Qua hơn hai năm, đa số tang thi trong khách sạn đã ra ngoài để tìm thức ăn, chỉ còn lưu lại đống xương cốt khô héo, tỏa ra mùi hôi thối và mùi phòng ốc mốc meo. Nhưng dù vậy, đối với người sống ở mạt thế mà nói, có được một chiếc giường Simmons cỡ to mềm mại, một tấm chăn nệm ấm áp, đã có thể xem như một loại hưởng thụ xa xỉ. Cho nên, rất nhiều dị năng giả khi ra nhiệm vụ đều tìm cho mình một khách sạn sao để ở.
Kho lúa ở Phượng Hoàng thành hấp dẫn rất nhiều dị năng giả hội tụ, thành phố lại lớn như vậy, hai nhóm người gặp nhau ở cùng một chỗ có thể xem như duyên số. Nhưng thật rõ ràng, gặp phải Cung Lê Hân, duyên số này trong chốc lát đã biến thành nghiệt duyên.
Khi Cung Lê Hân nương theo âm thanh đá văng cửa một căn phòng nào đó trên lầu, chỉ thấy một người thân hình vạm vỡ đưa lưng về phía mình, quần hơi tuột xuống lộ ra nửa cái mông trắng bóng, nửa nằm trên người một nữ nhân muốn làm chuyện đó. Tuy không thấy biểu tình của nữ nhân kia, nhưng cô ta đang dùng thanh âm khủng hoảng lại kỳ dị, mang theo chút dụ hoặc la to ‘Không cần’.
Nếu là Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên có chút ‘kinh nghiệm’ đuổi tới trước, nghe thấy thanh âm kháng cự lại còn mời chào này của cô ta, nhất định bọn họ sẽ không ngăn cản, nhưng đây cố tình lại gặp phải Cung Lê Hân không rành thế sự.
Cung Lê Hân nhanh chóng bước tới, chém ra một đạo chưởng phong quăng tên kia qua một bên, cúi người nhìn nữ nhân nằm dưới đất. Đầu tóc cô ta rối tung, quần áo hỗn độn, hai gò má trắng như ngọc phiếm hồng, mặt mày tú lệ thanh nhã, lộ ra chút trẻ con, là một tiểu mỹ nhân vừa tròn hai tám.
Thấy trên người cô mặc một áo thun vàng nhạt có họa tiết đáng yêu cùng một chiếc quần vải kaki, đáy mắt Cung Lê Hân lóe lên một tia thất vọng rồi lại nhanh chóng biến mất. Cậu không nâng thiếu nữ đang thất kinh kia dậy, cũng không mở miệng an ủi, ngược lại ngồi xổm xuống, để sát người vào cổ cô, tinh tế hít ngửi mùi vị trên người cô.
Thiếu nữ trừng lớn mắt, nhìn thiếu niên một giây trước còn chính khí nghiêm nghị đảo mắt đã làm ra loại hành động đáng khinh này với mình, cả khuôn mặt liền đỏ gay, thân thể lạnh run, không biết là do tức giận hay quá sợ hãi. Cô duỗi chân nghiêng đầu, tránh né không để thiếu niên ngửi mình, nhưng thiếu niên bám riết không tha, cô vừa chuyển động liền nhích theo. Hành động này rõ ràng nhìn cực kỳ vô lễ, nhưng thấy biểu tình nhíu lại vừa hồn nhiên lại nghiêm túc của cậu, lửa giận trong lòng thiếu nữ ngược lại dần tắt đi.
Lâm Văn Bác cùng Tống Hạo Nhiên đuổi tới sau nhìn Cung Lê Hân ngồi xổm dưới đất, y như một chú chó con dựa sát người thiếu nữ không buông, sắc mặt ban đầu là trầm xuống, sau đó như nghĩ đến cái gì, đều khẽ bật cười, tiếng cười từ tính đầy sủng nịch không chút che dấu.
“Ngửi được gì không?” Lâm Văn Bác thong thả bước qua, nén cười hỏi.
“Chỉ là mùi mồ hôi chua chua.” Cung Lê Hân dừng động tác, giọng nói khó nén thất vọng.
“Không thể nào vừa gặp đã tìm được, còn có thời gian, đừng gấp.” Xoa xoa cánh môi phấn nộn của thiếu niên, Lâm Văn Bác ôn nhu an ủi.
Hỏa khí của thiếu nữ kia vốn đã giảm xuống, nay nghe thấy câu ‘mùi mồ hôi chua chua’ kia của Cung Lê Hân lập tức hai má đỏ bừng, trở mình đứng lên, chỉ vào mũi cậu mắng,”Ngươi, ngươi tên biến thái! Ta giết chết ngươi!”
Dứt lời, cô liền ném ra một hạt giống đậu tương lớn vào Cung Lê Hân, nháy mắt thôi phát. Đây là một gốc gai mây biến dị, gai trên dây mây cứng như cương châm, còn chứa độc tố ảnh hưởng tới thần kinh, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng có thể khiến người mê mang ba ngày ba đêm. Ở mạt thế, có trời biết ngươi sau khi ngủ sẽ phát sinh ra chuyện gì, có lẽ mắt ngươi vừa nhắm, thì đời này cũng sẽ chấm dứt.
Thủ đoạn của thiếu nữ nọ tuy rằng không độc ác, nhưng lại trí mạng, thế nhưng Tống Hạo Nhiên đứng bên cạnh lại không có ý tiến lên hỗ trợ, ngược lại sắc mặt như thường thong thả đến gần tên nam nhân bị ném qua một bên, xem xét tình huống của gã. Ngược lại bốn người Lưu Thanh đuổi tới sau lại lộ ra thần sắc nôn nóng.
Nhưng mà, không đợi bọn họ tiến lên hỗ trợ, Lâm Văn Bác và Cung Lê Hân đã song song ra tay, dễ dàng chém đứt đống dây mây đang điên cuồng lan tràn thành thất linh bát lạc, rồi ném xuống đất, sau đó bất đắc dĩ nhìn về phía thiếu nữ y như đang nhìn một tiểu cô nương cố tình gây sự.
“Ra là mộc hệ, vậy thì không phải rồi.” Thất vọng trong mắt lại càng sâu, Cung Lê Hân lẩm bẩm.
Thiếu nữ kia đầu tiên là bị thực lực của hai người dọa cho sợ lui về sau mấy bước, thấy biểu tình mất mát của thiếu niên, tức giận tăng vọt trên mặt bất giác lui xuống, lại quỷ dị cảm thấy, chính mình có phải đã làm chuyện gì có lỗi với thiếu niên hay không a.
Lâm Văn Bác xoa đầu Cung Lê Hân vô thanh an ủi, cũng không tính toán với sự tập kích của cô gái, dù sao cũng là do tiểu Hân ‘vô lễ’ trước.
“Tên này chết rồi.” Thấy mọi chuyện đã lắng xuống, Tống Hạo Nhiên lúc này mới mở miệng.
“Sao lại chết? Em căn bản không dùng lực.” Cung Lê Hân nhíu mày thong thả bước tới, cẩn thận xem xét tình huống của gã kia.
Trên thái dương đại hán có một vết thương, là do đầu bị va vào mép giường, hai mắt trợn tròn, đồng tử đỏ nhạt co rút lại thành một chấm nhỏ, trên mặt bày ra biểu tình mờ mịt, y như đang nói gã cũng chả biết mình chết thế nào.
Bốn người Lưu Thanh vội vàng đi tới kiểm tra, thấy đây đúng là một hỏa hệ dị năng giả cấp ba đê giai, liền đồng loạt bi ai cho tên này. Một hảo cao thủ như thế, cứ vậy mà chết a! Ai bảo ngươi số không tốt, thế mà gặp phải Cung thiếu, người mà một chưởng đã đập chết một tang thi cấp bốn đê giai a!
“Có thể do Cung thiếu cậu nhất thời vì tình thế cấp bách, không khống chế tốt lực đạo thôi.” Tiểu Thủy khách quan phân tích. Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Cung Lê Hân không nói, quay đầu nhìn lại thiếu nữ nọ, mắt lộ vẻ nghi ngờ. Cậu đối với việc vận dụng lực lượng đã đạt tới ranh giới cao nhất, sao có thể phát sinh chuyện không thể khống chế tốt lực đạo?
Thiếu nữ kia bị tầm mắt sắc bén của cậu nhìn chằm chằm đến nỗi sắc mặt trắng bệch, khẽ lui về sau vài bước, cắn môi kéo kéo vạt áo tán loạn của mình, như sợ cậu làm ra hành động quấy rấy vậy, bộ dáng vừa nhu nhược lại đáng thương.
bg-ssp-{height:px}
Cung Lê Hân nhìn cô chăm chú liếc một cái, cuối cùng dời tầm mắt. Thiếu nữ nhẹ nhàng thở ra, ngữ khí đầy ý lấy lòng mở miệng,”Các anh có thể gặp phải chút phiền toái rồi. Năm tên đồng bọn khác của gã ta cũng ở đây, trong đó có hai cao thủ cấp ba trung giai, một phong, một kim, không dễ đối phó đâu.”
“Cô không phải đi cùng bọn họ?” Tống Hạo Nhiên hỏi.
“Không phải, đồng bọn của tôi trên đường gặp phải đợt phục kích của tang thi phong hệ, đều chết cả, tôi do trốn vào cống thoát nước mới may mắn tránh được một kiếp, bị những người này nhặt được. Nếu không phải do tôi là nữ, bọn họ cũng sẽ không mang theo.” Thiếu nữ lộ ra vẻ mặt bi thương, nhìn Cung Lê Hân nhanh chóng bổ sung,”Tôi tên Kim Thượng Ngọc, vừa rồi cám ơn cậu.”
Nghe cô nói tới tang thi phong hệ phục kích, mọi người nhất tề đều lộ ra thần sắc đồng tình. Có thể chạy trốn khỏi đám tang thi phong hệ cấp cao kia, cô gái này cũng coi như mạng lớn. Mạch não của Cung Lê Hân rõ ràng không cùng kênh với bọn họ, mặt không chút thay đổi thúc giục,”Đi thôi, tìm năm người kia, trong đó có hai nữ nhân.”
“Sao cậu biết có hai nữ nhân?” Thiếu nữ kinh ngạc hỏi. Hơn nữa, tại sao cậu lại thấy hứng thú với nữ nhân như vậy a? Một thiếu niên nhìn xinh đẹp như thế, thấy thế nào cũng không giống một tên sắc ma biến thái a! Thiếu nữ khóe mắt run rẩy thầm nghĩ.
“Chúng tôi đang tìm một nữ nhân, tính danh không rõ, dung mạo không rõ, tuổi tác không biết, biệt danh Tiểu Yêu, tính cách âm trầm quái gở, thường mặc một ngoại bào có mũ trùm, là một nữ nhân thuộc niệm lực hệ, trên người có một cỗ vị đạo của thuốc. Cô có từng gặp qua chưa?” Tống Hạo Nhiên hỏi.
“Chưa từng thấy.” Khóe mắt Kim Thượng Ngọc run rẩy càng lợi hại hơn, liên tục vẫy tay. Chỉ bằng mấy điều kiện như thế mà các người còn muốn tìm được người? Nằm mơ đi!
“Thực sự chưa từng gặp sao? Cô có thể nghĩ kỹ lại.” Tầm mắt Lâm Văn Bác sắc bén như dao, nhìn chằm chằm cô gái không tha. Hắn luôn có cảm giác ánh mắt người này có chút lay động, như đang tránh né gì đó. Đương nhiên, chỉ với việc thiếu nữ này là mộc hệ dị năng giả, hắn cũng không hoài nghi thân phận của cô.
“Cái này, hình như là có một người.” Kim Thượng Ngọc bị nhìn tới mức mồ hôi lạnh đều ứa ra, không thể không ấp a ấp úng mở miệng,”Các người cứ đợi lát nữa rồi tự mình phán đoán đi.”
Nghe thấy lời ám chỉ của cô, cước bộ Cung Lê Hân liền nhanh hơn, đi về phía căn phòng phát ra tiếng năm người kia.
“Ai, sao cậu ta biết năm người kia ở phòng ?” Thấy đường đi của thiếu niên chính xác không sai, Kim Thượng Ngọc hiếu kỳ hỏi.
“Nghe.” Tống Hạo Nhiên hai tay đút túi, giải thích đơn giản, lại khiến Kim Thượng Ngọc càng thêm hoang mang. Sao cô cái gì cũng không nghe được a?
Đi tới trước cửa phòng , Cung Lê Hân dừng bước, nhìn qua Kim Thượng Ngọc, ôn hòa lễ độ nói,”Phiền cô gõ cửa.”
“A, được.” Kim Thượng Ngọc đồng ý, vừa gõ cửa vừa lên tiếng nói ‘Là tôi’, trong lòng lại kêu rên : Đám người điên này, chỉ có một thổ hệ dị năng giả cấp ba đê giai cũng dám tìm tới cửa, thật không muốn sống mà!
Cửa ‘cạch’ một tiếng mở ra, một nam nhân người để trần vươn đầu ra, thấy tám người đứng thẳng ngoài cửa, mặt liền biến sắc muốn đóng cửa, lại bị Cung Lê Hân nhanh tay lẹ mắt chắn cửa lại.
Nam nhân bị kẹt sau cánh cửa, thống khổ rên một tiếng, Cung Lê Hân dẫn mọi người ngang nhiên đi vào. Đây là một căn phòng cao cấp, có một phòng khách, hai phòng ngủ. Một phòng ngủ trong đó cánh cửa đang mở toang, có hai nam nhân cường tráng cả người xích lõa đứng gần cửa, ở giữa có một nữ nhân. Nửa người nữ nhân nọ rúc vào lòng một nam nhân trong đó, hai tay ôm chặt cổ người nọ, triền miên hôn môi, hai chân thon dài thì quấn quanh hông một nam nhân khác, cơ thể treo lơ lửng, hai tiểu huyệt trước sau bị hai cự vật dữ tợn xâm chiếm, mãnh liệt giáp công, thủy trong huyệt không ngừng chảy xuống theo cự vật, thấm ướt cả một mảng trên tấm thảm.
Không biết là do quá mức trầm mê đến nỗi không thể kiềm chế, hay do quá mức tự tin với thực lực của mình, hai nam nhân kia chỉ thản nhiên liếc qua tám người, động tác lại chưa từng dừng lại, ngược lại còn kịch liệt hơn, không ngừng tiến công khiến nữ nhân nọ phải nghiêng trước đổ sau, lung lay như sắp đổ.
Tiếng thét cao thấp chói tai tràn ra từ họng nữ nhân, mùi vị xạ hương nồng đậm phả vào mặt, làm huyết mạch người ta sôi sục. Mọi người vừa mới vào cửa, ngoại trừ Cung Lê Hân, đều cương ngay tại chỗ, tầm mắt dính chặt trên người ba người đang mập hợp, nửa điểm không dời.
Tình cảnh này, rất kích thích người ta a.
Trong mắt Cung Lê Hân không có chút , dùng ánh mắt nhìn kỹ động tác ba người, một lát sau mới nhìn qua Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên, ngữ khí vô cùng thẳng thắn nói,”Thì ra ba người còn có thể làm như thế, về sau chúng ta cũng thử đi.”
Trong lòng vốn có chút dao động, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nghe vậy cơ thể càng thêm cứng nhắc, cơ hồ không dám tin vào tai mình. Đám người Lưu Thanh, Kim Thượng Ngọc thiếu chút nữa đã hóa đá tại chỗ, ‘răng rắc’ quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn thiếu niên vẻ mặt cực kỳ thản nhiên, trong lòng hò hét : Cường nhân a! Hôm nay mình cuối cùng cũng biết cái gì gọi là ‘Nhìn người không thể chỉ nhìn bề ngoài’ a!
———————————————
C : Ngộ vừa có phát hiện, hễ ai trong đây có tên gọi, thế nào cũng sẽ có đất diễn, ko nhiều thì ít, ai ko có thì chờ đợi chỉ có cái chết a~