Ngồi trong phòng, trên trần nhà được trang trí đèn trần tản mác màu trắng sáng chói mắt, cẩn thận đem toàn bộ vật dụng đánh giá qua một vòng, Tô Duy Thượng thấp thỏm ngồi trên ghế, có chút không dám nhìn ánh mắt người nam nhân trước mặt.
“Cậu cũng là từ B thị tới đây? Thật sự trùng hợp nha, trước đó tôi cũng từng ở B thị ngốc qua một đoạn thời gian, hiện tại ngẫm lại vẫn rất hoài niệm thời gian ấy.” Thanh âm thanh thúy dễ nghe vang lên, có vẻ như thật thân quen, như là hai người hàng xóm nói chuyện, ngữ khí cũng thực nhu hòa.
Tô Duy Thượng trong lòng dần dần có tia buông lỏng: “Không nghĩ tới Kỳ…… Kỳ tiên sinh cũng là…?”
Kì Dương loan con ngươi, lộ ra một nụ cười tươi thân cận: “Ân, có thể ở trong này nhìn nhau cũng là một loại duyên phận, chung quy tại tận thế tàn khốc, vượt qua thiên sơn vạn thủy đi đến S thị, chỉ sợ cũng chỉ có giống cậu cùng Ngô Kế Thanh tiên sinh, thật sự rất cường đại mới có thể làm được.”
Vài câu nói, khiến Tô Duy Thượng chậm rãi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, nguyên bản cục sắt to vẫn treo trong lòng cũng dần dần buông.
Kì Dương vừa vào cửa liền kéo theo Ngô Kế Thanh đến bên kia, một mình để Tô Duy Thượng lưu lại nói chuyện. Ngay từ đầu, tính cảnh giác của Tô Duy Thượng phi thường cao, ngón tay không tự giác siết chặt ống quần. Thế nhưng làm cậu thực kinh ngạc, Kì Dương một điểm đều không có hỏi về sự tình phát sinh tại khu vực tỷ thí, ngược lại……
Lôi kéo Tô Duy Thượng bắt đầu…… Lảm nhảm việc nhà???
Không sai, lảm nhảm · việc · nhà đó???
Cuộc trò chuyện này diễn ra một lần liền hơn nửa giờ, thẳng nhìn phía Đông, Cảnh Hạ lúc này mặt đối mặt với bức tường mà ngủ gà ngủ gật, trên đỉnh đầu là Tiều Hắc cũng đang ném tất cả ra sau lưng mà bấu víu ngủ ngon lành. Thế nhưng Kì Dương lại giống như trò chuyện rất là vui vẻ, thật giống như cả tám đời đều chưa từng nhìn thấy người, nói liên miên không ngừng lại.
Cảnh Hạ nghi hoặc nhíu mày, có chút không rõ ý tứ Kì Dương làm như vậy là sao.
Tựa hồ là phát hiện phiền não của thanh niên, Kỷ Xuyên Trình hạ thấp mâu nhìn cậu một cái, môi mỏng khẽ nhếch, giải thích: “Kì Dương đây là đang kéo tình cảm cùng Tô Duy Thượng. Tô Duy Thượng tâm phòng bị rất cường, phải làm, quả thật cần thời gian.”
Cảnh Hạ sửng sốt, lại nhìn hành động Kì Dương cùng Tô Duy Thượng, nhất thời có chút hiểu được: “Anh ta là muốn cho Tô Duy Thượng cảm giác……Tất cả là cùng một phe?”
Đối với thanh niên thật vất vả hình dung đang là cái tình huống gì, Kỷ Xuyên Trình bật cười: “Cũng có thể lý giải như thế. Từ góc độ Tô Duy Thượng là nhìn không tới chúng ta, cậu ta chỉ có thể nhìn thấy bốn bức tường. Mà tại lúc này, tâm lý phi thường áp lực chung quy sẽ tạo ra ảnh hưởng lớn. Đây phải nói là ám chỉ thứ nhất — nguy hiểm.” (Bạn chẽ chém gió.:
Cảnh Hạ khẽ gật đầu, nói tiếp: “Lúc này, Kì Dương cố ý đem Ngô Kế Thanh xúi đi, chỉ có anh ta cùng Tô Duy Thượng một chỗ một phòng. Này chính là ám chỉ thứ hai — tôi là đối tượng duy nhất cậu có thể dựa vào?”
Có chút kinh ngạc, đánh giá Cảnh Hạ hồi lâu, Kỷ Xuyên Trình không chút nào che giấu thán tán trong ánh mắt cùng ngạc nhiên, nói: “Chỉ số thông minh của em thật cao nha?” (Anh Kỷ đang đùa em nó nên để em nhé.:’>>>
Cảnh Hạ tức, một quyền đánh lên g ngực rắn chắc của nam nhân:“Kỷ Xuyên Trình”
Không có ý tứ tránh né, Kỷ Xuyên Trình vui vẻ chịu một quyền của ai kia, đáy mắt che dấu tiếu ý càng tăng lên vài phần. Thừa cơ đem tay thanh niên nắm chặt, ngưng mi nói: “Được rồi, không cần nháo, tuy rằng cách hiệu quả âm rất tốt, thế nhưng cũng không phải có thể mặc cho em hô lớn kêu to.”
Khẽ giật tay khỏi đối phương, Cảnh Hạ căm giận không nhìn tới, hừ lạnh một tiếng, không hề để ý đến ai đó nữa.
Kỷ Xuyên Trình bất đắc dĩ chuyển mâu lại nhìn về hướng Tô Duy Thượng, ánh mắt thâm thúy nghiên cứu thân ảnh đơn bạc của thiếu niên hồi lâu. Dần dần, ánh mắt càng ngày càng lạnh, càng ngày càng nguy hiểm, phảng phất như được ngưng tụ thành thực chất, có thể xuyên thấu qua vách tường dày, thẳng tắp cắm vào trái tim kẻ kia.
Bạch liên hoa S cấp biến dị thể —
Tô Duy Thượng.
Trong lòng yên lặng niệm một câu, Kỷ Xuyên Trình bất động thanh sắc thu hồi sát khí cùng uy áp đằng đằng vừa rồi, ngẩng đầu nhìn về phía vách tường đối diện, là Ngô Kế Thanh.
Ở trong sự kiện này, người nọ sắm vai …… Sẽ là nhân vật gì đây?
“Biểu tình của Ngô Kế Thanh như thế nào càng ngày càng kỳ quái?” Cảnh Hạ nâng cánh tay chạm một bên Kỷ Xuyên Trình.
Chỉ thấy đứng sau vách tường, mặt Ngô Kế Thanh lúc này nghiêm chỉnh cổ quái nhìn chằm chằm phòng chính của Tô Duy Thượng cùng Kì Dương, gã thần tình thập phần ngưng trọng, tựa hồ đang vì sự tình gì mà tức giận.
Kiến trúc nơi này được dựng nên phi thường tinh xảo, từ bên trong không thể nhìn ra ngoài, nhưng ở ngoài lại có thể nhìn xuyên vào bên trong. Hơn nữa, bên phía Ngô Kế Thanh không thể nhìn qua bên Cảnh Hạ, còn cậu lại nhìn đến rõ ràng từng cử động của gã.
Suy tư một lúc lâu, Cảnh Hạ hỏi: “Chẳng lẽ đây là ám chỉ thứ ba của Kì Dương?”
Kỷ Xuyên Trình mặt không chút thay đổi cúi đầu: “Không, chỉ là một…… trò đùa dai.”
Cảnh Hạ: “Nha? ”
Kỷ Xuyên Trình mặt than luôn làm vẻ mặt lạnh, ánh mắt giống như dao, thẳng tắp hướng Kì Dương phóng đến:“Cậu ta là tên ngốc, hơn nữa lại còn quá nhàm chán. Xem người khác ghen, cậu ta thật rất cao hứng.”
“……”bg-ssp-{height:px}
Sau khi nói chuyện gần năm mươi phút, đại khái cũng hiểu được chính mình đem thời gian quý giá lãng phí quá nhiều, Kì Dương rốt cuộc bắt đầu nhìn như lơ đãng nhắc tới: “Tôi tại sở nghiên cứu S thị từng nghe nói qua cậu, Duy Thượng. Dị năng của cậu cũng không cường đại, sức chiến đấu cũng không cao.”
Tô Duy Thượng sắc mặt tươi cười hơi hơi cứng đờ, sau đó lại cúi đầu:“Ân, thực lực của tôi quả thật không cao.” Vừa nói, hắn một bên đưa tay vói vào bên trái trong túi áo, nhẹ nhàng vuốt ve đồ vật gì đó mà không người có thể thấy.
Kì Dương nhẹ nhàng buông mi quét mắt nhìn động tác bên tay trái của hắn, lại cười nói: “Thế nhưng, vận khí của cậu rất tốt, mỗi lần đều có thể từ nguy hiểm trong hoàn cảnh hoàn hảo đào thoát. Vận khí cũng là một loại thực lực, này làm tôi thực khâm phục.”
Lời này làm Tô Duy Thượng có vẻ ảm đạm lập tức lại tinh thần hẳn lên, hắn đem ngọc thạch trong túi áo cầm thật chặt thêm một ít, trên mặt là đắc ý tự hào không thể che giấu:“Cám ơn khích lệ của anh, Kì Dương.”
“Lúc này mới không đến một giờ, Duy Thượng đã gọi tên Kì Dương?” Cảnh Hạ phẫn uất nói, cậu lại ngẩng đầu nhìn Ngô Kế Thanh đối diện đang làm mặt bánh bao chiều:“A Xuyên, tôi thấy Kì Dương căn bản chính là gặp sắc bối nghĩa (ý nói thấy sắc quên nghĩa đi? Cậu xem anh ta chưa gì đã gọi Duy Thượng kìa, tôi nghe đều……”
“là nhìn động tác của Tô Duy Thượng.” Thanh âm trầm thấp từ tính bỗng nhiên vang lên, đánh gãy lời oán giận của Cảnh Hạ. Kỷ Xuyên Trình phượng mâu sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm Tô Duy Thượng tay trái, mày hơi nhíu:“Trong vòng phút, hắn đã đem tay bỏ vào trong túi áo mười hai lần, mỗi một lần đều vào lúc Kì Dương nói một ít chuyện mang tính thăm dò.”
Cảnh Hạ nhún vai: “Này chỉ là một thói quen.”
“Không.” Kỷ Xuyên Trình mặt không chút thay đổi nhìn Tô Duy Thượng, chỉ thấy thiếu niên lại đưa tay từ trong túi áo đem ra, cười đang cùng Kì Dương nói chuyện. “Trong phút ngắn ngủi lại làm một động tác giống nhau mười hai lần, hơn nữa đều là lúc chính mình sở cảm thấy khổ sở, khẩn trương, hoài nghi, kinh hoảng, này không bình thường.”
Nghe Kỷ Xuyên Trình nói, Cảnh Hạ cũng dần dần đứng đắn lên. Cậu nghiêm túc nhìn tay trái Tô Duy Thượng, qua hồi lâu, cậu bỗng nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt:“A Xuyên Cậu xem lòng bàn tay trái của hắn kìa, hình như có gì đó màu trắng ”
Kỷ Xuyên Trình lập tức cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy lòng bàn tay trắng nõn của thiếu niên, có một khối gì đó hình giọt nước mắt lớn chừng nửa tấc. Dấu vết này của không rõ, nếu không phải nhìn kỹ căn bản không dễ phát hiện, chỉ là qua nửa phút liền triệt để biến mất.
Kỷ Xuyên Trình quyết đoán phán đoán:“Ước chừng là một khối vật hình bầu dục dài khoảng một tấc, góc cạnh bóng loáng, có khả năng là đá hoặc ngọc thạch.”
Cảnh Hạ bỗng nhiên mở to miệng, bừng tỉnh đại ngộ:“…… Nguyên lai là thế này a. Kia không phải cái gì đặc biệt, tôi đoán hẳn là khối ngọc lục sắc mẹ của Tô Duy Thượng lưu lại, chất ngọc không phải rất tốt, thế nhưng hắn từ nhỏ lại coi nó như là bảo bối, bùa hộ mệnh.”
Kỷ Xuyên Trình hơi hơi sửng sốt, thế nhưng lại không nói gì. Y nâng tay ấn xuống cái nút màu đỏ trên vách tường, Cảnh Hạ đang kỳ quái nhìn động tác của y, bỗng nhiên nhìn thấy đèn báo hiệu trên trần phòng phía Tây Nam lóe lên, bắn ra quang mang màu đỏ lên trên vách tường.
Tô Duy Thượng cùng Kì Dương cùng ngẩng đầu nhìn.
“Xem ra là có chút việc cần tôi đi xử lý, Duy Thượng, cậu có thể đợi tôi mười phút không? Tôi lập tức liền trở lại.” Kì Dương đứng lên, xin lỗi nói:“Thật sự thập phần xin lỗi, tôi lập tức sẽ để người đem cho cậu một ly cà phê, xin đợi một chút.”
Tô Duy Thượng khẽ gật gật đầu, Kì Dương liền mở cửa đi ra ngoài.
Hắn vừa nhấc chân ra cửa, liền đẩy ra cánh cửa cách vách. Nguyên bản tươi cười thân cận ôn hòa trong chớp mắt biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn nhướn mày nói:“Như thế nào? Các người là phát hiện cái gì mà tôi không phát hiện?”
Kỷ Xuyên Trình nhìn hắn, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi muốn một thứ, trong túi áo bên trái Tô Duy Thượng.”
Kì Dương sửng sốt, qua sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần lại. Hắn sắc mặt quái dị nhìn Kỷ Xuyên Trình, qua hồi lâu tài hoa cười nói:“Kỷ thiếu giáo, ngài lúc nào thì lưu lạc đến mức phải trộm đồ người khác?”
Cảnh Hạ:“……”
Kỷ Xuyên Trình lạnh lùng quét mắt Kì Dương đang rõ ràng là trêu chọc, không có tâm tư đi để ý tới hắn.
Ngược lại là Cảnh Hạ bất đắc dĩ giải thích:“Tô Duy Thượng ở đây không đến một giờ đã đem tay trái mò vào trong túi mười hai lần, A Xuyên hoài nghi trong túi áo của hắn có cái gì không bình thường. Cá nhân tôi cho rằng đó là khối ngọc thạch lục sắc mẹ Tô Duy Thượng đưa cho hắn lúc nhỏ, bất quá A Xuyên muốn đích thân xem xem.”
“Ngọc?”
Cảnh Hạ gật đầu:“Ân, hẳn là khối ngọc.”
Ỷ vào dáng người cao lớn nhất trong ba người ở đây, Kỷ Xuyên Trình trên cao nhìn xuống nhìn Kì Dương, nói:“Loại chuyện này anh làm đã quen, anh đi lấy lại đây, chúng ta gặp lại nửa giờ sau.” Ngữ khí thập phần bình tĩnh thong dong, giống như chỉ là đang nói “Anh đi mua rau đi”.
Cảnh Hạ muốn khiển trách một chút hành vi này của Kỷ Xuyên Trình, cậu còn chưa mở miệng, liền thấy Kì Dương đạm cười gật đầu, nâng tay đẩy kính mắt: “Được rồi, nhiều lắm một giờ, đừng cho tìm phiền toái cho tôi.”
Cảnh Hạ:“……”
Bất quá chẳng bao lâu, ngay khi Cảnh Hạ đang cầm khối Ngọc Thạch trong tay, cậu dại ra nhìn hồi lâu, không biết nên nói cái gì cho tốt.
OO Beo: Tui beta tiếng hết sức dồi, tui đi chết đây, mai tui đăng dị thế bù, chứ giờ beta nữa là tui gãy lưng luôn. Orz