Mạt Thế Trọng Sinh Chi Phản Kích Đi, Thiếu Niên!

chương 55

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vào lúc toàn bộ thần kinh của Dịch Hạo Thiên đang thả lỏng chợt anh cảm nhận được mình đang bị vây trong một loại trạng thái kỳ ảo, giống như có thanh âm nghiền nát vật gì đó truyền đến bên tai.

Loảng xoảng một tiếng, tấm chắn vỡ vụn ầm ầm, nhất thời khí tức trong vắt đầy trời cuốn tới, Dịch Hạo Thiên chỉ cảm thấy bỗng nhiên tinh thần cả người đều trở nên thoải mái, tấm chắn bị loại bỏ, rốt cục anh cũng bước vào cảnh giới cấp rồi.

Dịch Hạo Thiên mở mắt ra, kinh ngạc phát hiện khí tức của Tiểu Thần cũng đã xảy ra sự thay đổi không nhỏ, thì ra khi anh phá vỡ tấm chắn tiến vào cấp thì đồng thời Tiểu Thần cũng đột phá tiến lên cấp , không chỉ như vậy, tác dụng cường đại đã trực tiếp khiến cho Tiểu Thần vọt tới cấp trung cấp, khó khăn lắm nó mới ngừng lại được.

"Tiểu Thần..." Anh ôm lấy thân thể hơi lộ ra vẻ gầy yếu của thiếu niên vào trong lòng mang theo vô hạn tham luyến. An Thần miễn cưỡng lầm bầm một tiếng, dường như không muốn động đậy chút nào cả.

Dịch Hạo Thiên ôm lấy thiếu niên bước vào dược tuyền một lần nữa, nước suối mát lạnh khiến cho thiếu niên nhịn không được run rẩy, cậu chậm rãi mở mắt, dưới sự chiếu rọi của tia sáng mặt trời, dường như gò má của Dịch Hạo Thiên cũng nhiễm thêm một vầng sáng, góc cạnh sắc bén như lưỡi đao cũng được làm mềm đi vài phần.

"Tiểu Thần?" Nhận thấy được tầm nhìn của thiếu niên, dưới đáy mắt Dịch Hạo Thiên thấp thoáng một tia sáng kỳ quái. Trên làn da tái nhạt của cậu giăng đầy ấn ký đỏ tươi, dưới mặt nước trong suốt có vẻ đặc biệt rõ ràng, anh nhịn không được vươn tay ra, chậm rãi vuốt ve những dấu hôn mê người đó.

"Ca..." An Thần miễn cưỡng ngáp một cái, mặc dù đã ngủ được một giấc nhưng ban nãy bị chơi đùa quá lợi hại dẫn đến trạng thái hiện tại của cậu vẫn có chút không tốt, cậu vừa định đứng dậy từ trong lòng Dịch Hạo Thiên, nào ngờ dưới chân mềm nhũn, cả người liền ngã ngược trở về.

"Tiểu Thần, đừng quậy." Dịch Hạo Thiên nhíu mày, lộn xộn ở trong nước quá nguy hiểm, anh nhớ tới bình thường cùng với việc vuốt lông cho thú cưng, vào lúc không nghe lời không thể không trừng phạt một chút, thế là anh xòe bàn tay ra, vỗ “bộp bộp” hai cái lên mông An THần.

Dịch An Thần: "..."

(⊙o⊙) Hả, mới bị đánh mông sao? Là mới bị đánh mông thiệt đó! Tại sao lại bị đánh mông chứ hả?! Trong chớp mắt cả người An Thần hỗn độn trong gió, cậu nhận ra rằng, hình như càng ngày mình càng theo không kịp tiết tấu của Dịch Hạo Thiên rồi.

Dịch Hạo Thiên bắt đầu chà lau thân thể cho Tiểu Thần, nhìn qua toàn bộ những gì nên nhìn cùng với không nên nhìn một lần, cũng sờ qua toàn bộ những gì nên sờ cùng với những gì không nên sờ một lần, trong lúc An Thần ra sức phản kháng đã có vài lần sát sút bốc lửa, cho nên cậu cũng đàng hoàng lại rất nhiều. So với chuyện bị đè xuống đất làm tiếp một lần nữa thì cậu cảm thấy mình vẫn có thể chấp nhận cái vụ xoa xoa xoa bóp và vân vân hơn. Đương nhiên, nếu như không phải nhằm vào mấy cái điểm nhạy cảm thì cậu sẽ càng chấp nhận một cách cao hứng hơn nữa.

Sau khi An Thần được tắm rửa sạch sẽ biến thành bộ dáng trắng trắng mềm mềm xong, rốt cục hai người cũng rời khỏi dược tuyền. Tiểu Bạch đã hoàn hoàn hảo hảo ngậm đầy đủ quần áo giày dép đến cho bọn họ rồi.

"Tiểu Thần, còn chưa có lau khô nước đâu nha!" Dịch Hạo Thiên buồn cười nhìn Tiểu Thần đang vội mặc quần áo vào, kết quả bị vướng lại, anh đi tới, kéo quần áo xuống cho cậu.

Làn da của An Thần có hơi ửng đỏ, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cậu lên, mang đến cho người khác một loại cảm giác bị ủy khuất. Dịch Hạo Thiên dừng tay lại, ánh mắt có hơi trầm xuống, tuy vậy giọng nói cũng không thay đổi, vẫn ôn nhu sờ sờ vào cái đầu ướt đẫm của An Thần: "Tiểu Thần, em đang hối hận hả?"

Anh vươn tay ra cứng rắn kéo lấy thiếu niên đang trần trụi vào trong lòng, tựa như đang muốn kiểm chứng một điều gì đó.

Vốn An Thần định phản kháng lại, thế nhưng cậu lại cảm thấy có hơi mệt, chỉ định tìm một chỗ nghỉ ngơi đôi chút chứ không phải động một chút là bị Dịch Hạo Thiên đùa giỡn vuốt ve, cậu cũng là nam nhân huyết khí phương cương bình thường có được hay không, đây đang là thời điểm thân thể ngây ngô khá nhạy cảm, rất dễ bị khiêu khích ra lửa, kết quả chính là mình sẽ phải mệt hơn mà thôi! An Thần không nghĩ tới, đại ca lại hiểu lầm hành động của cậu thành cự tuyệt, nếu như cậu thực sự muốn cự tuyệt thì ngay từ lúc bắt đầu đã không đáp lại Dịch Hạo Thiên rồi.

Vì vậy, An Thần trở tay ôm ngược lấy Dịch Hạo Thiên, để cho da thịt xích lõa của hai người dán vào nhau càng sát hơn, An Thần thích loại xúc cảm da thịt kề cận này, từ nhỏ đã không được ba mẹ thương yêu bao nhiêu, chẳng biết từ lúc nào mà cậu đã mắc phải chứng thèm khát da thịt mất rồi.

Từ nhỏ đến lớn, An Thần cũng không khác gì đứa nhỏ trong những gia đình bình thường, cậu rất khát vọng được người nhà yêu thương, thế nhưng ba mẹ lại cực kỳ bận rộn khiến cho cậu có rất ít cơ hội tiếp xúc với bọn họ, hiếm khi mới trở về một lần thì cũng chỉ chuyên tâm giáo dục chuyện kế thừa của đại ca mà thôi. Cho nên toàn bộ tình yêu gia đình mà An Thần nhận được đều xuất phát từ đại ca —— Dịch Hạo Thiên, cũng chính bởi vì như vậy, giữa lúc tình cảm Dịch Hạo Thiên dành cho cậu bắt đầu biến chất, trong lúc vô tình chính cậu cũng đã đặt đại ca lên một độ cao mà người khác không có cách nào chạm đến được.

Bởi vì Dịch Hạo Thiên cố ý can thiệp cho nên sau khi An Thần hiểu được tình yêu cũng chưa từng có cơ hội chân chính yêu đương bao giờ, cậu không biết yêu một người là loại cảm giác gì, thế nhưng hiện tại cậu chỉ biết là cậu thích đụng chạm da thịt với Dịch Hạo Thiên, thích cảm nhận được cảm giác an toàn phong phú từ sự ma sát mềm dịu này, cậu thích ôm hôn Dịch Hạo Thiên, thậm chí là hưởng thụ khoái cảm khi hai người làm tình.

Động tác này của An Thần không thể nghi ngờ là đang đùa với lửa, nhất là sau khi hai người vừa mới phát sinh quan hệ không bao lâu, da thịt ma sát gần như có thể sát ra lửa, chọc cho bên trong cơ thể Dịch Hạo Thiên biến thành một mảnh lửa nóng.

"Tiểu Thần, hành động hiện tại của em được gọi là quyến rũ đó." Dịch Hạo Thiên nghiêm túc cảnh cáo, nếu như bỏ qua cái tay đang châm dầu vào lửa vuốt ve khắp cả người An Thần thì lời này sẽ đáng tin hơn chút xíu nữa.

An Thần rất muốn trợn trắng mắt, thế nhưng thật tình là kỹ xảo trên tay Dịch Hạo Thiên cũng không tồi, rất nhanh, bên khóe môi của cậu chỉ còn lại thanh âm rên rỉ nhỏ vụn.

Dịch Hạo Thiên khuếch trương đơn giản một chút, sau đó đỡ dục vọng của mình đâm sâu vào trong thêm một lần nữa, tiến hành một cuộc chinh phục mới.

Sau khi kết thúc một trận, An Thần đã triệt để không còn khí lực, đến cả nhúc nhích ngón tay một cái cũng lười, nhìn qua cứ như là cậu đói bụng, mềm nhũn rụt vào trong lồng ngực của Dịch Hạo Thiên, lần này, cậu đã thật sự để mặc cho Dịch Hạo Thiên dằn vặt như thế nào cũng được rồi.

Lúc ngón tay của Dịch Hạo Thiên xoa lên gò má cậu, bỗng nhiên An Thần mở mắt, dưới đáy mắt đen láy là một mảnh sáng trong.

"Ca, em cũng nghiêm túc." Cậu nói.

Ngón tay Dịch Hạo Thiên thoáng khựng lại, dưới đáy mắt tối đen đột nhiên bừng lên ánh sáng rực rỡ, anh vuốt ve đôi môi của An Thần, chậm rãi ma sát dọc theo khóe môi, không ngờ An Thần lại mở cái miệng nhỏ nhắn ra, nhẹ nhàng ngậm vào.

Dịch Hạo Thiên cúi đầu, đặt trán tựa vào trán của An Thần, chóp mũi chạm vào nhau, hơi thở đan xen.

"Anh biết." Anh trả lời.

Vào lúc hai người đang làm đủ loại dưỡng thương, đủ loại tu luyện, đủ loại thân thiết ở bên trong không gian thì đồng thời dưới tập kích mạnh mẽ của tang thi cấp , đoàn xe của Sở Long đã phải chịu tổn thất nghiêm trọng, bởi vì lúc đó chính Sở Long cũng tới gần tang thi cấp cho nên y đã bị trọng thương, thế nhưng dựa theo lời y kể lại, nếu như không phải khi ấy có Dịch Hạo Thiên cản lại cho y một chút, chỉ sợ cái mạng này đã phơi thây ngay tại đây luôn rồi.

Thế nhưng đáng tiếc là, sau khi cuộc chiến kết thúc, dù cho bọn họ có tìm cỡ nào cũng không tìm ra được tung tích của Dịch Hạo Thiên, chỉ sợ là đã dữ nhiều lành ít rồi, sau khi nghe báo cáo xong, Sở Long trầm mặc suốt một buổi tối, thẳng đến khi Sở Dực gõ cửa tiến vào.

Trải qua lần đại chiến này, Sở Dực cứ như là đã được lột xác một lần vậy, cậu triệt để biến thành một người khác, cậu không chỉ xử lý ngay ngắn rõ ràng toàn bộ mọi chuyện mà Sở Long giao cho, đã vậy còn có thể bày ra một vài phương pháp tu bổ chỗ hỏng để nó đạt được hiệu quả tốt hơn. Đối với khát vọng mọi người đoàn kết nhất trí, cùng nhau đồng tâm hiệp lực của trước đây cứ như chưa từng đánh rắm một cái nào vậy.

"Ca." Sở Dực kéo ghế ngồi vào bên giường của Sở Long, trong cặp mắt tương tự với Sở Long là một mảnh xám tro hờ hững.bg-ssp-{height:px}

Sở Long rất hài lòng đối với chuyện đệ đệ mình đã lột xác, dùng lời của y đến nói thì là, rốt cục đệ đệ của y cũng đã phá xác, lộ ra bộ dáng vốn có của một người thuộc Sở gia rồi.

"Sao vậy, đoàn xe gặp phải chuyện gì hả?"

"Không có, là chuyện về Dịch Hạo Thiên."

"Hả?"

"Anh ta chưa có chết." Sở Dực nói chắc như đinh đóng cột.

Sở Long khẽ nhếch môi, mỉm cười: "Anh biết."

Một người nam nhân như vậy, làm sao có thể chết dễ dàng thế được?

Sở Dực có hơi do dự một chút, sau đó cậu lại nói tiếp: "Dịch An Thần đệ đệ của Dịch Hạo Thiên đã mất tích cùng một lúc với anh ta, em là người cuối cùng nhìn thấy cậu ấy."

Sở Long gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

Sở Dực nghi hoặc: "Ca, anh không muốn biết quá trình cụ thể sao?"

"Chuyện này thì có gì mà quan trọng chứ, dù sao nhất định chúng ta sẽ gặp lại bọn họ thôi." Sở Long không quá để ý duỗi người một cái.

Khóe môi Sở Dực nhếch lên tạo thành một nụ cười châm chọc: "Là Kim Hâm nói sao?"

"Không có." Sở Long lộ ra một hàm răng trắng nõn, "Là trực giác của ca ó ~ "

Khóe môi Sở Dực giật giật, yên lặng quay đầu che mặt lại, trước đây cậu cảm thấy đại ca nhà mình quá máu lạnh, sau này mới phát hiện kỳ thực tất cả mọi người đều máu lạnh như nhau, nhưng bây giờ tỉnh ngộ lại cậu mới ngạc nhiên phát hiện ra, thì ra cái vị đại ca mà cậu vẫn xem là một nhân vật cấp bậc cao thủ kia thế mà lại không khác gì một chiếc xe second hand cũ kỹ, sẽ thường xuyên rơi vào trạng thái động kinh!

Cũng may một đường kế tiếp đều bình an, bọn họ không có gặp phải vấn đề to tát gì nữa. Lúc đi trên đường bọn họ còn gặp được một vài chiếc xe thừa dịp bọn họ chiến đấu với tang thi cấp đã rẽ xe bỏ chạy, thế nhưng những chiếc xe này đều gặp phải bầy tang thi tập kích quy mô hóa mà không có chiếc nào ngoại lệ cả.

"Xem ra con tang thi cấp kia đã gọi thêm mấy con tang thi cấp thấp tạo thành vòng vây." Sở Dực vừa nói, trong lòng vừa có một loại khoái cảm báo thù quỷ dị, "Mấy cái kẻ chỉ biết trốn chạy này cơ bản sẽ không gặp được kết quả gì tốt đâu."

Trong lúc Sở Long đang dưỡng thương, ngoại trừ thân tín ra y sẽ không gặp bất kỳ ai khác, đến cả Kim Hâm bưng thực vật đến thăm hỏi vài lần đều bị chặn ở bên ngoài, toàn bộ chuyện ăn uống của Sở Long đều do Sở Dực tự mình phụ trách, có vài lần Kim Hâm kéo Sở Dực ra ngoài, ngoài sáng trong tối ám chỉ đối phương dẫn mình vào thăm cùng, đáng tiếc hiện tại Sở Dực cũng đã lười giả bộ, cậu dứt khoát coi thường rời đi mất, chọc cho Kim Hâm tức giận đến mức nghiến răng ken két.

"Nữ nhân kia đúng là đủ cố chấp!" Sau khi Sở Long biết được đã cười ha hả.

‘Vụt’ một tiếng, Sở Dực ném một ổ bánh mì chà bông cho y, nhất thời nụ cười trên mặt Sở Long trở nên cứng đờ: "Cái này là..."

"Bữa trưa." Sở Dực trả lời mà không thèm quay đầu lại.

Sở Long: =口=

Ê ê ê, không phải chứ hả, y ghét nhất là ăn chà bông á!

"Đều đã mạt thế rồi, còn có tư cách để kén ăn sao ╮(╯▽╰)╭." Sở Dực nhíu mày.

Khóe môi Sở Long khẽ giật giật, rốt cuộc thì y đã đắc tội đệ đệ nhà mình vào lúc nào vậy hả.

"... Ít ra cũng phải cho anh thêm một ly nước chứ."

"Không có." Sở Dực bình tĩnh cầm ly trà, trợn mắt nói dóc.

Sở Long: "..."

Lần đầu tiên trong cuộc đời y bắt đầu tự hỏi về vấn đề uy nghiêm của anh trai ở trong lòng đệ đệ nhà mình.

Đợi đến khi Dịch Hạo Thiên và An Thần ra khỏi không gian, trong lúc vô tình thời gian đã trôi qua hơn hai tuần, lần này bọn họ ra ngoài cũng sắp được một tháng, nếu như không phải An Thần kiên trì, mỗi tuần đều sẽ liên lạc với bọn Tào Tư Viễn một chút thì phỏng chừng Đường Văn Triết đã sớm phái người đi ra ngoài vượt ngàn dặm truy lùng rồi.

"Ca, lộ trình còn cỡ tuần nữa, hẳn là chúng ta sắp đến cái thung lũng kia rồi."

Đường đi kế tiếp đều là đường làng, hiếm gặp nhà dân, An Thần cảm thấy cực kỳ may mắn khi Dịch Hạo Thiên đã mang theo chiếc Hummer mà Sở Long đưa cho bọn họ, có lẽ ở chỗ này tỷ lệ bọn họ tình cờ gặp phải bầy tang thi đi lạc cũng không lớn, dị năng của An Thần có thể cảm nhận được thực vật biến dị, thế nhưng động vật biến dị lại tương đối khó chơi hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio