"Grào —— grào —— grào ——" Từ bên trong căn cứ liên tục truyền ra ba tiếng gầm lớn, mọi người chỉ nhìn thấy trong màn đen u ám đột nhiên xuất hiện một tia chớp màu trắng, một con bạch hổ thành niên toàn thân trắng như tuyết, hùng phong dạt dào đứng trên đỉnh tường thành, con ngươi màu vàng híp lại, đáy mắt một mảnh uy nghiêm, khí thế của riêng chúa sơn lâm tùy ý khuếch tán từ trên người bạch hổ.
"Tagore." An Thần kêu một tiếng, giọng điệu lại không có bao nhiêu kinh ngạc. Tagore là tên của bạch hổ, cao tài sinh Cao Vi Vi chuyên toán lý hóa đã dùng chút tế bào văn nghệ còn sót lại đặt cho nó cái tên này.
Rabindranath Tagore (-): là nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch, nhạc sĩ và hoạ sĩ Ấn Độ, ông được trao giải Nobel Văn học năm .
Dịch Hạo Thiên nhíu mày, vươn tay ôm lấy eo của thiếu niên mặc áo choàng đen, khiến cho hình thể của hai người vô cùng thân thiết. Bởi vì hai người đã đi tới phía bên ngoài cửa vào cho nên người bên trong căn cứ không nhìn thấy được, mà đội viên tổ đã thấy từ lâu nhưng không thể trách, ngược lại chỉ khổ cho mấy vệ binh gác cổng bình thường phải luôn giới nghiêm ở trên tường thành, mỗi một người chỉ cảm thấy thoáng cái mắt chó của mình đã bị chói mù mất rồi.
Phắc, bát quái được nghe đồn so với tận mắt chứng kiến bát quái hoàn toàn là hai chuyện khác nhau á!!! Lão đại, vào một thời khắc nghiêm túc như vậy có thể nào đừng làm ra hành động chọc người mơ mộng, khiến cho bọn họ cẩu huyết sôi trào được không dạ! Ôm eo, ôm eo đó, thiếu niên mặc áo choàng này tiệt đối là sắc dụ a có được hay hông!
Không ai phản ứng đến chuyện mấy vệ binh này nghĩ thế lào, không khí tràn ngập khí thế của gió thổi báo giông tố sắp tới, theo sau đó là hơn mười con chim cỡ lớn bay tới, khoác trên mình bóng đêm âm u điên cuồng bổ nhào về phía tường thành, kèm theo một mùi máu tanh tưởi, trận chiến này chính thức bắt đầu rồi.
Bên tai là tiếng gầm của mãnh thú, tiếng hò hét của con người, tiếng binh khí va chạm vào nhau phát ra thanh âm leng keng, đủ loại tiếng máu thịt bị xé toạc ra.
Trước mắt là sự tăm tối vô biên đang lan tràn, trong bóng tối một cặp mắt sáng rực đang di chuyển ở nơi gần sát với tường thành, kỹ năng hoa mỹ, thỉnh thoảng chiếu sáng cả một góc trời nho nhỏ.
So với bên này đang chiến đấu nhiệt huyết, hưng phấn, bên trong khu trung tâm của căn cứ lại yên tĩnh hơn nhiều lắm, trong bóng tối, rất nhiều người cùng chen chúc bên trong một cái lều có ánh sáng leo lét, mở to hai mắt nhìn về phía tường thành ở đằng xa, thỉnh thoảng có một vài người quan sát tiền tuyến chạy qua chạy lại mang về một hai tin tức, chọc cho đám người thán phục một trận.
Sẽ không thua! Đây là niềm tin mà mọi người vẫn giữ vững. Ba năm qua, cái căn cứ này đã trải qua không ít nguy cơ lớn lớn nhỏ nhỏ, có lần là bởi vì tang thi, có lần là bởi vì con người, nhưng bọn họ đều hữu kinh vô hiểm, chỉ cần có thể phát triển tiếp, bọn họ nhất định, nhất định sẽ kiến tạo cái căn cứ này cho thật tốt.
Càng là sống chết trước mắt, sự đoàn kết và lòng trung thành của mọi người lại càng dễ thăng hoa hơn. Chỉ có chân chính xem nơi này là nhà của mình, trở thành nơi mà từng thế hệ sau của mình đều sẽ sinh sống ở đây thì bọn họ mới có thể bức thiết mang theo khát vọng bình an như vậy.
"Ca! Tìm được rồi!" Bỗng nhiên An Thần mở mắt, mấy năm nay cậu đã nghiên cứu ra một loại cỏ mây cực mảnh, chỉ cần gieo xuống đất, trong khoảng năng lượng khống chế cỏ mây sẽ nhanh chóng lan tràn ra với một tốc độ cực nhanh, không quá giây liền có thể bao quanh toàn bộ ba mặt núi, loại cỏ này cực kỳ nhỏ, không dễ dàng phát hiện được, tuy nhiên thân cỏ lại quá mềm, chỉ cần bứt nhẹ một cái liền đứt, bình thường cũng chỉ có thể dùng để tra xét, hơn nữa chỉ mới qua một ngày mấy cây cỏ này sẽ lập tức già yếu, dần hóa thành cỏ khô với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Dịch Hạo Thiên vẫn không có ra tay, điều mà anh đang chờ đợi chính là cái thời cơ này. Chỉ thấy Dịch Hạo Thiên vung tay lên, Tagore vẫn đang canh chừng trên đỉnh thành bỗng hóa thành tia chớp, nhanh chóng lẻn vào bên trong thú triều, theo sát Tagore thoắt cái thân mình của Dịch Hạo Thiên cũng biến mất ngay tại chỗ.
"Grào ——" Khí thế vút cao tận trời, trấn áp mọi phương, khiến cho vạn thú tôn thờ. Bọn dã thú đang công kích căn cứ đều bị ảnh hưởng, con người nhân cơ hội tiến hành phản công điên cuồng, ban nãy bọn họ vẫn còn đang bị vây trong trạng thái lo lắng, thoáng cái đã có sự xoay chuyển.
Dã thú đều có một vua thú có thể điều động toàn bộ thú triều, lúc này Tagore đang chiến đấu với một con lợn rừng biến dị, nếu giết nó liền có thể thay thế được vị trí của nó. Thế là, con lợn rừng vua đang chuẩn bị xuất hiện ở màn cuối, được rồi, lợn rừng đang nghỉ ngơi rất là phiền muộn, cứ như vậy nó đã bị phát hiện ra rồi sao!?
Bên dưới bóng tối u ám chỉ có một tia sáng của ánh trăng rọi xuống, Dịch Hạo Thiên chậm rãi xuất hiện ở trong cánh rừng trống trải cứ như một u hồn, thiếu niên mặc áo choàng đen cũng theo sát phía sau anh.
Dịch Hạo Thiên liếc mắt nhìn bốn phía chung quanh, đáy mắt hơi trầm xuống.
"Ra đi." Thanh âm nhàn nhạt lộ ra một tia lãnh ý. Tay phải anh vừa mới phất qua, trong chớp mắt hai cái cây kề sát nhau ở bên trái đã bị đông cứng thành cột băng, tay anh từ từ mở ra, hai cột băng lộ ra vô số vết rạn, "crắc" một tiếng, hàng nghìn mảnh băng vỡ ra bay đầy trong không trung.
Sương trắng còn chưa tán đi, một ngọn lửa nóng rực đập vào mặt, Dịch Hạo Thiên không né không tránh, dưới mặt đất bằng phẳng mọc lên một bức tường băng, ngăn chặn triệt để ở bên ngoài, ngay sau đó, tường băng bị hòa tan, nước chảy ra khắp bốn phía.
Dưới chân của An Thần xuất hiện một gốc cây, nó nhanh chóng lớn lên, đưa bọn họ lên giữa không trung, Dịch Hạo Thiên lật tay ném ra một quả cầu điện, chỉ thấy bốn phía xuất hiện một mảnh ánh sang xanh lập lòe đan xen vào nhau, bên tai không ngừng vọng lại tiếng ‘xèo xèo’.
Rất nhanh nước liền bốc hơi hết cả, lộ ra một khoảng đất trơ trụi.
"Thoạt nhìn, còn cần thêm chút nữa. . ." Ngữ khí của Dịch Hạo Thiên lạnh lẽo, "Tiểu Thần. . ."
"Được rồi được rồi! Em đi ra còn không được sao!" Kèm theo thanh âm đầy tính trẻ con, bóng dáng của một vị thiếu niên lờ mờ xuất hiện trong không khí, từ mơ hồ đến rõ ràng.
Ngũ quan quen thuộc không khỏi khiến cho An Thần híp mắt lại.
"Ê ê ê, sẽ không nhanh như vậy liền quên em mất rồi chứ, Tiểu Thần?" Thiếu niên chớp chớp cặp mắt long lanh, bỗng nhiên nghiêng đầu một cái, nhìn chằm chằm vào thiếu niên mặc áo choàng đen một hồi, nhất thời mắt sáng rực lên. "Tiểu Thần, là anh đúng chứ hả?"
Sắc mặt Dịch Hạo Thiên lập tức trầm xuống! Nghe thấy ngữ điệu quen thuộc của thiếu niên, nhất thời An Thần như được đánh thức.
"Tiểu Sâm?!"
"Không phải em thì còn ai nữa nha ~ " Nhất thời Dư Sâm cười híp mắt xông tới, còn chưa kịp đến gần đã bị Dịch Hạo Thiên xẹt tới chặn đường, Dư Sâm chớp chớp mắt, "Anh họ, đừng có lục thân không nhận như vậy chứ. Nếu như em chết, nhất định Tiểu Thần sẽ thương tâm đó."
Dịch Hạo Thiên cắn răng nghiến lợi nói: "Em ấy sẽ quên cậu ngay lập tức."
"Ca!" An Thần trừng Dịch Hạo Thiên, nào có cái kiểu chào hỏi nào như vậy chứ.
Tuy rằng cách gặp mặt có hơi kỳ ba một chút, nhưng tốt xấu gì cũng đã đón được người, sau khi Tagore giết chết lợn rừng xong thú triều liền chủ động ngừng công kích, cả bầy rút đi tựa như thủy triều.bg-ssp-{height:px}
Sau khi quay về căn cứ, Dư Sâm ôm lấy cổ của An Thần: "Thằng nhóc này khá lắm, học được cả cách giả vờ thần bí rồi ha, bộ anh xem mình là phù thủy áo choàng đen hả!"
"Đừng quậy!" An Thần đẩy Dư Sâm ra, mỗi lần thằng nhóc này xích lại gần mình cậu luôn nhạy cảm cảm giác được, cứ như Dư Sâm đang ngửi mùi của cậu vậy, nhất thời tóc gáy cả người đều dựng đứng hết cả lên. "Sao em lại nhận ra là anh ngay vậy?"
"Em đoán được đó." Dư Sâm cười hề hề sờ sờ mũi, ôm lấy đầu An Thần xoa nhẹ vài lần, ừm, vẫn thoải mái giống như trong trí nhớ ha!
Nhất thời An Thần cảm thấy khó chịu, nhóc này còn sờ đến nghiện, tốt xấu gì mình cũng là ca ca của nó mà ta! Lại nói tiếp cũng kỳ quái, rõ ràng Dư Sâm bằng tuổi với Dịch Hạo Nam, nhỏ hơn An Thần một tuổi, khi còn bé gầy teo nhỏ xíu, cả ngày cứ chạy theo sau mông An Thần, thế nhưng không biết tại sao vào lúc lên cấp hai lại trổ giò, cao hơn An Thần đến cả nửa cái đầu.
Bất quá, Dư Sâm không thể tự do bao lâu đã bị Dịch Hạo Thiên xách cổ áo ném qua một bên, con ngươi lạnh như băng trừng lên, trên mặt viết rõ lồ lộ: Đồ của tôi, cấm đụng chạm!
Dư Sâm cứ như hoàn toàn không phát hiện ra, kể cả khí lạnh và uy áp của Dịch Hạo Thiên cũng không để vào mắt, vẫn cười híp mắt tiến đến bên cạnh An Thần hỏi đông hỏi tây, ở một góc An Thần không chú ý tới, lại còn nhân cơ hội liếc Dịch Hạo Thiên một cái.
Thiếu chút nữa Dịch Hạo Thiên đã nổi sát khí, trực tiếp bùng cháy!
Cái thằng khốn lạn này, nếu không phải nhìn ở mặt mũi của Tiểu Thần thì anh đã sớm đá nó tới một chỗ muốn xa bao nhiêu liền xa bấy nhiêu rồi!!!
Chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tình lão đại nhà mình không tốt, Đường Văn Triết dũng cảm hi sinh bản thân bước tới, dưới ánh mắt cổ vũ của mọi người, anh hiên ngang lẫm liệt đi về phía… Dư Sâm. (uầy ~ )
"Dư Sâm, đã lâu không gặp! Không biết cậu có còn nhớ tôi không?" Đường Văn Triết lộ ra một nụ cười tiêu chuẩn, bày ra bộ dáng tiếp khách kiểu mẫu trăm thử trăm linh.
Dư Sâm nhìn Đường Văn Triết, nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng bóc: "Đương nhiên là nhớ rồi, cho dù trước đây có không nhớ rõ, chỉ là hiện tại trong mấy căn cứ lớn, có ai mà không biết Đường phó lãnh chúa là người khó dây dưa nhất trong Căn cứ Nắng Mai chứ."
Đường Văn Triết vẫn mỉm cười như cũ: "Nói vậy còn thật không dám nhận đâu! Tôi chỉ tò mò muốn hỏi một chút, tại sao lúc thú triều kéo tới cậu lại xuất hiện ở hậu phương cuối cùng của thú triều vậy hả?"
Hơn nữa lại còn là một góc an toàn nhất, không có một con dã thú tới gần, nếu nói do ngẫu nhiên? Có trời mới tin.
"À, chuyện này á hả!" Dư Sâm gãi gãi ót không thèm để ý chút nào, "Bởi vì... đợt thú triều này chính là do em đưa tới đó."
Lối đi bên trong căn cứ hoàn toàn yên tĩnh, mỗ thiên nhiên ngốc chớp mắt mấy cái, một bộ biểu tình 'làm sao vậy hả'.
Khóe miệng An Thần khẽ giật: "Tiểu Sâm, có phải em lại chế ra thứ gì kỳ quái nữa rồi không."
"Làm sao có thể nói là kỳ quái chứ, đây chính là hương liệu thật vất vả em mới làm ra được, bất quá trình tự cuối cùng lại xảy ra một chút xíu vấn đề."
"Chút xíu?" Dịch Hạo Thiên nhíu mày.
"Được rồi, là một chút." Dư Sâm giả vờ bất đắc dĩ vuốt tay.
". . ." Một nhóm người không biết nói gì.
Dịch Hạo Thiên hừ lạnh một tiếng: "Sổ nợ!"
(⊙ o ⊙) Hở?
Đường Văn Triết cười híp mắt rút một quyển trục thật dài ra, đưa tới trước mặt Dư Sâm.
"Cái này là?" Dư Sâm nhìn một hàng số thật dài ở cuối quyển trục, cảm thấy trái tim nhỏ bé của mình đang run rẩy một cách kịch liệt.
"À, cái này hả, là về sự kiện thú triều lần này đã dẫn đến tổn thất cho căn cứ của bọn tôi. Ví dụ như phí tu sửa tường thành, phí tổn thất tinh thần của nhân viên, tiền điều động nhân viên làm thêm giờ, còn có phí tổn thất lúc các cửa tiệm ngừng kinh doanh, bao gồm cả phí trợ cấp tổn thất cho tiểu đội dị năng giả không thể đi ra ngoài săn bắn và vân vân."
". . ." Khóe miệng Dư Sâm giật giật, thân, y có thể quay về trước đây được không, thân! Không thể gài hàng nhau như vậy chứ hả! Nói thử xem anh ta đã ghi chép mấy cái này từ lúc nào vậy?!
"Tiểu Thần, chắc là anh sẽ không trơ mắt nhìn em hãm sâu vào vòng xoáy nợ nần, cả đời vô pháp thoát ra được có đúng hay không?" Dư Sâm dùng đôi mắt trông mong nhìn về phía An Thần.
An Thần vỗ vỗ vai Dư Sâm, thở dài nặng nề nói: "Tiếp thu hiện thực đi thiếu niên, thiếu nợ người trong nhà còn tốt hơn thiếu nợ người ngoài mà, nhiều lắm thì anh sẽ đi kéo quan hệ, giúp em giảm chút lãi suất."
QAQ Lại còn có cả lãi suất nữa hở?!