Nụ cười xấu xa trên mặt dần dần bị thu liễm lại, Kỳ Dương trở lại bộ dáng đứng đắn, nghiêm túc nói: “Tôi yêu cầu một lý do. Hơn nữa, trước kia sở nghiên cứu đã từng đi điều tra qua tình huống, dù đã dùng máy móc nhưng kết quả kiểm tra chỉ cho ra thú biến dị cao nhất là cấp C. Sở nghiên cứu sở mỗi một tháng sẽ phái người đi điều tra lại một lần, căn bản không cần phải càn quét kỹ càng tỉ mỉ.”
Cảnh Hạ lại lắc đầu: “Trước kia cậu cũng nói, đóa hoa hồng biến dị kia lấy tốc độ các người cũng không dám tưởng tượng nhanh chóng biến dị, từ cấp D lên đến cấp C, thậm chí còn ẩn ẩn muốn vượt qua cấp C. Không ai có thể cam đoan được, hiện tại, ngay tại cái đáy sông kia, có thể có biến dị cao cấp thể tồn tại hay không.”
Cảnh Hạ đương nhiên không có khả năng trực tiếp nói cho Kỳ Dương, hơn nửa tháng sau, toàn bộ căn cứ S thị sẽ nghênh đón đợt thú triều đầu tiên, mà chỗ đầu tiên tập kích bùng nổ lại là phụ cận sông Hoàng Phổ.
Ngàn vạn thú biến dị nổi trên mặt nước, đổ bộ lên bờ. Hơn vạn thú biến dị cấp E, gần ngàn biến dị thể cấp D, mấy trăm biến dị thể cấp C, hơn mười chỉ biến dị thể cấp B, thậm chí là có mấy biến dị thể cấp A
Lũ dã thú tàn bạo tàn nhẫn đổ bộ lên bờ, cùng những biến dị thế ở trên đất bằng không biết ẩn núp bao lâu, lại cùng thực vật biến dị không biết ẩn núp ở nơi nào đồng thời công kích nhân loại không hề chuẩn bị gì.
Máu đỏ tươi, tiếng nức nở, tiếng rên rỉ.
Toàn bộ S thị bị bầu không khí nặng nề bao trùm, mà ngay cả trong không khí đều tràn ngập mùi hôi khó ngửi cùng mùi vị của chết chóc.
Mà về lần thú triều đầu tiên chưa có một chút manh mối này, Cảnh Hạ lại không có khả năng trực tiếp nói cho Kỳ Dương, không chỉ có là bởi vì vô pháp giải thích nguyên nhân, càng là bởi vì… Đối phương tuyệt đối sẽ không tin tưởng.
Hoài nghi đáy sông sẽ có biến dị thể cường đại, chỉ làm cho Kỳ Dương cười nhạt. Mà trực tiếp nói cho hắn biết: Nhiều nhất thì trong ngày nữa, S thị sẽ nghênh đón trận thú triều đầu tiên, hắn càng sẽ không để ý tới.
Trừ phi… Bại lộ chuyện mình trọng sinh.
Cảnh Hạ quay đầu hướng Kỷ Xuyên Trình nhìn, tầm mắt vừa mới nâng lên liền cùng Kỷ Xuyên Trình đối diện nhau. Chỉ thấy trong đôi con ngươi thâm thúy tối tăm kia, chính là ảnh ngược nhỏ bé của mình, vẻ mặt bất lực do dự, đã quyết định rồi lại không biết nên làm như thế nào.
Cảnh Hạ trong lòng trầm xuống.
Chỉ thấy Kỷ Xuyên Trình hơi hơi lay động tay, cho dù không nói gì, y cũng hiểu được ý của Cảnh Hạ. Mà đối với vấn đề này, đáp án của y là ——
Không thể bại lộ.
Kỳ Dương nhìn hai người trước mặt “Tễ mi lộng nhãn” (nháy mắt ra hiệu, chọc ghẹo, chậm rãi câu môi khẽ cười nói: “Tiểu Hạ Tử, dùng dụng cụ điều tra thú biến dị dưới sông đã rất hao phí, thậm chí thời gian tốn rất lâu. Lần dò tra lần trước chỉ mới cách đây ngày, cậu hiện tại liền yêu cầu lại kiểm tra kỹ một lần nữa, không cấp tôi một lý do hợp lý, tôi thật sự vô pháp chấp nhận.”
Cảnh Hạ nhất thời nghẹn lời, một khắc sau, cậu kích động mà nói: “Kỳ Dương, cậu thật sự tin tưởng tôi. Nếu cậu giúp tôi làm chuyện này, tôi có thể nói một bí mật về Tô Duy Thượng bí mật cho cậu, khả năng… Cùng khối ngọc kia của hắn ta có liên quan.”
Loại chuyện hao phí nhân lực thế này, trong mạt thế cơ hồ là khó có thể thực hiện. Dọn dẹp biến dị thể hoạt động dưới đáy sông vẫn luôn do sở nghiên cứu hụ trách, thậm chí cũng chỉ có bọn người điên này mới có khả năng chế tạo ra máy móc đo lường thú biến dị, ở S thị này, ngay cả ba người sáng lập ra S thị cũng không thể nhúng tay.
Đến lúc này, Cảnh Hạ đương nhiên hiểu được người duy nhất có thể hỗ trợ cũng chỉ có tên Kỳ Dương luôn luôn cà lơ phất phơ trước mắt này.
Kỳ Dương cười nhẹ: “A? Vậy cậu nói trước đi, nếu thật sự hữu dụng, tôi cam đoan sẽ hỗ trợ.”
Hít một hơi thật sâu, Cảnh Hạ chậm rãi nói: “Kỳ thật, trước kia lúc tôi đi tham gia nhiệm vụ dọn dẹp, ở bên ngoài căn cứ đụng phải Tô Duy Thượng. Lúc ấy… Hắn ta tựa hồ đang tìm đồ vật gì đó, nếu tôi không lầm, kia phải là một viên đá màu xanh lục rất là nhỏ.” Dừng một chút, Cảnh Hạ lại bổ sung nói: “Nhìn bề ngoài, nhìn qua rất giống khối Bảo Ngọc kia của hắn ta.”
Kỳ Dương phút chốc trợn to con ngươi: “Cái gì Vật kia hiện tại ở đâu?”
“Kỷ kỷ kỷ kỷ Kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ kỷ ”
Không đợi Cảnh Hạ trả lời, chuột mập biến dị kia vẫn luôn ghé vào trên đầu của cậu giả chết bỗng nhiên liều mạng mà kêu to. Nó dùng mấy cái răng nanh nhỏ xíu không có một chút lực sát thương gắt gao mà cắn lọn tóc của Cảnh Hạ lọn tóc, miệng “Kỷ kỷ kỷ kỷ” kêu to cái không ngừng.
Cảnh Hạ bất động thanh sắc mà nâng mâu hướng lên nhìn thoáng qua, sau đó nói: “Bị Tô Duy Thượng cầm đi. Tôi chỉ là nhìn thấy, cũng không có đụng tới.” Ngữ khí của cậu thập phần bình tĩnh, tựa hồ là tại trình bày một sự thật hiển nhiên.
Nghe xong lời này, Tiểu Hắc trên đỉnh đầu nhảy loạn rốt cục tỉnh táo lại. Nó lười biếng mà duỗi thắt lưng, tiếp tục gục xuống lăn hai cái, rồi lại vừa lúc dừng lại, lại lăn trở về, một bộ dáng tâm tình thực tốt.
Kỷ Xuyên Trình giương mắt liếc mắt nhìn nó một cái, không nói gì.
Trầm tư hồi lâu, Kỳ Dương hừ lạnh một tiếng: “Đáng chết, cái tên Tô Duy Thượng trộm đồ của tôi. Thật sự là tội không thể tha thứ”
Do dự một lúc lâu, Cảnh Hạ vẫn là nhịn không được nói: “Này… Hình như cũng đâu phải là của cậu?”
Kỳ Dương: “Chỉ cần là tôi coi trọng, đều là của tôi ”
Kỷ Xuyên Trình trầm mặc không lên tiếng mà tiến lên một bước, đem Cảnh Hạ chắn phía sau thân thể cao ngất to lớn của mình. Y quay đầu nói: “Kỳ Dương ở vùng cấm bị người khác nuông chiều sinh hư, đầu óc có chút vấn đề, cậu không cần để ý đến cậu ta.” (Thật hiểm. =
“…”
Kỷ Xuyên Trình thanh âm cũng không có tận lực đè thấp, Kỳ Dương đương nhiên cũng nghe được. Từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng hừ, cười nói: “Đầu óc tôi có chút vấn đề, nên không biết là tin tức vừa rồi của Tiểu Hạ Tử đáng giá để sở nghiên cứu sở tiêu phí nhiều nhân lực tài lực đi an bài kiểm tra đáy sông thêm một lần nữa.”
Cảnh Hạ quýnh lên: “Kỳ Dương, cậu… ”bg-ssp-{height:px}
Kỷ Xuyên Trình vươn tay đem Cảnh Hạ đang tức giận đến muốn xông lên trước ngăn cản lại, dùng một loại ánh mắt khinh thường lãnh đạm nhìn về phía Kỳ Dương, nói: “Kỳ Dương thiếu giáo của đội A vùng cấm, tôi lấy thân phận đội trưởng yêu cầu cậu, hiệp trợ điều tra tình hình thú biến dị ở đáy sông.”
Kỳ Dương sắc mặt rùng mình: “Kỷ thiếu giáo, ngài…”
“Kỳ thiếu giáo, cậu là muốn chống đối quân lệnh?”
“… Không dám. Vâng”
Nghe được khẳng định hứa hẹn của Kỳ Dương, Cảnh Hạ lúc này mới thở ra một hơi, cả người đều trầm tĩnh lại. Bởi vì tâm sự duy nhất đã chấm dứt, tâm trạng cảnh giác tạm thời toàn bộ biến mất, cũng không có phát hiện ở một bên, Kỳ Dương cười như không cười mà ghé sát vào Kỷ Xuyên Trình, nhỏ giọng nói: “Kỷ thiếu giáo, ngài lấy tôi ra làm đồ chơi để làm Tiểu Hạ Tử vui, ngài thấy rất tốt sao?”
Kỷ Xuyên Trình thùy mâu, lạnh lùng mà liếc hắn một cái.
Kỳ Dương lại không thèm để ý chút nào: “Mang danh hiệu X Kỷ thiếu giáo, không nghĩ tới ngài mỗi ngày khi miệng nhắc tới Cảnh Hạ cư nhiên là cái dạng này, lần đầu tiên gặp mặt còn thật làm tôi chấn động. Tôi vốn tưởng rằng… Phải là một tiểu nam hài yếu ớt tinh xảo đến mức chọc một chút liền khóc chứ, tỷ như… Ân, Tô Duy Thượng vừa rồi không tồi.” (Chữ ‘X’ của tác giả, bạn ứ thêm vào nhé.:’>>>
Nghe đến đây, Kỷ Xuyên Trình rốt cục không trầm mặc nữa: “Ghê tởm.”
Kỳ Dương sửng sốt, chế nhạo mà cười không nói chuyện nữa, sau đó lại công đạo một câu, liền xoay người hướng về phòng thí nghiệm đi đến. Cảnh Hạ nhìn bóng dáng gầy gò của Kỳ Dương, áo bành tô màu trắng rộng lớn khoác ở trên người, cả người giống như là một bộ khung xương, giống như gió thổi một tí là bay.
“Đang nhìn cái gì?” Kỷ Xuyên Trình bất động thanh sắc mà nghiêng đi thân mình, chặn lại tầm mắt của Cảnh Hạ.
Cảnh Hạ hơi ngẩn ra, sau đó theo phản xạ mà nói: “Tôi nghĩ… Kỳ Dương người này, hình như không giống như lời Tần tỷ nói, lãnh khốc vô tình, không có tình cảm, trong ánh mắt chỉ có thực nghiệm, cho tới bây giờ đều không quan tâm tới cảm thụ của người khác, là một…” Do dự trong chốc lát, Cảnh Hạ vẫn là nói rằng: “Là một cỗ máy mất đi nhân tính.”
Kỷ Xuyên Trình nghe vậy, môi mỏng câu lên, trong con ngươi tối đen hỗn loạn hiện lên một chút ý cười: “Cậu cảm thấy vậy?”
Cảnh Hạ lập tức lắc đầu: “Đương nhiên không phài”
“Kia liền không phải.”
Nói xong, hai người đồng thời chuyển thân hướng về hướng ngược lại mà đi. Ánh mặt trời dịu dàng chiếu lên hai người, tạo thành hai cái bóng dài trên mặt đất. Cảnh Hạ đi phía trước, Kỷ Xuyên Trình đi sau, lúc họ xoay người xuống lầu, hai cái bóng cuốn lấy nhau, hợp thành một thể, rốt cuộc phân không rõ hai cái.
Cảnh Hạ tò mò hỏi han: “Tôi vừa rồi nghe được… Kỳ Dương hình như cũng là người của đội A ở vùng cấm của các cậu?”
Kỷ Xuyên Trình gật đầu: “Ân, đúng vậy. Tôi cùng cậu ta được tuyển đồng thời.”
Nhăn lại mày, Cảnh Hạ nghi hoặc nói: “Kia nói như vậy, quan hệ các cậu cũng rất thân cận nha, như thế nào cảm giác… Các cậu rất thích đâm chọc nhau, thậm chí là có chút… muốn vung tay đánh nhau?” Cảnh Hạ một chút đều không có khoa trương, ít nhất cậu vừa rồi cũng cảm giác nếu hai người kia có nói thêm một câu nữa, nói không chừng liền sẽ đánh nhau.
Ở nơi Cảnh Hạ không có phát hiện, thân mình thẳng tắp của Kỷ Xuyên Trình mãnh liệt cứng đờ, sau đó lại nhanh chóng điều chỉnh lại, tiếp tục đi về phía trước. Qua hồi lâu, ngay lúc Cảnh Hạ cho rằng đối phương không có trả lời, cậu chợt nghe thanh âm của Kỷ Xuyên Trình vang lên, ngữ khí cổ quái: “Cậu cảm thấy quan hệ của tôi và cậu ta… Rất thân cận?”
Cảnh Hạ đương nhiên: “Chẳng lẽ không phải? Ít nhất, cậu đối với Vu Giai sẽ không như vậy. Đương nhiên rồi, Vu Giai cũng không có khả năng chống đối cậu như là Kỳ Dương, đây nhất định là hỗ trợ lẫn nhau.” Giải quyết xong một đống đại sự trong lòng, Cảnh Hạ tâm tình thập phần sung sướng, cậu tiếp tục nói rằng: “Cậu tuổi liền đi bộ đội, có thể quan hệ giữa các chiến hữu rất tốt, bất quá tôi vẫn cảm thấy thái độ của cậu đối với Kỳ Dương… Hình như rất kỳ quái a.”
Càng nói càng cảm thấy chính mình nói rất có đạo lý, càng nói lại nhớ lại một ít chuyện kỳ quái.
Cảnh Hạ nói: “Tỷ như, trước lúc chúng ta lái xe rời đi vùng cấm, cậu ngay cả xe đều giao cho Vu Giai cùng Tần tỷ, thật sự muốn ngồi ở bên cạnh Kỳ Dương. Lại tỷ như, lúc chúng ta ngủ, cậu đều phải đem túi ngủ đặt ở bên cạnh Kỳ Dương. Nha? Này… Hình như có chút kỳ quái a” (Hạ à, tui bái phục em, em rất có tiềm năng làm fanboy. (´`)
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp trương dương đột nhiên trừng lớn, Cảnh Hạ trong đầu có một đạo linh quang hiện lên. Cậu chợt nhớ tới trước kia ở trong vòng lẩn quẩn tại B thị, thường xuyên sẽ có một nhóm người sống tạm bợ nói giỡn cái gì ——
Quân đội là nơi tốt nhất để bồi dưỡng tình cảm đồng tính
“A Xuyên Cậu sẽ không đối Kỳ Dương…” Lời nói nghẹn ở trong cổ họng, Cảnh Hạ nuốt nước miếng một cái, nói: “Cậu không thể như vậy a, A Xuyên Kỷ gia vẫn chờ cậu nối dõi tông đường đó, bác Kỷ cả ngày đều lải nhải muốn ôm cháu, cậu tại sao có thể…”
“Cảnh · Hạ ”
Thanh âm đột nhiên cất cao làm những lời Cảnh Hạ muốn nói tiếp đều nghẹn ở trong cổ họng, cậu ngây ngốc mà nhìn Kỷ Xuyên Trình. Chỉ thấy người phía sau sắc mặt đen thui, trên trán có một sợi gân xanh muốn tuôn ra, tựa hồ đang tận lực đè nén cảm xúc.
Cảnh Hạ miễn cưỡng mà nói: “A… A Xuyên?”
Cắn răng, nam nhân tuấn mỹ tao nhã cúi đầu nhìn thanh niên vẻ mặt vô tội, khuôn mặt tuấn tú, ánh mắt nghi hoặc, khiến cơn tức giận đang ngập tràn của y lập tức lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Y nắm chặt nắm tay, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng mà hít một tiếng, sau đó đưa tay xoa mái tóc mèm mại trên đầu thanh niên.
“Lúc tôi ngồi ở bên cạnh Kỳ Dương bên người, tôi còn ngồi ở bên người nào? Lúc tôi ngủ ở bên cạnh, ta còn ngủ ở ai bên cạnh?”
“Cảnh Hạ, cậu nghĩ · thật · kỹ · cho · tôi ”