Trịnh Triều Hà ngã xuống, màn hào quang oánh bạch cũng lập tức biến mất. Mọi người kề lưng sát màn hào quang nhất tề lui về sau một bước, lúc này mới nhìn thấy giữa vòng chiến cháy đen có hai cỗ thi thể tử trạng cực kỳ thê thảm, mà thanh niên tay đầy máu tươi ngạo nghễ đứng cạnh thi thể, đang dùng thần sắc băng lãnh nhìn bọn họ.
Cao thủ cấp bốn cao giai điên phong liên thủ cùng cấp năm đê giai điên phong, còn mở cả công cụ gian lận như lĩnh vực trọng lực mà vẫn không bắt được Cung Lê Hân, phải làm sao đây? Chuyện hôm nay sẽ kết thúc thế nào? Vài thủ lĩnh tinh thần hoảng hốt, suýt chút nữa đã để mấy con tang thi đắc thủ.
Thế nhưng, lúc này Cung Lê Hân không có thời gian tính sổ bọn họ. Cậu phẩy đi máu tươi trên tay, trầm giọng ra lệnh,”Rút lui!”
Người Ninh Thành hồi thần lại từ niềm vui sướng lập tức tụ lại bên người cậu, kim hệ và cường hóa hệ dị năng giả xông lên trước mở đường, lôi hệ, phong hệ, hỏa hệ, thủy hệ, băng hệ dị năng giả theo sát phía sau, liên tiếp phóng ra công kích tầm xa yểm hộ cho bọn họ, mộc hệ, thổ hệ dị năng giả đứng trong cùng, thời điểm tất yếu thì thay đội ngũ phòng thủ ngăn chặn đánh lén từ bên hông.
Dưới sự phối hợp ăn ý chặt chẽ của bọn họ, đội ngũ như một mũi nhọn, đâm phá vòng vây của tang thi, thuận lợi leo lên xe chạy đi. Mà dị năng giả các căn cứ khác bắt lấy cơ hội này, gắt gao bám theo sau bọn họ, cũng an toàn ly khai.
Quần tang thi gào thét truy theo sau đoàn xe, liên tục thi triển dị năng muốn ngăn không cho cả bọn rời đi, nhưng tất cả đều bị mấy tên dị năng giả cao cấp liên thủ bố trí phòng ngự cản lại.
Chạy ra tới ranh giới Vụ Thành, tang thi đuổi theo càng lúc càng ít, cuối cùng biến mất không thấy, mọi người nhất tề thở phào nhẹ nhõm, g ngực dâng lên niềm vui sướng khi vừa sống sót sau đại họa. Nhưng mà, nghĩ tới lần này bọn họ đã hoàn toàn đắc tội Ninh Thành, vui sướng liền biến thành sốt ruột. Bọn họ lúc trước sao có thể đồng ý kế hoạch của Tống Hạo Hiên chứ? Sáu căn cứ liên minh lại thì Ninh Thành sẽ không dám động tới bọn họ sao? Giờ nhìn đi, đơn giản cái rắm! Người Ninh Thành chính là một đám điên! Âm mưu giở thủ đoạn sau lưng người điên, bọn họ đúng là một lũ ngu mà!
Còn nữa, cái gì nói là trong vòng năm phút sẽ khống chế được Cung Lê Hân? Cung thiếu uy danh lừng lẫy bộ dễ khống chế vậy sao? Hôm hội nghị đó, bọn họ nhất định là bị Tống Hạo Hiên chụp thuốc mê! Bị ma quỷ bám người a!
Khi mấy người này còn đang chìm trong dằn vặt, đoàn xe đã quay về tiểu trấn an toàn, chậm rãi dừng lại ở lối vào. Nghe thấy tiếng động cơ, người lưu lại ở tiểu trấn lập tức chạy ra nghênh đón.
Đi hơn người, quay về còn không tới một nửa, hơn nửa cả người đều đẫm máu, bộ dáng vô cùng chật vật, không cần hỏi cũng biết, bọn họ khẳng định đã gặp phải quần tang thi.
Thấy tổ viên nhà mình nhân số vẫn đủ, chỉ là bị thương chỗ nặng chỗ nhẹ, Tào Á Nam và Tôn Điềm Điềm liền an tâm, vội tiến lên đưa bọn họ vào xử lý vết thương. Thế nhưng khi thấy Cung Lê Hân quần áo rách nát, đuôi tóc cháy đen, khóe miệng còn có vết máu, các cô đều ngây người, đại kinh thất sắc hỏi,”Đây là làm sao vậy?”
Tuy so với người khác, bộ dạng Cung thiếu không thể coi là thê thảm, nhưng mà, từ lúc đi theo Cung thiếu, đây vẫn là lần đầu tiên hai cô thấy cậu chật vật như thế! Hai người có dự cảm, chuyện hôm nay tuyệt đối không đơn giản!
“Việc này đợi sau rồi nói, tôi phải tấn cấp, các cô phòng thủ ngoài sân, bất kỳ ai cũng không được quấy nhiễu.” Cung Lê Hân đẩy cánh tay muốn đỡ cậu của hai người đi, bình tĩnh ra lệnh.
Tấn cấp ngay bây giờ? Tất cả mọi người đều sửng sốt. Sớm không tấn muộn không tấn, sao lại chọn ngay lúc này mà tấn? Tiểu trấn này cách Vụ Thành không xa, quần tang thi tùy thời đều có thể đến, chuyện bọn họ nên làm là phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này mới đúng.
Thế nhưng, biết rõ lưu lại sẽ rất nguy hiểm, người Ninh Thành vẫn nhất tề gật đầu đáp ứng, trên mặt không có chút gì miễn cưỡng hay thầm oán. Thăng cấp là chuyện khả ngộ bất khả cầu, nếu như cố nhẫn nại có khả năng sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, kết quả xấu nhất chính là nổ tan xác mà chết. Bọn họ đương nhiên không thể lấy tính mạng Cung thiếu ra đùa.
Vì để đảm bảo không có sơ sót, Tống Hạo Nhiên lập tức bố trí một loạt phòng vệ bên ngoài tiểu viện của Cung Lê Hân. Trong ngoài ba lớp quanh tiểu viện đều cho cường giả canh gác.
Tôn Điềm Điềm vận chuyển dị năng tụ xuống chân, đi một vòng quanh bức tường bao quanh tiểu viện, đem từng tấc xi-măng dưới chân biến thành bùn nâu rộng - mét. Cô ngồi xổm xuống, vê một dúm bùn kiểm tra, sau đó ngoắc gọi người tới bón phân.
Phân bón đặc chế có giàu nguyên tố sắt được vài tên dị năng giả rải đều lên phần bề mặt bùn, trong nháy mắt chỉ với một mình Tôn Điềm Điềm, bùn đất tự động cuộn lấy phân bón trộn đều, màu từ nâu biến thành đỏ tươi, cô lúc này mới vừa lòng gật đầu. Căn cứ bọn họ một năm này đã có được kinh nghiệm xử lý kim cương đằng, chỉ có kim cương đằng sinh trưởng trong loại bùn đất đỏ tươi như máu này mới phát triển cứng cáp nhất, bền chắc nhất, có thể siết chết hết thảy vật sống.
La Đại Hải thấy công tác chuẩn bị đã xong, vội rắc mầm móng kim cương đằng quanh tiểu viện, sau đó thôi phát toàn bộ. Dây leo lục sắc như thủy triều nhanh chóng lan ra, nhưng có sự khống chế của La Đại Hải, lại tự động nhúc nhích bao lấy tường viện, chỉ chờ có vật sống vừa tới gần liền điên cuồng quấn lấy.
Đám dị năng giả các căn cứ khác lén điều tra tình hình bên người Ninh Thành thấy thế, cố kìm xuống nội tâm khủng hoảng, vội chạy về tiểu viện của mình báo cáo tình hình với thủ lĩnh. Đám thủ lĩnh choáng váng sao không? Ngay cả người Ninh Thành biến thái vậy mà cũng dám trêu vào? Nếu một ngày nào đó người Ninh Thành khó chịu, gieo đám thực vật vào căn cứ bọn họ, thì bọn họ chết chắc!
“Lúc trước các người đã nói mà, nhất định có thể khống chế được Cung thiếu, bắt Cung thiếu làm lợi thế để đàm phán. Giờ thì hay rồi, Cung thiếu chẳng những không bị gì còn sắp thăng cấp, đợi cậu ta thăng cấp xong thì tất cả chúng ta đều chết! Cậu nói đi, bây giờ phải làm sao đây? Đây là chủ ý của Liêu Thành các cậu, các cậu phải chịu trách nhiệm!” Thủ lĩnh Huệ Thành thở gấp trách cứ Bạch Khải Minh nhờ lưu lại tiểu trấn mà tránh được một kiếp.
Bạch Khải Minh là em trai Bạch Hồng, là hỏa hệ dị năng giả cấp bốn cao giai, cũng là một đại tướng của Tống Hạo Hiên. Nghe thấy Tống sư trưởng và Trịnh Triều Hà bị giết, tâm tình hắn vốn đã rất phiền muộn, lúc này như một quả bom bị châm ngòi, mặt tức đến đỏ bừng, thần sắc dữ tợn nói,”Thăng cấp thì tốt! Khi thăng cấp không thể bị ngoại giới quấy nhiễu, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì nổ tan xác mà chết. Chúng ta liên thủ tấn công tiểu viện của nó, xem nó có chết hay không!”bg-ssp-{height:px}
“Này…” Thủ lĩnh Huệ Thành có chút buông lỏng, vài tên thủ lĩnh khác lại lập tức phất tay từ chối. Kết thù kết oán với Ninh Thành, sau đó bị một đám “tử sĩ” kia truy sát tới chết? Chuyện ngu xuẩn như vậy bọn họ tuyệt đối không làm!
Có mấy người đang tính mở miệng khuyên thủ lĩnh Huệ Thành và Bạch Khải Minh thì người tìm hiểu tình hình chạy vào, miêu tả chi tiết cách bố trí phòng ngự ở tiểu viện lại một lần, sau đó gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Con mẹ nó! Bốn phía vây đầy kim cương đằng, hơn cao thủ hàng đầu tầng tầng lớp lớp trấn giữ, đây là kêu bọn họ tới tấn công hay đi chịu chết? Không cần khuyên nữa, thủ lĩnh Huệ Thành lập tức đánh bay ý niệm ngu xuẩn trong đầu, ngay cả Bạch Khải Minh đang hùng hùng hổ hổ cũng nháy mắt thu lại vẻ kiêu ngạo.
“Ai chưa xử lý vết thương nói tụi nó lên xe rồi xử lý sau! Thừa dịp người Ninh Thành không rảnh tay, chúng ta mau chóng rời khỏi đây!” Thủ lĩnh Huệ Thành hoảng sợ mở miệng.
Có gã bắt đầu, mấy người còn lại cũng lần lượt phụ họa, tự mình mang thuộc hạ chạy tới chỗ đậu xe. Bạch Khải Minh do dự một hồi, cuối cùng cắn răng đuổi theo.
Chỗ đậu xe ở lối vào trấn, Hạ Cẩn hai tay khoanh trước ngực, miệng treo một nụ cười lạnh lẽo, tư thái an nhàn đứng trước đoàn xe, ngăn cản đường đi của mấy người. Phía sau hắn là hơn mười cao thủ dị năng, người nào cũng tỏa ra nồng đậm sát khí, làm người ta không dám nhìn gần.
“Xin lỗi, Lê Hân chưa xuất quan, các người ai cũng đừng nghĩ rời khỏi đây.” Thoáng khom người, mặt hắn tuy đầy ý cười nhưng không hiểu sao lại khiến người ta phát lạnh. Hắn vừa dứt lời, một mộc hệ dị năng giả đứng sau liền vung tay lên, hơn mười chiếc xe tải bị mấy dây gai mây đột nhiên từ dưới gầm xe tuôn ra bao kín lấy. Gai nhọn đâm vào lốp xe yếu ớt, như chỉ cần đâm nhẹ một cái thôi sẽ lập tức bị phá nát.
Mọi người đang chuẩn bị chạy trốn cứng đờ người, không dám tiến lên một bước. Bạch Khải Minh nheo mắt, tầm mắt đảo qua mấy người Hạ Cẩn, tâm tình phức tạp khó tả.
Những người này trên người hoặc nhiều hoặc ít đều bị lợi trảo của tang thi cắt qua, máu đen kịch độc sớm đã kết thành khối, nhưng lại không lập tức dùng thuốc sát trùng tẩy rửa. Mắt thấy sắp trôi qua công hiệu nửa giờ của thuốc sát trùng, bọn họ lại không thèm để tâm, nếu không sợ chết thì căn bản là do không sợ trúng độc.
Thế nhưng, người Ninh Thành tuy điên cuồng, nhưng khẳng định không điên tới mức tự tìm đường chết, cho nên, nguyên nhân khẳng định là vế sau. Như vậy, thuốc kháng độc trong truyền thuyết thật sự có tồn tại!
Nghĩ đến đây, Bạch Khải Minh tiến lên một bước, hơi cúi người nói,”Hạ sách chúng tôi ra hôm nay cũng là bất đắc dĩ, không hề có ý muốn giết Cung thiếu. Bây giờ, sư trưởng của chúng tôi đã chết, các anh còn muốn thế nào nữa? Địa cầu bị tang thi xâm chiếm, cùng là con người chẳng phải chúng ta nên cùng hội cùng thuyền, cùng chung hoạn nạn sao? Ninh Thành các anh có thuốc kháng độc tại sao không lấy ra cho mọi người cùng hưởng? Nhân loại là một chỉnh thể, muốn sống sót hẳn nên đoàn kết một lòng mới đúng.”
Nghe xong lời nói “hiên ngang lẫm liệt” của Bạch Khải Minh, Hạ Cẩn liền cúi đầu cười nhạo, thu lại ý cười, hắn lạnh lùng mở miệng nói rõ từng câu từng chữ, giọng nói đầy ý giễu cợt,”Một chỉnh thể? Sai rồi, chúng ta không bao giờ là một chỉnh thể! Mục tiêu của Ninh Thành bọn tao là cố gắng sống sót, mà của Liêu Thành bọn mày là đạp lên thi thể người khác để sống. Có thuốc kháng độc, có dược sư, chờ khi bọn mày lớn mạnh, bọn tao chỉ sợ sẽ không còn đường sống. Khi còn ở Liêu Thành, tao luôn nghĩ, cái chỗ địa ngục trần gian luôn tỏa ra mùi hôi tanh tưởi đó không biết tới khi nào sẽ bị hủy diệt, giờ xem ra, báo ứng đã tới rồi.”
“Mày…” Bạch Khải Minh tức giận tới nỗi không nói nên lời, hít sâu một hơi, cố áp xuống nóng giận trong lòng, hắn cười lạnh,”Chỉ bằng mấy người bọn mày mà muốn ngăn bọn tao sao? Đừng mơ!” Dứt lời, hắn giương tay, dẫn người xông tới trước.
“A~” Hét thảm một tiếng, Bạch Khải Minh cùng năm sáu người xông tới thình lình ngã xuống đất, cả người run rẩy.
Hạ Cẩn quăng xuống một bình lam dịch trống không, nhếch môi cười,”Muốn qua cứ thử, lam dịch, bọn tao có rất nhiều!” Dứt lời, hắn đá đá mấy thùng lớn chất bên chân. Bên trong phát ra tiếng chai lọ va chạm ‘lách cách’, có thể thấy bên trong có không ít lam dịch. Mà một thủy hệ dị năng giả đứng sau hắn còn ác hơn, trực tiếp đá ngã một thùng xuống, làm vỡ bình đựng, sau đó điều khiển lam dịch bị đổ ra chậm rãi đưa lên không trung, hình thành một bức tường nước màu lam nhạt.
“Muốn lên xe, có thể, đi xuyên qua bức màn này trước. Qua rồi, bọn tôi lập tức cho các người đi.” Tên thủy hệ dị năng giả nọ trầm giọng nói. Y không sợ lam dịch dính lên người mình, kỳ thật thuốc giải lam dịch chính là lam dược, chỉ cần uống vào một bình lam dược thì có thể lập tức giải trừ trạng thái suy yếu.
Thấy tình cảnh này, sắc mặt vài tên thủ lĩnh tái xanh, vừa tức lại vừa sợ. Thuộc hạ bọn họ trong lòng không phục, có một hỏa hệ dị năng giả khẽ nâng tay, muốn phóng một hỏa cầu qua, nhưng động tác của thủy hệ dị năng giả kia còn nhanh hơn hắn, màn nước lập tức bao phủ đè sát xuống đỉnh đầu bọn họ.
“Đừng! Chúng tôi sẽ lưu lại. Chuyện hôm nay, đợi Cung thiếu xuất quan ra rồi hết thảy đều để cậu ấy quyết định.” Mắt thấy lam dịch sắp đụng tới đỉnh đầu, thủ lĩnh Huệ Thành liền la lớn.
“Rất tốt, vậy mời các vị trở lại đi.” Khóe môi Hạ Cẩn cong lên một nụ cười tà, ôn thanh nói. Thuộc hạ của hắn cũng nhanh chóng thu lại lam dịch.
Vài tên thủ lĩnh lau đi mồ hôi lạnh trên trán, dẫn đám thuộc hạ chán nản của mình trở về tiểu viện. Bạch Khải Minh nằm tê liệt dưới đất cũng được vài tên dị năng giả của Liêu Thành nâng đi. Liêu Thành nay đã hoàn toàn bị Ninh Thành dẫm nát dưới chân, uy phong mất sạch.