Mạt Thế Trọng Sinh Chi Song Sinh Tử

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mộc thiếu tướng thờ ơ nhìn Thương Triệt, muốn nhìn xem em trai nhà mình sẽ thuyết phục mình như thế nào.

Thương Triệt biết anh trai đang cố ý trêu đùa cậu. Anh trai hóa đen (phúc hắc ~ing) thật đáng ghét, nhớ tới anh trai trêu cợt trước đó, Thương Triệt híp mắt, quyết định lấy bỉ đối phó bỉ, cậu còn có thể trêu đùa ngược lại được a.

Đứng dậy đi đến trước mặt Mộc Bác, Mộc Bác nhướng mày, Thương Triệt bất động.

Mộc Bác “…” Đây là tình trạng gì.

Thừa dịp lúc anh trai không chú ý, Thương Triệt cúi người hôn trán anh trai nhà mình một cái, sau đó vỗ vỗ mặt anh trai đã hóa đá. “Tiểu Dịch chỉ muốn dành cho anh trai một kinh hỉ, ngoan, đừng giận dỗi.” (phun máu)(Dung:tiểu Triệt em đủ phúc hắc a gào rú)

Khó khăn lắm mới có cơ hội nhìn anh trai nhà mình không được tự nhiên, Thương thiếu cảm thấy, làm em trai cũng phải nên động viên anh trai.

Mộc Bác bị hành động không theo lẽ thường của Thương Triệt chấn kinh rồi, rất dọa người ~ing?

Bất quá, môi tiểu Dịch mềm mềm, lạnh lạnh, dán lên trán cảm giác…rất thoải mái…(Dung:A Bác tiềm chất sắc lang a hú hét)

Mộc Bác không hề ý thức được tư tưởng của mình đã lệch lạc.(từ lâu òi)(hí hí)

Thấy anh trai nhà mình không còn rối rắm sự kiện kia nữa, Thương thiếu vô cùng vừa lòng với kết quả của chiêu này. Xem ra học mấy người già không sai, cư nhiên còn có cách động viên anh trai đơn giản như vậy.

Mộc Bác rất nhanh khôi phục tinh thần, thấy Thương Triệt vẻ mặt lý giải đứng trước mặt mình, trên thực tế không rõ tiểu Dịch đang làm cái gì. Mộc Bác cảm thấy áp lực thật lớn, rốt cuộc là sai chỗ nào a?

Bây giờ mới phát giác giáo dục xảy ra vấn đề, Mộc Bác chuẩn bị cải tạo em trai nhà mình một chút. Kéo em trai ngồi xuống ghế, Mộc Bác hướng dẫn từng bước. “Tiểu Dịch à, phương pháp vừa rồi là ai dạy em?”

Ai ở sau lưng dạy hư trẻ con? Mộc Bác hung ác nghĩ. Tiểu Dịch vừa mới khôi phục ý thức không lâu, có rất nhiều chuyện đều là chỗ trống, nhất định là tên tâm thuật bất chính nào đó dạy hư tiểu Dịch.

Đối tượng thứ nhất Mộc Bác nghĩ đến chính là Dạ Húc.

Nằm cũng trúng đạn Dạ Húc đánh một cái hắt xì thật lớn. Ai nói xấu sau lưng mình?

Thương Triệt không rõ tại sao anh trai hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật lắc đầu: “Không có ai dạy em, này là tự em học.” Thanh âm Thương Triệt trong suốt thanh thúy, phối với đôi mắt trong veo. Mộc Bác muốn hoài nghi cũng rất khó. monganhlau.wordpress.com

“Sau này không cho phép học mấy thứ loạn thất bát tao này nữa, biết không.” Mộc Bác thần sắc nghiêm túc, cũng may lần này tiểu Dịch lấy lòng mình, nếu sau này tiểu Dịch muốn lấy lòng người khác cũng sẽ tặng không một nụ hôn sao? Chỉ cần tưởng tượng như vậy Mộc Bác liền cảm thấy cả người tràn ngập tàn bạo.

Thương Triệt có chút bất mãn: “Anh không thích?” (không thích mới lạ đó)(hố hố)

Mộc Bác sửng sốt. “Đương nhiên không phải.” Em hôn thêm vài cái anh cũng không ý kiến đâu.(Dung:thấy chưa,ta nói đúng mà,A Bác là sắc lang,hớ hớ hớ)

Cái này, Thương thiếu liền nghi hoặc. “Vậy sao anh không vui?”

Mộc Bác “…”

Đúng vậy, tại sao mình không vui?

“Mặc kệ tại sao, sau này tiểu Dịch nhất định phải chú ý, không được để người khác tùy tiện chiếm tiện nghi.” (để mình anh chiếm thâu chứ gì)(hớ hớ hớ)

Mộc Bác không thể nói lý do đành phải ương ngạnh nói.

Thương Triệt có phần hoang mang, sau đó như bừng tỉnh đại ngộ. “Đã hiểu.”

Mộc Bác đầu đầy mờ mịt. “Em hiểu cái gì?” Hiện tại anh còn không rõ chúng ta đang nói cái gì.

Thương Triệt tươi cười nhìn anh trai đầu đầy hắc tuyến. “Em hiểu là anh ghen tị, anh yên tâm đi, trong lòng em anh mãi mãi là quan trọng nhất. Cho dù sau này muốn lấy lòng ai em cũng sẽ không làm như vậy, bởi vì chỉ có anh mới đáng giá để em làm như vậy.”

Lời nói của Thương Triệt làm Mộc Bác cực kỳ hưởng thụ, trong lòng hết sức thỏa mãn. Thầm nghĩ vẫn là em trai nhà mình thông minh, nói mấy câu liền hiểu được ý mình muốn biểu đạt.

Nào biết Thương Triệt lại tiếp tục bổ sung: “Chú Lâm quả thật nói không sai, cư xử với anh trai nhất định phải kiên nhẫn, bởi vì thời điểm anh trai bướng bỉnh rất giống trẻ con, nếu xem như trẻ con mà nhân nhượng thì anh trai sẽ rất vui.”(Dung:há há há,tiểu Triệt đây là giết người ko thấy máu trong truyền thuyết nga,wá há há há….=]])

Mộc Bác chỉ cảm thấy cuộc đời của hắn đều đảo điên sau buổi nói chuyện với em trai. Lần đầu tiên hắn biết được, hóa ra hắn vẫn còn cần được nhân nhượng.

Chú Lâm bình thường nói cái gì với tiểu Dịch vậy?

Chuyện Thương Triệt giấu diếm cứ như vậy qua cửa. Từ khi biết em trai nhà mình có thể nói, yêu thích lớn nhất của Mộc Bác đó chính là nghe em trai nói chuyện. Thanh âm Thương Triệt trong trẻo dễ nghe, rất là êm tai nha.

Cách hôm sau, Dạ Húc thấy Mộc Bác tâm tình cực kỳ tốt thì có chút ngoài ý muốn. “Các cậu cứ như vậy hòa hảo?” Không giận dỗi cãi nhau?

“Tôi và tiểu Dịch vẫn luôn rất tốt.” Mộc Bác quái dị nhìn Dạ Húc.

Dạ Húc ngồi xổm xuống vẽ vòng tròn. Giả ngu gì gì đó rất đáng ghét.

“Dạ thiếu, ngài đây là…?” Thư Linh Linh đi tới thấy Dạ Húc làm động tác không hề có hình tượng, có chút kinh ngạc nhướng mày.

Mộc Bác vẻ mặt rất bình tĩnh. “Cậu ấy đang tự hỏi nhân sinh.”

Thư Linh Linh “…”

Dạ Húc “…”

Mộc thiếu tướng (A Bác) ngài (cậu) đang chê cười hay là đang nói giỡn vậy?(Dung:phúc hắc cũng di truyền a,nhân sinh của Dạ Húc thật bi ai,A Men~~ing)

bg-ssp-{height:px}

Thương Triệt hôm nay không đi làm cùng Mộc Bác, cũng không có thời gian nghiên cứu tiểu Hắc. Cậu hiện giờ đang trấn an hai vị lão nhân.

Sau khi hai vị lão nhân biết Thương Triệt có thể nói đều thật vui vẻ, nhưng giống như Mộc Bác, khi biết Thương Triệt không chia sẻ với cùng bọn họ trước tiên đều có chút bất mãn.

Trong lòng hai vị lão nhân, Thương Triệt chính là người nhà.

Đối với hai vị lão nhân, Thương Triệt thật tâm kính trọng. Bởi vậy cũng sợ bọn họ tức giận, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc công bố thân phận. Vì thế, khi nói chuyện với hai người, Thương Triệt phải biến đổi giọng nói.

Sau khi làm bao nhiêu cam đoan, ký kết rất nhiều hiệp ước bất bình đẳng, hai vị rốt cục bỏ qua cho Thương Triệt.

Trở lại phòng, Thương Triệt thở ra một hơi, vòng tay màu bạc trên cổ tay cũng lắc lư vài cái, tiếp đó biến hóa thành một đứa bé trắng trẻo mập mạp đi theo Thương Triệt lên giường. “Thật là đáng sợ, này nhất định là Đường Tăng niệm kinh trong Tây Du Ký, hai vị lão nhân niệm rất giống.”

Thương Triệt cũng tràn đầy đồng cảm, khó trách hôm nay anh trai chạy trốn nhanh như vậy. Anh trai nhất định đã sớm đoán được, cố ý để cho mình bị độc hại.

Thấy bộ dáng chủ nhân nhà mình, Không Không lấy tay che mặt, không phải chỉ mới không nhìn thấy đại chủ nhân sao? Tâm tư chủ nhân đã bay đến trên người hắn. Người ta nói con người khi yêu đều mù quáng, nhất là chủ nhân chỉ số thông minh cao nhà mình, khi nào thì chủ nhân mới biết được tình trạng hiện tại của chủ nhân là ‘yêu’ a.

Xem không ít tiểu thuyết của Dạ Húc, hiểu biết không ít văn hóa tinh cầu này, Không Không rất có căn cứ phê phán.

Cái loại cô độc: ‘tất cả mọi người đều say mình nó tỉnh’ này không ai biết a.(bi ai a)(nhiều chuyện a)

Không Không vừa buồn xuân, vừa thương thu.

Siêu não tự dưng mang theo sầu não thở dài, Thương Triệt nghe mà nổi da gà. Có chút bất đắc dĩ nghĩ: Không Không lại phát triển ra quy luật thần kì gì nữa vậy?

“Ngươi dạy Mông Á thế nào rồi?” Thương Triệt vỗ vỗ đầu Không Không, kỳ quái nói: “Sao đầu ngươi to vậy?” Chẳng lẽ Không Không lại có ham mê kỳ quái?

Không Không bi phẫn. “Ngài đây là đả kích tinh thần ta, ta còn chưa trách chủ nhân dám cho ta uống sữa bột.” Nói đến sữa bột, Không Không vẻ mặt lên án. Tuy nó ăn uống gì cái gì cũng không sao, thân thể nó có công năng tinh lọc. Không giống chủ nhân, ăn thức ăn nhân loại liền nôn. Nhưng, nó cũng không thích Lâm quản gia cho nó uống sữa bột mỗi ngày a. Ngộ nhỡ uống đến hệ thống to ra thì làm sao?

Thương Triệt biết Không Không đang giận chó đánh mèo, đầu nó to là bởi vì tinh thần lực Thương Triệt khôi phục quá nhanh, các loại thiết bị phụ trợ thời không này không theo kịp tiến độ Thương Triệt. Nhưng trêu đùa Không Không mập mạp đã trở thành một loại hoạt động yêu thích của Thương Triệt, vì thế, Không Không ngươi nhận mệnh đi.

“Sữa bột không có tác dụng với ngươi.” Thương Triệt hờ hững trần thuật sự thật.

“Chủ nhân thật sự rất đánh ghét.” Không Không bắt đầu tạc mao. Rõ ràng trước kia nó ‘ngọc thụ lâm phong’ vạn người mê, nếu không phải chủ nhân loạn lạc đến tinh cầu này, nó cần gì khởi động lại tất cả hệ thống? Nhớ tới các loại vật phẩm quý báu thu thập mười mấy năm ở Tinh Tế, Không Không lại khổ sở. Có chủ nhân không hiểu mình, tâm linh bé nhỏ của nó bị tàn phá a. monganhlau.wordpress.com

Thấy Không Không diễn như vậy, Thương Triệt buồn cười nhưng cũng nhắc nhở tiểu mập mạp. “Được rồi, ngươi đừng xem mấy cái phim gia đình nữa, trông cứ như đứa bé không ai cần, diễn quá.”

Không Không mếu máo. “Ta nói đều là sự thật.” Nó chính là siêu não bi thúc nhất.

Thương Triệt cười cười sau đó trở lại chuyện chính. “Mông Á học thế nào?”

“Tri thức cơ bản ta giảng Mông Á tiếp thu rất nhanh.”

“Vậy thì tốt.” Bên phía Mông Á không thành vấn đề Thương Triệt cũng an tâm. Trấn an hai vị lão nhân xong rồi, Thương Triệt nghĩ bây giờ nên đi tìm anh trai.

Vừa ra cổng liền gặp được một người không muốn gặp, Thương Triệt dứt khoát xoay người bước đi.

“Đứng lại!” Người tới đúng là Âu Dương Tâm Lôi, gương mặt tức giận rõ rệt. Lúc này đang đại hỏa trừng Thương Triệt.

Thương Triệt làm như không thấy, nếu không phải nể mặt mũi Mộc Phong, chỉ với cách cư xử của cô vừa rồi, bản thiếu sẽ cho cô một bài học nhớ đời.

“Tôi kêu cậu đứng lại!” Âu Dương Tâm Lôi thật sự tức giận, chưa ai dám xem nhẹ sự tồn tại của cô. Vốn bị Âu Dương Hùng nhốt ở nhà, nhưng sau khi nhận được một tin tức, cô rốt cuộc ngồi không yên.

“Cậu giả vờ không nói được, ẩn tàng bên cạnh anh Mộc Bác rốt cuộc có mục đích gì? Nghe nói bây giờ cậu có thể nói, còn dùng mặt nạ làm gì? Cậu muốn cái gì từ anh Mộc Bác?”

Người câm bẩm sinh đột nhiên mở miệng, Âu Dương Tâm Lôi nghĩ thế nào cũng cảm thấy bất an. Người này nhất định có ý đồ gì đó với anh Mộc Bác.

Nhớ tới Hoắc Cương từng nhìn lén thấy người này và anh Mộc Bác thân mật, Âu Dương Tâm Lôi sắc mặt trở nên vặn vẹo. Ngay từ đầu, cô đã không có ấn tượng tốt với Thương Triệt. Đôi mắt Thương Triệt làm cô nhớ đến một người mà cô hết sức thống hận. Bộ dáng yên tĩnh của người này cũng tương tự người nọ, nhất là, người nọ ỷ vào anh Mộc Bác yêu thương vô điều kiện, cư nhiên có ý nghĩ bẩn thỉu với anh Mộc Bác. Hiện giờ người nọ mất, Thương Triệt lại xuất hiện, Âu Dương Tâm Lôi trong lòng cực kỳ thống hận.

Thương Triệt luôn cảm thấy, Âu Dương Tâm Lôi = càn quấy = phiền toái! Kiên nhẫn vốn không tốt Thương thiếu lạnh mặt, biến đổi thanh âm nói: “Nếu cô còn không đi, tôi sẽ không khách khí với cô.” Nhìn mặt mũi Mộc Phong, cùng lắm thì để lại cho cô ta nửa cái mạng.

Âm thầm bảo vệ Âu Dương Tâm Lôi, Hoắc Cương thấy Thương Triệt tức giận, vội vàng chạy ra chắn trước mặt Âu Dương Tâm Lôi. “Xin lỗi Thương thiếu, Âu Dương tiểu thư chỉ là tâm tình không tốt, không cố ý cản trở ngài.” Thây ma trong tay Thương thiếu đều giống như đồ chơi, Hoắc Cương cũng không muốn nữ thần trong lòng bị đánh thành đống thịt.

“Cút ngay, khi nào thì anh có tư cách thay mặt tôi nói chuyện.” Âu Dương Tâm Lôi vô cùng khó chịu đẩy Hoắc Cương qua một bên, kiêu ngạo nhìn Thương Triệt. “Tôi biết cậu rất lợi hại, nhưng tôi không sợ. Người giống như cậu tôi đã từng gặp rồi, tiểu quỷ Mộc Dịch trước kia ỷ vào anh Mộc Bác yêu thương mà sinh ra tâm tư xấu xa. Sau khi bị tôi vạch trần rất tự mình hiểu lấy mà bỏ đi. Cậu ỷ vào anh Mộc Bác như vậy, còn hay thân mật với anh ấy, không thấy hành vi đó rất buồn nôn sao?”

Trong thế giới Âu Dương Tâm Lôi, cô chưa từng biết sợ ai, đến bây giờ cũng không thấy rõ tình trạng của mình và cũng không biết hậu quả đắc tội Thương Triệt.

Cùng với lời của cô là một bàn tay đánh tới và tiếng kêu rên.

Chờ Âu Dương Tâm Lôi thấy rõ Hoắc Cương đã nằm dưới đất, một cái cánh tay rõ ràng bị gãy, khóe miệng còn chảy máu, cả người run rẩy, vẻ mặt vô cùng đau đớn. monganhlau.wordpress.com

Chỉ thời gian một giây như vậy, hơn nữa là Hoắc Cương thay cô chịu một kích này.

Âu Dương Tâm Lôi sắc mặt thay đổi, cô không thể tin được, Thương Triệt thật sự dám ra tay.

“Cậu, cậu…”

Thấy Âu Dương Tâm Lôi sắc mặt trắng bệch, Thương Triệt đột nhiên vui vẻ, cũng không thay đổi giọng nói, cười nói: “Cho cô một bài học nho nhỏ, lần sau thông minh một chút.” Thanh âm trong suốt giống hệt thanh âm cô không muốn nghe nhất trong trí nhớ.

Âu Dương Tâm Lôi như bị sét đánh, run nhè nhẹ, biểu tình như gặp quỷ nhìn Thương Triệt. Thương Triệt cười cong khóe mắt, tâm tình tốt rời đi.(Dung:cho đáng,hờ hờ hờ,tiểu Triệt vẫn là quá tốt bụng,chậc chậc!)

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio