“Đuổi theo!” Đôi mắt Tiêu Táp u ám lạnh lùng, thả người nhảy lên, trong nháy mắt chỉ còn lại một đạo thiểm ảnh trong bóng đêm. Bạch Cảnh thấy thế thân hình chợt lóe, cả người liền biến mất tại chỗ, Ngô Quốc An lúc này thể hiện tác dụng xuất thân trực hệ đi theo Tiêu Táp của hắn, vội vàng phân phó một tiếng: “Dị năng giả cấp theo ta, người còn lại lưu thủ.” Nói xong liền chạy nhanh theo hướng Tiêu Táp biến mất.
Người còn lại cũng nghiêm túc nhanh chóng nhặt vũ khí lên, không chỉ có súng trên tay bên hông còn treo lựu đạn, sau khi chuẩn bị đầy đủ, khí thế mười phần mà hướng nơi tang thi gào thét chạy đến.
Mà lúc này, trời đã tờ mờ sáng.
“Tang thi cấp —” Sau khi Bạch Cảnh đến, Tiêu Táp đang cùng một tang thi cấp và hai tang thi cấp đánh đến túi bụi, mắt thấy sắp xuống hạ phong không kịp tự hỏi liền vội vàng xông tới, lúc này ánh mắt Bạch Cảnh sáng chói, đó là loại hưng phấn khi thấy con mồi, đối với tang thi xuống tay nhanh, chuẩn, ngoan, càng đánh càng dũng cảm, nhìn không ra chút làm màu lúc trước.
Cũng không lâu lắm Ngô Quốc An mang theo người đến, tuy rằng bọn họ trải qua một lần hợp tác chiến đấu nhưng lúc này phối hợp thực ăn ý, Tần Liệt, Dương Lâm không nói hai lời triền đấu cùng một tang thi cấp , áp lực của Tiêu Táp và Bạch Cảnh suy giảm, Bạch Cảnh phụ trách tang thi cấp , Tiêu Táp phụ trách tang thi cấp , người còn lại phụ trách tẩy trừ tang thi cấp thấp xung quanh, phân công ngay ngắn có trình tự.
Dị năng Tiêu Táp không phải muốn là có, tang thi cấp cũng không phải là bình hoa, thân thể cứng rắn như tường đồng vách sắt, móng tay sắc bén lóe ánh sáng lạnh, công kích nhìn như không có kết cấu tốc độ lại cực nhanh, nắm tay đánh hụt trên mặt đất tạo nên bụi mù, mặt đất nháy mắt vỡ toác, không bao lâu liền hình thành một cái hố to sâu.
Tiêu Táp cũng không nhân nhượng, kim quang sắc bén, bốn phía nổi lên dòng khí cuồn cuộn hình thành từng đạo lốc xoáy, đập vào thân thể tang thi “thình thịch thình thich” rung động, thật giống như kim loại va chạm nhau.
Phát hiện thân thể chính mình lại bị hư tổn, tang thi triệt để bị chọc giận, tức giận đến kêu ngao ngao, thân ảnh như tia chớp đánh thẳng vào điểm yếu hại của Tiêu Táp, Tiêu Táp làm sao có thể cho nó thực hiện được, quanh thân dựng lên một lá chắn phòng hộ màu vàng, cũng không né tránh nghênh thẳng, dị năng kim hệ trống rỗng ngưng tụ một thanh lợi kiếm, đâm thẳng vào đầu tang thi, tang thi không biết làm thế nào, nếu không muốn bị đâm thủng đầu chỉ còn cách thu lại lợi trảo, mà lúc này một sóng công kích khác của Tiêu Táp cũng ập đến, lá chắn màu vàng hóa thành một cái xiềng xích thô thất cong bát nhiều vòng quanh thân thể nó, mặc dù không thể tạo thành thương tổn nhưng có thể ngăn cản nó hành động trong một khoảng thời gian.
Cờ hội chỉ trong giây lát, Tiêu Táp nắm chắc thời cơ, thừa dịp tang thi bị xiềng xích vây khốn trong nháy mắt, Tiêu Táp mãnh liệt phát động công kích, lợi kiếm đảo mắt tập kích tới trước mặt tang thi thẳng xuyên qua ót, “răng rắc” một tiếng, thân thể tang thi cứng đờ, chất lỏng màu xanh từ đỉnh đầu tang thi đang bị vây khốn trút xuống, mặc dù đã bị cắt thành bảy tám phần nhưng tang thi bị đâm thủng đầu lúc này cũng vô lực xoay chuyển trời đất.
Lấy ra tinh hạch tang thi cấp , Tiêu Táp không có nghỉ ngơi, quay đầu nhìn về phía chiến trường, liền gia nhập vào cuộc đấu của Tần Liệt và Dương Lâm với tang thi cấp , về phần Bạch Cảnh, khóe miệng Tiêu Táp co rút, hắn tỏ vẻ không cần xe vào chuyện của người khác.
Tang thi đáng thương đối chiến với Bạch Cảnh, Bạch Cảnh quý mạng cũng rất hiểu rõ mình, mặc dù vô địch trong cấp , nhưng đối mặt với tang thi cấp , cứng đối cứng vẫn có chút cố hết sức, không thể dùng lực vậy chỉ có thể dùng trí, về phần dùng trí như thế nào thì phải là đánh không chết vậy vờn chết nó, tang thi cho dù không biết mệt mỏi nhưng bị Bạch Cảnh lợi dụng lúc không kịp phòng bị lén đánh một chút, sau đó lại tới một chút nữa, công kích tuy rằng không vào đầu nhưng tay chân gãy thiếu là có, không được bao lâu có thể vờn chết nó. (tội nghiệp đứa nhỏ, giờ làm tang thi cũng không dễ dàng gì nước mắt cá sấu)
Cũng không dám kéo dài thời gian, hiện nay tuy rằng chiếm thế thượng phong nhưng ai biết còn nguy hiểm gì hay không, một đám người tốc chiến tốc thắng, sau khi tiêu diệt tang thi cấp cao, tiểu lâu la dư lại có Bạch Cảnh và Tiêu Táp hỗ trợ không bao lâu liền diệt sạch sẽ.
Thu thập xong tinh hạch, mọi người nhanh chóng trở lại doanh địa.
Ngô Quốc An đã bảo người thanh lý sạch sẽ doanh địa, lúc này tất cả mọi người ngã trái ngã phải, hoặc là ngồi hoặc là nằm, nữ nhân và trẻ con thường xuyên qua lại giữa đám người, giúp người bị thương uống nước và đưa thức ăn cùng với băng bó vết thương.
“Táp ca!” Ngô Quốc An lười biếng lên tiếng chào hỏi, chỉ chỉ chồng tinh hạch như núi trên đất: “Đây là thu hoạch hôm nay, tất cả đều ở nơi này.’
Táp Táp quét mắt nhìn mọi người một cái lúc này mới vừa lòng gật đầu, thực tốt không có người có ý gì với cái này cũng không ai tư hữu.
Bạch Cảnh cười cười không nói nhiều lời, xoay người trở lại trên xe, hắn hiện tại không thể chờ đợi muốn hấp thu năng lượng tinh hạch cấp , còn lại giao cho Tiêu Táp là được rồi, một trận chiến hôm nay có thể coi là thu hoạch được khá nhiều.bg-ssp-{height:px}
“Cầm lấy phân ra đi, đằng trước còn nhiều tang thi trước đều đem dị năng tăng lên hết đi, không cần nhụt chí, lần sau liền đến lượt.” Tiêu Táp thản nhiên nói, cũng trở về xe, hắn vừa rồi phát hiện trải qua một lần phát động kỹ năng cỡ lớn dị năng của hắn tăng lên không ít, tin tưởng không bao lâu có thể tiến giai lần thứ hai, hiện tại việc cấp bách là nhanh chóng hấp thu năng lượng của tinh hạch cấp , dã tâm của hắn lúc này đây không phải có thu hoạch này liền thỏa mãn.
Có những lời này của Tiêu Táp tất cả mọi người nhiệt huyết sôi trào, cho dù không được phân tinh hạch cấp dị năng cũng khó tránh tâm lý kích động bởi vì bọn họ đều biết, thu hoạch hôm nay này chỉ là bắt đầu thôi.
Buổi chiều ngày hôm sau, mọi người nghe được một tin tức trong radio, chỗ cách nơi chiến đấu ngày hôm qua không đến km có một căn cứ người sống sót bị tang thi dạ tập, bên trong thành không còn ai sống sót, cỉ còn tiểu đội vài người ra ngoài làm nhiệm vụ may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết.
Trong lòng mọi người nghe có một loại cảm giác may mắn, may mắn tối hôm qua bọn họ không là mục tiêu của đại đội tang thi, nếu không chỉ bằng hai trăm mấy người bọn họ còn khó lấy được toàn thắng.
Bạch Cảnh nghe xong táp lưỡi, chỉ cảm khái một câu vận khí, không nghĩ tới thật để Tiêu Táp đoán đúng, nhân số bọn họ quá ít, tang thi cao cấp nhìn không vào mắt bằng không cũng không dễ dàng qua cửa như vậy, lợi hại còn ở phía sau đó!
Các loại cảm xúc ngổn ngang trong lòng mọi người nwhng càng nhiều hơn là hưng phấn, phương pháp chiến đấu hôm qua, khí thế Tiêu Táp quét ngang ngàn quân, Bạch Cảnh thủ đoạn vô số, mỗi một loại đều gây ấn tượng không thể xóa nhòa, cứ việc tâm lý nghĩ mà sợ, có sợ hãi nhưng cho dù kinh hồn táng đảm hơn nữa cũng phải thu hoạch ích lợi thật lớn, mỗi người trogn máu đều có ẩn chứa máu mạo hiểm, tìm kiếm kích thích cực điểm, người nói vì % ích lợi là có thể bí quá hóa liều, % lợi ích thì sẽ làm các hành vi trái pháp luật, % càng không chuyện gì không thể làm, cho dù vạn kiếp bất phục chết không có chỗ chôn.
Đêm qua thương vong rất ít, thực lực Tiêu Táp, vật tư Bạch Cảnh cho mọi người phấn chấn dũng khí nhân tâm, không có người không muốn tăng cường thực lực bản thân, kế tiếp rõ ràng hơn một tháng lộ trình là đến kinh đô, dọc theo đường đi đôi lúc lại dừng chút giống như thời kỳ kháng chiến đánh du kích, đến đi nào, đánh tới nào, không chỉ đánh xogn bỏ chạy còn chuyện chọn chỗ quả hồng mềm mà nắm, sau đó lại cẩn thận tính toán làm đầu to, thời gian bốn tháng nói dài thì cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không hẳn là ngắn lại làm cho thực lực mọi người đều tăng lớn về chất lượng.
Để cho Bạch Cảnh cao hứng là một đường đi tới thu được không ít ngọc thạch, thứ đồ chơi này ở trước mạt thế còn đáng giá, sau mạt thế không bằng một bao lương thực, có đại tài chủ Bạch Cảnh này cung cấp ăn uống, dọc theo đường đi mọi người cũng vui vẻ hỗ trợ thu thập, hẳn lúc đến kinh đô, Bạch Cảnh đã là dị năng giả cấp mà khoảng cách đột phá cấp không còn xa.
Trừ cái này ra, Tiêu Táp cũng tiến giai lên dị năng giả cấp , còn Tần Liệt, Từ Phong, Dương Lâm, Vệ Bân Nghĩa và bảy người nữa cũng thành công tiến lên cấp , Bạch Cảnh đối với cái này vô cùng oán niệm nhưng không có biện pháp, ai bảo dị năng hắn tiến giai hao lượng lớn đâu, nếu được không gian nghịch thiến thì phải nhận hết lợi và hai do không gian mang đến. Mấy người Tần Liệt với việc này rất cảm động, cho rằng Bạch Cảnh đem tinh hạch cấp hết cho bọn hắn nên mới chưa tiến giai, từ nay về sau nguyện máu chảy đầu rơi, thật sự là một hiểu lầm tốt đẹp, Bạch Cảnh và Tiêu Táp cũng không tính giải thích.
Khoảng cách kinh đô còn một ngày đường, bắt đầu từ hôm qua, bọn họ không đụng bất kỳ tang thi nào, thực hiển nhiên đã bị thanh lý qua, trên đường lui tới rất nhiều lính đánh thuê ra ngoài làm nhiệm vụ, người đến nương tựa kinh đô rất ít, chỉ có vài người nghĩ đến thử thời vận, mạt thế đã hơn một năm nên đã định ra rất nhiều quy củ, rất nhiều địa phương cũng biết kinh đô không thu người ở bên ngoài đến, Bạch Cảnh và Tiêu Táp chuyến đi này lấy mặt mũi, vô luận là đội hình đoàn xe hay là đồ mặc trên người cùng với vũ khí trên tay chỉ kém không chói mù mắt người khác, dọc theo đường đi hấp dẫn một đám đông chú ý.
“Hắc! Anh em, từ nơi nào đến nhìn thực lạ mắt?” Nghênh diện có một chiếc xe Jeep dừng lại hỏi.
Lý Nhiên hữu khí vô lực ngẩng đầu, đầy bụng oán niệm: “Từ phía đông lại đây gặp thân thích, mấy ngày nữa trở về.” Trời biết đây là lần thứ mấy trả lời vấn đề giống nhau, trong lòng Lý Nhiên trát tiểu nhân, chỉ trách tiếng nói trong đoàn rất nhỏ, ai, gặp người ba phần cười kỹ càng tỉ mỉ giảng giải cũng vắt hết óc ứng phó, đến hiện tại một bước sai từng bước sai, nhìn vài người bên trong coi chuyện không liên quan đến mình, anh anh anh, Lý Nhiên khóc không ra nước mắt, không cần khi dễ người như vậy.
Ở giữa mạt thế, mọi người đầu tiên học được đó là xem sắc mặt, xe jeep bên kia “a” một tiếng liền không nhiều lời hơn nữa, gặp đoàn xe Lý Nhiên trả lời rất nhỏ ràng, bọn họ chính là đi nhìn thân thích, nếu ở kinh đô ngốc không được bao lâu như vậy cùng khắp các thế lực xung đột không lớn, có thể giao hảo nhưng không cần mượn sức lắm, cho dù tìm tòi lai lịch bọn họ cũng không cần ngay giờ.
Đêm đó, bọn họ nghỉ ngơi ở phụ cận, Bạch Cảnh thuận tiện phát điện báo cho Bạch Kính Thành và Trương Thu Thành, mặc dù có trí nhở kiếp trước mà trên đường cũng hỏi thăm nhiều nơi, thế cục hiện nay ở kinh đô cơ bản ổn định, chia làm phe phái lớn, trừ bỏ Tống gia, Chu gia nguyên bản lệ thuộc quân đội ra, Bạch Kính Thành tích trữ vật tư và binh lực Trương Thu Thành đứng vững gót chân.
Mặt khác còn có Tề gia, Tề gia vốn là hắc đạo sinh ra cũng quan viên khắp nơi đều có liên hệ, sau mạt thế, kinh đô đầu tiên khủng hoảng càng về sau phe phái san sát, ai cũng muốn đục nước béo cò phân một chén canh, bao gồm cả Dương gia đã từng cường thịnh nhất thời, Vương gia, Vũ văn gia đõng thuyền không ai bì nổi cùng Mục gia….Tề gia lại dựa vào quan hệ hắc đạo, dựa vào đoàn đội dong binh còn có quan viên khắp nơi mà mọi việc đều thuận lợi, thật sự mở một đường máu, tuy rằng hiện nay căn cơ còn rất mỏng yếu nhưng Tống gia và Chu gia bất hòa, Bạch Kính Thành lại là cỏ đầu tường, Tề gia tận dụng mọi thứ chung quanh vững vàng đứng vững gót chân tại căn cứ.