậc thang truyền đến, là từ một căn phòng chưa khép kín cửa phát ra, Tề Duyệt đi vào phòng(Tề Duyệt đang tàng hình đó nha), cậu thật muốn nhìn một chút mưu đồ của cô ả Liễu Nguyệt này.

Sau khi hoàn tất buổi lễ cùng Đường Tề, Liễu Nguyệt lấy cớ trang điểm đi lên lầu hai, vào một gian phòng phòng, gian phòng đó là do Đường gia đặc biệt chuẩn bị cho cô sau khi đính hôn đến trụ, cô hỏi người hầu bên cạnh: “Nam nhân Đường Khả mang đến ở phòng nào?”

“Tại lầu bốn, Liễu tiểu thư có yêu cầu gì sao?” Người hầu vô cùng cung kính trả lời.

“Không có, ngươi đi ra ngoài đi, tôi một muốn yên lặng một chút, phía dưới làm cho tôi đau đầu.” Liễu Nguyệt tỏ vẻ có chút suy yếu vừa nói vừa đỡ đầu, “Chờ một chút.” Dừng một chút lại nói tiếp: “Gọi giúp tôi biểu ca Phùng Triết của tôi tới đây.”

“Vâng.” Người hầu cung kính.

Ba một tiếng, Liễu Nguyệt lật đổ mọi thứ trên bàn, “Tề Duyệt, ngươi thật đúng là âm hồn không tiêu tan.”

Lời này Tề Duyệt đứng bên cửa sổ sợ tới mức run run một chút, còn tưởng rằng cậu bị phát hiện, một hồi lâu mới biết được, đó là Liễu Nguyệt đang tự lẩm bẩm.

Nhíu mày, Liễu Nguyệt như thế nào lại biết tên của cậu? Không có khả năng a, đời này cậu chưa từng gặp qua cô ta.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio