Đậu Hằng xuống tới bãi biển không ngờ tới mình sẽ thấy được một màn kích tình như vậy, càng không nghĩ tới thiếu niên khả ái cương trực còn có một mặt hồn xiêu phách lạc như thế, tựa như hải yêu từ nơi đáy đại dương sâu thẳm ngoi lên bờ mỗi khi có đêm trăng tròn, câu dẫn khiến người ta sa đọa, tỏa ra mị lực chết người.
Hắn vô cùng xác định, thiếu niên đã phát hiện ra hắn. Đôi miêu đồng phủ một tầng hơi nước lướt qua liếc tới nơi hắn đang ẩn mình, cái liếc mắt kia mị nhãn như tơ, quấn chặt lấy người hắn. Cả người hắn cứng ngắc, biết rõ phải tránh đi, nhưng dưới chân lại như mọc rễ, không thể nhích nửa bước, ánh mắt lại càng dính chặt vào thân thể trắng nõn của thiếu niên không dời đi được.
Hắn bất giác ngừng hô hấp, tim đập ngày càng loạn, theo tiếng ngâm khẽ của thiếu niên mà tốc độ lúc nhanh lúc chậm, khi cao khi thấp. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, hạ thân lặng yên nhiều năm không cần tay vuốt ve, chỉ vì bị cảnh trước mắt kích thích thị giác mà dựng thẳng đứng, muốn áp xuống cũng không được.
Hai người đang giao triền đồng thời thét lớn một tiếng, đạt tới cao trào, cả người Đậu Hằng cũng run rẩy, nơi cứng như thiết đó nảy lên, tiết ra như thủy. Cúi đầu nhìn đũng quần ướt cả một mảnh của mình, mùi tanh tưởi nhàn nhạt bốc lên mũi, mặt Đậu Hằng lần đầu tiên hiện ra biểu tình bối rối, xoay người như bỏ chạy.
Tiếng ‘răng rắc’ do nhánh cây bị đạp gãy truyền đến, Lâm Văn Bác lập tức đứng dậy chộp lấy áo khoác để bên cạnh, bao kín lấy thiếu niên trong lòng, mắt đầy vẻ cảnh giác.
“Có người.” Hắn ôm lấy eo thiếu niên, siết chặt cậu trong lòng mình, thấp giọng nói.
“Không sao cả, muốn thấy cứ thấy.” Cung Lê Hân dựa vào g ngực cường tráng của nam nhân, giọng mang theo chút khàn khàn sau khi cao trào, nghe quá thập phần biếng nhác gợi cảm, cực kỳ liêu nhân.
Không nghĩ tới thiếu niên căn bản không có ý định che dấu quan hệ với hắn, tim Lâm Văn Bác liền đập nhanh hơn, cô đơn khi thấy không được chấp nhận lúc ở phòng bệnh giờ này phút này đã hoàn toàn biến mất. Hắn khẽ cười, vừa cười vừa tinh tế ôn nhu hôn lên đôi môi đỏ sẫm ướt át cùng vầng trán bóng loáng của cậu, biểu tình tựa như đang bày tỏ lòng tôn kính với báu vật quý giá nhất trong lòng mình.
Thiếu niên cũng cười theo, ôm chặt lấy cổ hắn hôn đáp lại. Hai người vui đùa một hồi, nơi kia còn chưa rời khỏi người thiếu niên lại cứng lên không thể kìm lại, dẫn tới cả hai đồng thời kêu rên một tiếng, lại lăn thành một đoàn.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Đậu Hằng một đêm không ngủ yên, chỉ cần nhắm mắt lại, thân thể trắng nõn của thiếu niên sẽ lại quanh quẩn trong đầu hắn, làm hắn đầu váng mắt hoa, tinh thần bất định, thân thể như bị lửa thiêu, chỗ đó ở bụng dưới lại cứng cả một đêm, giống như dục vọng bị dồn nén mấy năm nay đều bộc phát ngay giờ khắc này, khiến hắn khó có thể khống chế.
Hắn dùng tay để phóng thích, tiết ra vài lần, nhưng chỉ cần hắn vừa nằm xuống giường, thiếu niên lại nhân cơ hội chui vào trong mộng, khiến hắn bị hạ thân mình nghẹn cho tỉnh lại. Lặp lại vài lần, hắn không biết làm sao, chỉ có thể lựa chọn ẩn nhẫn, đến khi trời hừng sáng mới ngủ được một giấc.
Cho nên, khi hắn nghe thuộc hạ báo lên, đầu sỏ tra tấn chỉnh hắn một đêm tới chào hỏi, hắn trong lòng đầu tiên là vô cùng vui mừng, sau đó lại bị cảm xúc bối rối vô thố thay thế. Mình nên dùng biểu tình gì đối mặt Cung Lê Hân đây? Đậu Hằng cúi đầu trầm tư, đôi tử mâu sâu thẳm, khuôn mặt không có biểu tình thường ngày có vẻ càng thêm lạnh lùng.
Thấy biểu tình tối tăm trên mặt hắn, thuộc hạ tới báo có chút bất an, do dự một lát thì thấp giọng khuyên,”Lão đại, tôi nghĩ tốt nhất đừng đối đầu với Cung thiếu, cứ đưa Bào Long và Triệu Cảnh cho cậu ta đi. Thực lực Cung thiếu cao thâm khó dò, chúng ta không thể trêu vào đâu.”
Đậu Hằng lạnh nhạt liếc gã một cái, không nói gì, phất tay bảo gã mời thiếu niên vào.
Thiếu niên một thân quân phục hơi cũ, rằn ri xám xanh vằn vện khó phân mặc lên người cậu lại lộ ra một cỗ hương vị độc đáo, càng làm nổi bật gương mặt tinh xảo trắng nõn của cậu. Đậu Hằng ngơ ngẩn, mau chóng cúi đầu, nhận thức thiếu niên đã lâu, hắn lần đầu tiên phát hiện, diện mạo thiếu niên thì ra tuấn mỹ như vậy, quả thực có thể khiến người ta nhìn mà mù cả mắt.
Tầm mắt thấp xuống, dừng lại ngay phần cằm và cổ thiếu niên, mấy dấu hồng ngân nhàn nhạt ánh vào mắt Đậu Hằng làm mâu quang hắn chợt lóe. Vừa hợp lại không hợp, thân thể trắng nõn như ngọc của thiếu niên, thủy mâu tà mị dập dờn lưu quang lại chui vào đầu hắn, làm thân thể hắn nháy mắt cứng đờ.
Thấy Đậu Hằng diện vô biểu tình đứng yên tại chỗ, không mở miệng nói chuyện, cũng không mời bọn họ ngồi xuống, đôi tử mâu tối đen không rõ, nhìn không ra chút cảm xúc nào, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên đứng đối mặt, thầm nghĩ nam nhân này tâm tư thâm trầm, xem ra khó đối phó.
“Đậu Hằng, chúng ta quen biết đã lâu, không mời chúng tôi vào ngồi sao?” Đối phương thật lâu không có dấu hiệu gì, Lâm Văn Bác chỉ đành mỉm cười mở miệng.
Nghe thấy giọng người nói truyền tới, Đậu Hằng từ cơn ý loạn tình mê mà tỉnh táo lại, lúc này mới nhìn thấy hai nam nhân cao lớn đứng sau thiếu niên. Thoáng nhìn qua gương mặt tuấn mỹ của Lâm Văn Bác, con ngươi hắn chợt lóe, trên mặt lại không biểu lộ gì. Đây là nam nhân tối qua mập hợp với thếu niên, nhưng chỉ vậy mà thôi, Đậu Hằng sẽ không phí tâm tư để ý tới hắn, thực tế, nếu không phải nam nhân này chủ động cất tiếng, hắn đã không để ý tới y rồi. Trải qua huấn luyện khắc nghiệt từ nhỏ, Đậu Hằng đã có thói quen chuyên tâm, nhận định mục tiêu rồi sẽ bám riết không tha, những người cùng sự việc bên cạnh đều không thể quấy nhiễu suy nghĩ của hắn. Từ sau khi được thiếu niên cứu ba lần, thủ hộ thiếu niên đã biến thành mục tiêu của hắn, những người khác căn bản không lưu lại chút ấn tượng trong lòng hắn.
Vô luận trong ngoài thiếu niên có bộ dáng gì, hắn cũng sẽ không bao giờ thay đổi phân tâm tư này. Không, nói sai rồi, phải nói là, hắn tự cho là sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng thực tế, hắn bây giờ cũng không biết mình đến tột cùng là muốn gì. Trải qua đêm hôm qua, hình tượng của thiếu niên trong lòng hắn lại càng thêm sinh động, càng thêm tiên diễm, làm hắn khó có thể quên được. Lúc trước chỉ cần ở cạnh người thiếu niên, tâm tình nóng nảy của hắn liền sẽ bình tĩnh trở lại, nhưng bây giờ, chỉ cần vừa lại gần thiếu niên, hắn lại thấy phiền muộn, bối rối hơn, không riêng tay chân, ngay cả tầm mắt cũng không biết phải đặt ở đâu.
Hắn trong lòng loạn thành một đoàn, khuôn mặt lại lạnh lùng nhìn không thấy chút khác thường, chỉ đưa tay làm động tác mời, thanh âm hơi khàn có vẻ càng trầm thấp,”Vào ngồi đi.”bg-ssp-{height:px}
Thái độ này thật đúng là đạm mạc xa cách đến cực điểm, Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên càng không dám lơi lỏng, trong mắt lộ ra một tia đề phòng, ôm lấy bả vai Cung Lê Hân, bước vào phòng khách của khu Tây.
Đợi cho ba người ngồi yên rồi, Đậu Hằng mới ngồi xuống vị trí đối diện thiếu niên, nâng mắt mau chóng lướt qua khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên, hỏi,”Các người đến có chuyện gì?”
“Cần hai người trong tay anh, Bào Long và Triệu Cảnh.” Cung Lê Hân cũng không biết chút gì là nghệ thuật đàm phán, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Đậu Hằng buông mi, con ngươi tử sắc bị che khuất lướt qua vài đạo quang mang. Mới vừa rồi, chỉ là mau chóng lướt qua thôi, không tới nửa giây, đôi môi đỏ mọng hơi sưng thiếu chút nữa đã chiếm lấy tầm mắt hắn. Ra sức khắc chế lắm mới có thể làm cho mắt mình dời đi, hắn bắt chéo đôi chân thon dài, chặn xuống nơi kia đang muốn rục rịch. Cũng may có bàn che khuất, khác thường của hắn mới không bị người khác phát hiện.
Thấy Đậu Hằng biểu tình lạnh lùng, sau một lúc lâu không nói gì, dường như đang suy xét, Tống Hạo Nhiên gõ gõ mặt bàn,”Anh muốn điều kiện gì? Nói đi.”
“Đương nhiên, điều kiện của các anh bọn tôi sẽ suy xét, thế đạo bây giờ khó khăn, mọi người đều sống khá vất vả, chúng tôi không có khả năng chỉ vì hai tên súc sinh mà lãng phí tài nguyên, nếu các anh công phu sư tử ngoạm, thì người các anh cứ giữ.” Lâm Văn Bác cười nói bổ sung, trên mặt treo nụ cười giả dối, đây là tư thái đặc hữu của hắn khi đàm phán. ( : ý nói ra giá cắt cổ)
“Không được! Em muốn bọn chúng sống không bằng chết!” Cung Lê Hân vỗ bàn, thanh âm trong trẻo mang theo một tia sát khí.
Bộ dáng mạnh miệng tuyên bố thề không bỏ qua này của tiểu Hân[Lê Hân] là muốn làm người ta tức giận hay sao đây a?! Tống Hạo Nhiên và Lâm Văn Bác nhất tề bóp trán, trong lòng buồn bực nghĩ. Nhưng bọn họ lại yêu chính cái tính cách thẳng thắn không giả tạo này, không hề kháng cự mà cam tâm tình nguyện muốn thay thiếu niên bài ưu giải nạn, chắn gió che mưa.
“Nói đi, các anh muốn gì?” Ôn nhu khẽ vỗ lưng thiếu niên, đợi khi cậu bình tĩnh lại, Lâm Văn Bác thu lại sủng nịch trong mắt, nhìn qua Đậu Hằng hỏi.
“Gì cũng không cần.” Đậu Hằng lạnh nhạt liếc qua hắn một cái, lại bình tĩnh nhìn qua thiếu niên, thanh âm trầm thấp,”Cung Lê Hân, theo tôi.” Hắn đứng dậy đi về phía phòng giam trọng hình độc lập của khu Tây. Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên tuy rất kinh ngạc với thái độ hào phóng của hắn, nhưng vừa vặn lại có toàn bộ khu Đông chống đỡ, bọn họ cũng không ngại Đậu Hằng có âm mưu, vội bước nhanh đuổi kịp.
Tất cả những kẻ được giam trong phòng trọng hình độc lập đều là những tên ác đồ hung ác nhất, làm người ta nghe tên đã sợ mất mật nhất Trường Xà đảo, cũng bởi vậy mà nó được thiết trí tầng tầng lớp phòng ngự. Đi trong đường hành lang uốn khúc âm lãnh ẩm ướt của khu giam, cánh cửa sắt mở ra, một cỗ âm khí lạnh tận xương tủy truyền tới làm người ta phải rét run.
Lâm Văn Bác và Tống Hạo Nhiên nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, Cung Lê Hân lại như không cảm giác được, sắc mặt vẫn thản nhiên. Chút âm lãnh này, cậu sớm đã quen ở đời trước. Đi tới trước cửa một phòng giam, Đậu Hằng ra dấu bảo cảnh vệ dùng chìa mở cửa.
“Bọn chúng thế nào?” Đậu Hằng trầm giọng hỏi.
“Mới đầu còn muốn dùng dị năng chém đứt xiềng xích chạy trốn, sau đói bụng vài ngày, bây giờ đã co quắp như bùn nhão rồi.” Cảnh vệ vừa mở cửa vừa báo cáo đơn giản.
Đậu Hằng dẫn theo hai thuộc hạ vào trong trước, một đạo phong nhận phá không lao đến, hắn nâng tay, dễ dàng đánh tan đạo phong nhận kia, mắt đầy khinh miệt nhìn Bào Long ngồi phịch dưới đất. Triệu Cảnh không công kích, cuộn mình trong góc phòng âm u của phòng giam, nghe thấy động tĩnh, lập tức ngẩng đầu nhìn lại.
Cả hai thương tích chồng chất, vết máu loang lổ, tay chân đều bị xiềng xích giam lại, trên xiềng xích lưu đầy vết trầy xước, không khó nhìn ra hai người đã trăm phương nghìn kế muốn chém đứt. Chỉ tiếc, đói bụng mấy ngày mấy đêm, bọn họ ngay cả khí lực đứng lên còn không có, nói gì tới trốn thoát ra ngoài? Bào Long phóng ra một đạo phong nhận thì khụy người ngồi dưới đất, tròng trắng mắt đảo đảo, giống như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
“Cho bọn chúng ăn cơm.” Cung Lê Hân đánh giá hai người đang hấp hối, phất tay nói.
Lâm Văn Bác, Tống Hạo Nhiên, ngay cả hai thuộc hạ của Đậu Hằng đều ngoài ý muốn nhìn về phía thiếu niên, không rõ vì sao cậu lại làm vậy. Chỉ duy Đậu Hằng, không hề hỏi nhiều, phân phó cảnh vệ canh ngoài cửa,”Mang hai chén cháo tới đây.”
Cảnh vệ kia lên tiếng trả lời, Bào Long và Triệu Cảnh mắt đầy chờ mong nhìn thiếu niên, nhưng bọn họ còn chưa biết, hành vi hiện giờ của thiếu niên không hề nhân từ, mà là tàn nhẫn, làm người ta phi thường sợ hãi, mà cái khiến kẻ khác sợ hãi hơn nữa chính là sống không bằng chết.