Đầu óc Tiêu Táp xoay chuyển, đề xuất một vấn đề khác, thản nhiên nhìn chăm chú Vương Hoành Vỹ: “Ngươi nói là, bọn họ đoạt căn cứ cảnh cục và quân đội?”
Vương Hoành Vỹ vội vàng gật đầu, mặc dù không hiểu Tiêu Táp hỏi cái này có ý gì, nhưng trải qua một đoạn thời gian trầm tĩnh lại, trong lòng hắn ẩn ẩn hy vọng, đám người kia có thể lưu hắn lại thì tốt rồi, chỉ nhìn tư thế này của bọn họ, vũ khí này, như thế nào cũng an toàn hơn so với đi theo lão đại, uy hiếp sinh mệnh một khi được giải trừ, tâm tư liền lung lay, càng dốc sức nói hết những điều mình biết, lại không biết vận mệnh hắn đã sớm được định đoạt.
Bạch Cảnh không hiểu: “Nếu đoạt cảnh cục, làm sao còn phải đỏ mắt với vũ khí của chúng ta?”
Tiêu Táp sờ sờ đầu hắn, không nói chuyện, trong lòng âm thầm oán hận, hài tử ngốc, hắn buôn lậu đều là súng ống đạn dược sa hoa, thứ phổ thông của quân đội và cảnh cục làm sao có thể so sánh được.
Vương Hoành Vỹ bĩu môi, chịu đựng đau đớn ở cánh tay, đầu óc lung lay, nói cái gì tựa như quyết tâm: “Ngươi là không biết, chúng ta là thị trấn nhỏ, có vũ khí cũng không thể công kích phạm vi lớn, nữ nhân kia ba hoa chích chòe nói, nào là súng tự động, nào là lựu đạn, lão đại nghe tâm động không thôi, bằng không đã sớm giết nàng, tra được hướng đi của các ngươi, lão đại liền cho người mai phục, giết mười mấy người mới dẫn được tang thi đến.”
Bạch Cảnh im lặng, hắn chỉ biết, nữ nhân không thể coi thường, vì mạng sống mà mưu kế chồng chất, có đôi khi còn có thể gây loạn lớn, bất quá nói đi phải nói lại, ngay cả hắn cũng không nhịn được mà tán thưởng, lão đại kia đúng là một nhân tài, chỉ tiếc tâm thuật bất chính.
Tiêu Táp trầm mặc một khắc, liền hỏi tiếp, bọn họ có bao nhiêu dị năng giả, là những dị năng gì, có mấy dị năng bậc một.
Vương Hoành Vỹ nhất nhất trả lời, bọn họ có người, trong đó dị năng giả, dị năng giả bậc một có người, trừ bỏ lão đại là lôi hệ, Phó thủ là băng hệ, còn lại hắn cũng không biết, hắn mới gia nhập đội không lâu, còn không có tiến vào trong trung tâm, lão đại mặt lãnh tâm ngoan, thủ đoạn tàn khốc, giết người không thấy máu, tâm đề phòng lại nặng, nói đến nói đi, thẩm vấn biến thành tố khổ, dù sao nói cũng là hắn thê thảm cỡ nào, bất đắc dĩ cỡ nào, mới phải gia nhập vào đội cường đạo, sau đó còn nói lão đại xấu xa cỡ nào, hắn có bao nhiêu vô tội…
Không ai để ý đến hắn nói lời vô nghĩa, mọi người chỉ kinh ngạc trong lòng, một cái đội ngũ nho nhỏ, lại có dị năng giả, bất quá nhớ đến sở nghiên cứu, cũng không thấy kỳ quái nhiều, quân đội nếu bắt người đó cũng không phải là số ít, bọn họ có thể đoạt cảnh cục, còn có thể chiếm lĩnh căn cứ quân đội, tất nhiên phải có ưu thế của mình.
“A, đúng rồi, tinh hạch trong đầu động vật dường như có thể thăng cấp, trừ bỏ súng ống đạn dược ra, lão đại còn sưu tầm cái này, hai ngày trước, khổ khổ cực cực kiếm được hai quả, để trong túi áo còn chưa kịp nóng đã bị lấy đi…”
“Bọn họ làm sao biết?” Mâu quang Bạch Cảnh lạnh lùng, trong lòng nháy mắt sáng tỏ, khó trách lại có dị năng giả bậc một, chính là loại phương pháp này hắn nhớ rõ kiếp trước, tựa hồ một tháng sau mới có người phát hiện.
Vương Hoành Vỹ bị Bạch Cảnh dọa run cả người, nói: “Hình như là tư liệu trong sở nghiên cứu, ta cũng rất rõ ràng, nhưng ta nhớ rõ, người đã từng bị thực nghiệm, đại bộ phận đều biến thành tang thi, vài người bị chó cắn thương, cũng biến thành tang thi, không tin ngươi hỏi Dương Sùng Huy…”
“Đích thật là như vậy.” Còn không đợi mọi người hướng lại đây Dương Sùng Huy liền vội vàng gật đầu, sự tình hôm nay, tạo ấn tượng quá sâu với hắn, tang thi hắn từng giết qua, nhưng giết người, nghĩ đến Trương Bác bị tha ra ngoài, trong lòng một trận rét lạnh, này mắt không chớp một cái nào, chính là nghe Vương Hoành Vỹ nói, lại cảm thấy kỳ thật bọn họ coi như nhân từ, ít nhất, Dương Sùng Huy nhìn ra được, đám người kia thực quy củ, tuy rằng đủ ngoan, nhưng cũng là người không động ta, ta không động người.
Bạch Cảnh trầm mặc, ngoan quang hiện lên trong mắt, âm trầm hỏi: “Căn cứ ở đâu?”
Vương Hoành Vỹ há to miệng: “Tại…tại…ngay ở năm dặm trấn, nơi đó nguyên là bộ đội …”
“Các ngươi coi giữ hắn.” Bạch Cảnh lạnh lùng nói một câu, nên biết cũng đã biết, hiện tại nhiều lời vô ích, dám đánh chủ ý bọn họ, đúng là không muốn sống.
Tiêu Táp trầm ngâm một khắc, nhìn thấy mọi người xông hết lại đây, thản nhiên liếc bọn họ một cái: “Cơm nước xong tiếp tục làm việc, chưa ăn thì nhanh lên, tranh thủ hai giờ là xong.”
“Vâng, Táp ca!” Mọi người lập tức giải tán.
Tiêu Táp lúc này mới nhìn Bạch Cảnh, thân thiết nói: “Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi với bọn họ, xong sẽ quay lại đây.”
“Không, ngươi theo giúp ta.” Trong lòng Bạch Cảnh đều có đắn đo, tuy biết Tiêu Táp nóng vội thời tiết không tốt, nhưng thêm y cũng không nhiều lắm, thiếu y cũng không ít hơn, huống chi, Chu Tập và Tào Lỗi đã trở lại, chờ bọn hắn cơm nước xong là có thể đi hỗ trợ, lão đại chung quy là vẫn phải có chút đặc quyền.
Tiêu Táp bất đắc dĩ, còn không đợi hắn nói chuyện, Lưu Hoa liền cười a a nói: “Táp ca, yên tâm đi, người bồi chị dâu cho tốt, còn lại giao cho chúng ta.”
Bạch Cảnh hung hăng liếc hắn một cái, lòng bàn chân Lưu Hoa bôi dầu, chạy nhanh như bay, mọi người nhanh chóng đi làm.
Bạch Cảnh giận run cả người, đối với Tiêu Táp cũng không hòa nhã, trực tiếp kéo y vào lều trại, lãnh mặt hỏi: “Tinh hạch thu được nhiều hay ít?”
Tiêu Táp cười khổ, đáy lòng đem Lưu Hoa mắng một trận, biết rõ tính tình tiểu Cảnh không tốt, còn thích đến trêu chọc một chút, kết quả người ta trêu xong liền bỏ chạy, hại hắn nằm cũng trúng đạn, tuy rằng hắn thực thích xưng hô chị dâu này, nhưng trong lòng vẫn là kêu thảm, tiểu Cảnh da mỏng, một ngày nào đó, hắn sẽ làm xưng hô này danh xứng với thực.
Không biết từ đâu lấy ra tinh hạch, thực thành thực tựa như chồng nộp tiền lương cho vợ, toàn bộ đưa cho Bạch Cảnh: “Mười ba khối.”
“Hừ!” Bạch Cảnh tà tà liếc y một cái, trong lòng rất bất mãn, Tiêu Táp cũng không nghĩ xem, hắn thu thập tinh hạch vì ai, đẩy tất cả trở về, trừng y nói: “Ta lại không dùng được cho ta làm chi, ngươi hiện tại nhanh thăng cấp dị năng, nghe thấy không?”
“Vâng—” Tiêu Táp cười nhạt, cực kỳ yêu bộ dáng bà quản gia của Bạch Cảnh, trong lòng cảm thấy nóng lên, nhớ tới cái hôn ngày hôm nay kia, bàn tay to lạnh như băng đưa tới, thân thể nghiêng về phía trước, trực tiếp nhào vào Bạch Cảnh, bởi vì là ở trong lều trại cũng không lo lắng có người ngoài nhìn thấy.
“Uy! Ngươi làm gì?” Trong lòng Bạch Cảnh căng thẳng, giống như phòng sói, ánh mắt trừng tròn tròn mà nhìn.bg-ssp-{height:px}
“Chớ khẩn trương.” Thanh âm Tiêu Táp trầm thấp, gắt gao nắm Bạch Cảnh, hai mắt nhìn thẳng gò má của hắn, nhìn bộ dáng kinh hoảng của hắn, bỗng nhiên cảm thấy mình phải chủ động một chút, bằng không, đời này chỉ sợ đừng nghĩ đến ăn thịt.
Bạch Cảnh cảnh giác nhìn y, con mắt đen thẫm loạn chuyển, Tiêu Táp vừa thấy chỉ biết, tiểu miêu lại nghĩ mưu kế, chính mình nếu muốn tiến lên thêm một bước, móng vuốt mèo khẳng định sẽ đi ra.
“Hôn một cái.” Tiêu Táp nói thật nhỏ, cũng không đợi Bạch Cảnh phản ứng, đôi môi bá đạo bao trùm lên, xông vào khoang miệng của hắn, miệng lưỡi giao chiến, nhẹ nhàng mút vào nước bọt của hắn, giống như đó là món ngon vô cùng mỹ vị, thật lâu sau, thẳng đến lúc hai gò má của Bạch Cảnh đỏ bừng, không thở nổi, lúc này Tiêu Táp mới lưu luyến không rời mà buông tha.
Bạch Cảnh chán nản càng tức chính mình, thực ảo não, hắn rõ ràng là phải phản kháng vì cái gì lại trầm mê vào đó, thân thể Tiêu Táp nóng cháy, khiến hắn cũng cảm giác như cháy theo, rung động trong lòng không lừa được người, cái loại cảm giác hít thở không thông, làm người ta vựng huyễn, càng là người ta say mê, kỳ thật hắn rất là thích.
Bạch Cảnh đầu đầy hắc tuyến, sắc mặt cũng đen xuống, chính là bởi vì hắn thích, hắn mới cảm giác như bị sụp hố, Tiêu Táp rất giảo hoạt, hắn cũng không muốn mơ mơ hồ hồ bị ăn.
Quay đầu lại đang muốn phát giận, sau đó liền tức giận hơn, trong lòng cũng không còn gì để nói. có thể nghĩ, Tiêu Táp là người thông minh như vậy, như thế nào không tưởng tượng ra được phản ứng của Bạch Cảnh như thế nào, lúc này đã cầm tinh hạch hấp thu năng lượng, Bạch Cảnh chỉ có thể giương mắt mà nhìn, về phần chuyện sau khi tỉnh lại, Tiêu Táp tin tưởng, hắn có biện pháp khiến tiểu Cảnh quên đi cơn giận này.
Bạch Cảnh bất đắc dĩ, ngồi thủ ở bên cạnh, nhìn khối tinh hạch còn dư lại, hắn lại lấy ra thêm bảy khối, tính tính số người của bọn họ, muốn thăng cấp bốn dị năng khẳng định không thành vấn đề, chính là như vậy còn chưa đủ, Dư Nhạc là tinh thần lực giả không nói đến, Tào Lỗi và Tần Dịch, hắn tuyệt đối muốn chiếu cố trước, bên Tiêu Táp, Tạ Dân Hàng, Lương Sỉ, Chu Tập, Lưu Uy đều rất tốt, nếu đã là một đại tập thể, hắn cũng không thể chỉ lo cho chính mình…
Bạch Cảnh rối rắm trong chốc lát, quyết định vẫn là chờ Tiêu Táp tỉnh lại rồi nói, hắn biết, chỉ cần là yêu cầu của mình, Tiêu Táp đều sẽ đáp ứng, chính là tiến giai dị năng, không chỉ cần nhờ vận khí còn phải khảo nghiệm thiên phú, có người, dị năng cấp một ba khối tinh hạch là có thể tiến giai, có người lại yêu cầu khối, khối, có lẽ còn không ngừng, cũng có người chỉ bằng thiên phú, có chút đồ vật không thể so đo được.
Bất quá, Bạch Cảnh nghĩ nghĩ, có lẽ đến lúc đó có thể nhìn thử xem, ai tiến giai nhanh, trước tăng cường ai, dù sao tiến giai về sau, tinh hạch cấp một liền không có tác dụng, lưu cho những người khác cũng chưa muộn, cá nhân mạnh không tính là mạnh, tất cả mọi người đều lợi hại, đây mới chính là đội ngũ tiêu chuẩn.
Chính là Bạch Cảnh như thế nào cũng không nghĩ tới, kế hoạch không nhanh bằng biến hóa…
Tiêu Táp hấp thu năng lượng không đến một giờ không thể xong, hắn đứng ở trong lều trại nhàm chán, nguyên bản tính ra ngoài tuần tra, tất cả mọi người lúc này đều vội, hắn cũng ngại ngùng một mình nhàn rỗi, khối tinh hạch cần thu lại, Bạch Cảnh vung tay lên, mới vừa đem tinh hạch nhét vào không gian, thân thể đột nhiên cứng đờ, chỉ cảm thấy từng đợt khí bốc lên đại não, năng lượng không muốn sống điên cuồng tiến vào, kinh mạch toàn thân cấp tốc vận chuyển, càng khuếch càng lớn, máu lưu động càng thêm kịch liệt, chính diện, bên trái, năng lượng không ngừng đánh sâu vào thân thể, đầu giống như muốn nổ mạnh, kinh mạch thân thể cũng nhanh chóng bành trướng, còn không kịp phản ứng nhiều, trước mắt Bạch Cảnh tối sầm, trước khi hôn mê hắn chỉ nhớ rõ, vận hành nội công, lần này không ở trong không gian, hắn cũng không muốn cái mạng nhỏ bởi vì năng lượng dư thừa mà trướng bạo.
Tiêu Táp vừa mới tỉnh lại từ trong nhập định, chính là đang cao hứng dị năng thăng cấp đã bị một màn trước mắt làm kinh ngạc đến ngây người, chỉ thấy Bạch Cảnh không nhúc nhích nằm trên mặt đất, thân thể không ngừng trào ra máu tươi màu đen, trên mặt, trên tay, trên người, mà ngay cả mắt cùng miệng mũi cũng thế, nếu không phải còn hô hấp mỏng manh rung động, hắn sẽ cho rằng, tiểu miêu đã chết.
Kinh hoảng, sợ hãi, Tiêu Táp không thể diễn tả cảm giác lúc này của hắn, sợ hãi to lớn xâm nhập trong hắn, Tiêu Táp nghĩ, hắn thật yêu thảm thiếu niên trước mắt này, không kịp phẫn nộ và tự hỏi, tu luyện qua nội công, Tiêu Táp tất nhiên biết trạng thái lúc này của Bạch Cảnh, vội vàng nâng người dậy, hai tay chậm rãi để ở lưng hắn, năng lượng thân thể cuồn cuộn dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Bạch Cảnh, vừa tiến vào hắn liền cảm giác được, nội tức của Bạch Cảnh thực nóng nảy, cũng thực hỗn độn, mâu thuẫn, va chạm vào nhau sau đó lại chậm rãi cắn nuốt.
Không dám có chút sơ suất nào, nội lực Tiêu Táp vận hành cực kỳ thong thả, một chút một chút một xâm nhập vào trong cơ thể Bạch Cảnh, vận hành theo kinh mạch của hắn…
Liên tục ba giờ liền, người thu thập tinh hạch đã trở về, Bạch Cảnh lại vẫn như trước không có chuyển biến tốt đẹp.
Tào Lỗi phát hiện không thích hợp đầu tiên, bọn họ trở về cho dù thiếu gia không hỏi, Tiêu Táp là sao lại có thể không có bóng dáng, trực tiếp mở lều trại ra, trên mặt đột nhiên biến đổi.
Sắc mặt Tiêu Táp xanh mét, liên tục không gián đoạn vận hành nội lực, đã khiến thể lực của hắn hết chống đỡ nổi, nhưng hắn không dám thả lỏng, trạng thái Bạch Cảnh lúc này, hắn rất sợ, liền giống như tang thi biến dị lúc trước, thân thể lúc nóng lúc lạnh, duy nhất không giống chính là trên người tiểu Cảnh chảy ra máu đen.
“Ta đến.” Mắt thấy Tiêu Táp không trụ được, Tào Lỗi không kịp hỏi nguyên nhân, vội vàng dùng tay để ở sau lưng Bạch Cảnh.
Tiêu Táp thấy Tào Lỗi tiếp nhận cũng không miễn cưỡng, trong lòng lúc này chỉ thấy một cỗ lửa giận thiêu đốt, hắn không dám tưởng tượng, nếu hắn tỉnh lại chậm một chút sẽ như thế nào, kỳ thật hắn không biết, Bạch Cảnh căn bản sẽ không làm sao, đến giờ trừ chảy ra máu đen tất cả đều tốt, chính là nhìn thật dọa người.
Tiêu Táp lửa giận ngút trời ngay cả thuộc hạ tìm được khối tinh hạch, hắn cũng không liếc mắt một cái, trong lòng phẫn hận nghĩ, nếu không có mấy thứ này, nếu hắn không hấp thụ năng lượng tinh hạch, nếu hắn để ý tiểu Cảnh, tiểu Cảnh sẽ không biến thành như vậy, càng thêm giận chó đánh mèo đổ hết lên đám người đến đánh cướp bọn họ.
Táp ca tức giận, hậu quả thực nghiêm trọng, Bạch Cảnh chính là vảy ngược của hắn, tuy rằng về sau mọi người không nói về cái này, nhưng mỗi người đều khắc thật sâu vào đáy lòng, có khiếp sợ, có sợ hãi, có kính sợ, không phải là lần đầu tiên thấy Táp ca phát hỏa, nhưng dạng không có tính người, không có đạo đức, không có điểm mấu chốt, thật giống như ác quỷ từ trong địa ngục đi ra, kéo toàn thế giới đi tìm chết, căm giận ngút trời như vậy, mọi người phát thệ, đời này không nghĩ muốn nhìn thấy lại.
Tiêu Táp đem Bạch Cảnh giao cho Tào Lỗi, để Vương Học Binh hỗ trợ trông coi. lúc này liền mang người, súng ống đạn dược sung túc, mang theo Vương Hoành Vỹ là kẻ dẫn đường, trực tiếp giết đến khu căn cứ quân đội.
Mọi người chỉ nhớ rõ, Táp ca gặp người liền giết, mấy ngày liền chung quanh đều là lửa đạn, bom giống như không muốn sống mà ném đi, lại giống như không đem nơi này tạc bằng phẳng không cam lòng, giết đến ánh mắt đều đỏ, dị năng giả cấp một thì như thế nào, còn không chờ họ có động tác, Tiêu Táp liền dùng súng tiểu liên mà ngắm bắn hết, chẳng sợ cho dù gặp gỡ, không muốn sống là đánh lại, trên người thương tích chồng chất, thật giống như không có trực giác, vẫn luôn từ của giết vào trong căn cứ.
Thanh âm cầu xin tha thứ, khóc lóc có, người vô tội cũng có, Tiêu Táp mới mặc kệ nhiều như vậy, một người sống cũng không lưu, mặc kệ người già, nữ nhân vẫn chỉ là pháo hôi đám người kia chộp tới, mà ngay cả tiểu hài tử, một người hắn cũng không buông tha, điều duy nhất Tiêu Táp nhớ rõ, nữ nhân ngày đó, nếu không nói có đứa nhỏ, tiểu Cảnh là sao có thể hiểu ý mà buông tha, tiểu Cảnh của hắn hắn biết, trừ bỏ đối với người đã nhận định ra sẽ không cho người khác bất luận một tia tình cảm nào.
Giết mệt, mệt mỏi, tinh bì lực tẫn, Tiêu Táp còn không ngừng nổ súng vào căn cứ.
Thẳng đến lúc Tạ Dân Hàng nói một câu: “Cảnh thiếu còn không có tỉnh.” Lúc này mới khiến hắn dừng tay lại, chân không ngừng nghĩ muốn trở về.
Về phần Vương Hoành Vỹ tự nhiên không người để ý tới, tính tình Tiêu Táp đại phát như vậy. còn có người nào có tâm tình trông giữ hắn, coi như thực hiện lời đã hứa, không có giết hắn, nhưng cũng không để hắn quá tốt, ném cho tự sinh tự diệt, sống hay chết liền xem vận khí của hắn.