Lãnh Hàn thì càng nghĩ nhiều hơn một ít, bên này hắn có hai không gian dị năng giả, trong đó một người không gian ước chừng thước vuông, một người khác chỉ có thước vuông, xe trượt tuyết tuy rằng không lớn nhưng mắt thấy loạn thế buông xuống, không gian để vật tư còn không đủ, hơn hai mươi xe trượt tuyết, ai lại xa xỉ như vậy.
Hắn không biết là nên giễu cợt người khác không biết cái gì gọi là ánh nhìn thiển cận, chỉ lo cái lợi trước mắt hay là nên tự cười nhạo mình thấy nhiều chuyện quái, hắn thừa nhận, hắn nhìn không thấu đội ngũ cách vách kia, bao gồm cả thiếu niên ngày hôm qua, rõ ràng nhìn thực đơn thuần, nhất cử nhất động, chẳng sợ nói một câu lại áp hắn một đầu.
Liên tỷ cau mày, ánh mắt gắt gao nhìn thẳng nơi sân trượt tuyết xa xa, lộ vẻ nghi hoặc.
Trong lòng Lãnh Hàn vừa động, bất động thanh sắc hỏi: “Dương phu nhân nhận thức bọn họ?”
Liên tỷ lắc đầu, trong lòng có vài phần không xác định, chần chừ nói: “Có chút quen mắt, hẳn là không phải, địa bàn của hắn ở N thị như thế nào có thể chạy đến đây?”
Lãnh Hàn nhìn qua, đây không phải là lần đầu tiên hắn thấy Tiêu Táp, nhưng là mỗi một lần thấy hắn đều sẽ có một loại cảm giác, cái nam nhân kia thực mạnh, mấy ngày nay hắn vẫn luôn không đi trêu chọc bọn họ thờ ơ nhìn người khác nếm mùi thất bại, sự thật chứng minh, hắn đoán quả nhiên chính xác, người như vậy, nếu không thể giao hảo, phương pháp tốt nhất chính là không để ý tới, nước sông không phạm nước giếng, bất quá nếu Dương phu nhân nhận thức, vậy có thể có cách khác, khóe môi hơi cong lên giống như vô ý đề nghị: “Hỏi một chút chẳng phải sẽ biết, Dương phu nhân lại như thế nào đến nơi này?”
Liên tỷ ảm đạm cười cũng không nói nhiều, trong lòng biết Lãnh Hàn có ý ám chỉ, nàng có thể tới nơi này, người khác tự nhiên cũng có thể đến, Lãnh Hàn nói chính là thực tình, huống chi, ngày hôm qua nàng mới nhận nhân tình của người ta, hôm nay đi nói lời cảm tạ chính là lẽ thường phải làm, lấy cớ đều đã có sẵn!
Để người giữ cửa đóng băng tuyết, Liên tỷ đeo giày da dày chậm rãi đi qua, Lãnh Hàn hơi trầm ngâm đi theo sau Liên tỷ, làm một thương nhân thành công cho tới bây giờ sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội gì.
Sau khi đến gần, ánh mắt nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc khác, đó là Hàn Diễn trên xe trượt tuyết, lúc trước thường theo Tiêu Táp ra vào, Liên tỷ cũng từng gặp qua mấy lần, nguyên bản còn có chút không xác định, lúc này càng thêm khẳng định, trong lòng nháy mắt sáng tỏ, khó trách thiếu niên ngày hôm qua kia về sau lại đưa thuốc cho nàng, nguyên lai thật đúng là người quen, chính là lại không có giao tình gì, bất quá, mặc kệ người ta có mục đích gì, phần nhân tình này nàng đều phải hảo hảo cân nhắc đền đáp.
Bên môi nở một nụ cười nhạt, chậm rãi chào đón: “Nguyên lai là Tiêu lão đại, ngày hôm qua cảm ơn thuốc của các ngươi, chỉ tiếc Văn Hoa không có ở đây, bằng không các ngươi có thể hảo hảo tâm sự.”
Kỳ thật từ lúc bọn họ nhìn qua, Tiêu Táp cũng đã phát hiện, chính là mặc kệ mà thôi, họ Lãnh giống như trong ý nghĩ của hắn, quả nhiên là một tiểu bạch kiểm, bất quá lớn lên xinh đẹp cũng vô dụng, vẫn là không có suất như hắn, Tiêu lão đại phi thường tự kỷ mà nghĩ, nhưng không biết, tình địch hắn phán đoán cũng thực vô tội, quả thực nằm cũng trúng đạn, mạc danh kỳ diệu mà bị căm thù.
“Không có chuyện gì, ngày mai chúng ta rời đi, như thế nào lại chỉ có một mình ngươi?” Tiêu Táp càng muốn biết thêm, mục đích Mã Liên tới nơi này.
Liên tỷ nhợt nhạt mỉm cười, nhìn thấy là người quen ngữ khí thân thiện hơn rất nhiều, cũng ôn hòa hơn: “Ba Văn Hoa ở trong này, ta mang theo đứa nhỏ không tiện, hắn lo lắng an toàn của cha mẹ cho nên đi trước, ngày hôm qua hoàn hảo gặp các ngươi bằng không ta cũng không biết nên làm sao, đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết, Tiêu lão đại là người làm ăn, hiện tại thuốc men khan hiếm, ta cũng không thể chiếm không tiện nghi của ngươi, ta đây còn một ít vật tư, nếu ngươi không chê, chốc lát ta sẽ cho người mang lại đây.”
“Mấy bình thuốc mà thôi, Dương phu nhân không cần khách khí.” Tiêu Táp thản nhiên nói, trên mặt không nhìn ra bất luận biểu tình gì, tất cả mọi người đều là người thông minh, tiểu Cảnh cầm thuốc ra ngoài cũng không phải vì làm giao dịch. Mã Liên thực thông minh cũng thực biết ăn nói, không đề cập đến chuyện bị cự tuyệt ngoài cửa ngày hôm qua, lại càng không đề cập đến mục đích thực sự, tất cả chỉ là miệng nói cảm tạ, về phần cái gì mà lo lắng cho an nguy cua cha mẹ, chỉ sợ ngay cả Lãnh Hàn cũng không thể tin tưởng.
“Thế làm sao được, thật không có ý tứ.” Liên tỷ cười nói, thoáng có chút thẹn thùng, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, ra vẻ ảo não: “Xem ta này, thiếu chút nữa lại quên, Tiêu lão đại sao có thể so với người bên ngoài, khẳng định sẽ không để ý chút đồ vật này, là ta không phóng khoáng, đúng rồi, vị này chính là Lãnh Hàn, ngụ ở bên cách vách, hiện tại thế đạo loạn thế này, mọi người có gì chiếu ứng cho nhau cũng tốt.”
Tiêu Táp không thèm để ý, không gật đầu cũng không phủ định, lời này Liên tỷ nói thật dễ nghe, ý tứ hàm xúc thăm dò thật rõ ràng, đơn giản là muốn nghiên cứu thật hư của hắn ra sao, giống như hắn nghĩ muốn lung lay Dương Văn Hoa, làm như hiền nội trợ, vợ Dương Văn Hoa làm sao không phải là một người có tâm tư, chính là nàng còn chưa đủ lợi thế, Tiêu Táp cũng không ngại lộ một ít thực lực.
Mới vừa muốn nói gì đó, trong lòng tựa hồ có cảm ứng, Tiêu Táp mặt không đổi sắc nháy mắt liền trở nên nhu hòa, quay đầu nhìn lại phía cửa nhà.
Bạch Cảnh vội cả đêm, hừng đông mới mơ màng ngủ, buổi sáng tỉnh dậy đã không thấy bóng dáng Tiêu Táp, bớt thời giờ đi không gian một chuyến, vào biệt thự mình thích, rửa mặt chải đầu xong, ra cửa chợt nghe thấy thanh âm cười đùa trong viện mà còn biết thêm tin vui, đêm qua ngoài Lý Dực, Đàm Gia Binh cũng khai phá thổ dị năng.
Tâm niệm Bạch Cảnh xoay chuyển, một người khai phá dị năng có thể nói là ngoài ý muốn, hai người trong tình huống không có nguy hiểm có thể khai phá dị năng, trừ bỏ chấp niệm ở đáy lòng ra khẳng định có nhân tố bên ngoài, Bạch Cảnh cơ hồ lập tức nghĩ đến nước suối không gian, không nghĩ lại dùng tốt như vậy.
Ngẩng đầu nhìn bên ngoài sân, việc thứ nhất Bạch Cảnh chú ý tới là ánh mắt hàm tiếu của Tiêu Táp, ngay sau đó là thấy hai người khác, không nghĩ tới bọn họ cũng ở đó, bất quá lại giống như trong dự kiến, ngày hôm qua chính mình đưa thuốc, hôm nay lại có động tĩnh lớn như vậy, đối phương khẳng định sẽ tìm cách lôi kéo tình cảm.
Liên tỷ không thay đổi nụ cười, đã sớm nghe nói Tiêu lão đại yêu mĩ nhân không yêu giang sơn, vì một người nam nhân mà ngay cả gia nghiệp cũng không muốn, không nghĩ tới lại là chuyện lạ có thật, nói vậy vài ngày trước đó nghe đồn, Tiêu lão đại đuổi theo một nam nhân, hẳn là cũng thực tình.
Trong mắt Lãnh Hàn hiện lên một tia kinh ngạc, chỉ nhìn một cách đơn thuần bộ dáng của Tiêu lão đại, thật sự không tưởng tượng ra nguyên lai đúng là một người đa tình, quay đầu nhìn về phía thiếu niên kia, ngày hôm qua còn không có cẩn thận đánh giá, lúc này mới phát hiện, thiếu niên kia đích xác có vốn để như vậy, cảm giác tồn tại không yếu hơn Tiêu Táp, chẳng qua, thoạt nhìn càng giống như một vị thiếu gia được chiều chuộng, nếu thay đổi là trước kia, hắn khẳng định không để ý mà vui đùa một tí nhưng là hiện tại, đối mặt với người được chiều chuộng như vậy, thật đúng là xin miễn cho kẻ bất tài, chỉ sợ thực khó có người nào nuôi nổi, cũng thật phục Tiêu Táp chịu được.bg-ssp-{height:px}
Lúc này Lãnh Hàn phán đoán còn không đúng hết, người ta không chỉ là thiếu gia được chiều chuộng mà còn có chủ ý hoàn toàn hưởng lạc, thấy thái độ của Tiêu Táp đối với mình không tốt, Lãnh Hàn chỉ biết cười khổ, trong lòng cũng có chút khinh bỉ, Tiêu lão đại có thể hay không đừng trông gà hóa cuốc như vậy, hắn tuy rằng thích nam nhân nhưng còn không đến mức bị sắc làm cho ngu ngốc, bên nặng bên nhẹ vẫn phân đến rõ ràng!
Tiêu Táp vừa rồi lạnh như băng thanh âm nháy mắt biến ôn hòa, sau khi lên tiếng chào hỏi Mã Liên và Lãnh Hàn, xoay người đi đến chỗ Bạch Cảnh: “Ngươi đã đến rồi, có lạnh hay không?”
Bạch Cảnh phà khí, cổ rụt vào trong quần áo, người giống như một cục bông, gật đầu nói: “Lạnh.”
Tiêu Táp thấp mỉm cười, yêu cực bộ dáng lúc làm nũng của tiểu Cảnh, thực tự nhiên kéo người vào trong ngực, sau đó dùng hai tay ôm lấy tay hắn, mắt nhìn Mã Liên và Lãnh Hàn thản nhiên nói: “Vị kia là Dương phu nhân, ta trước kia gặp qua mấy lần, một vị khác là tiền nhiệm tổng tài tập đoàn Lãnh thị.”
Hai người bọn họ đều gặp qua Bạch Cảnh này tự nhiên sẽ không xa lạ, chẳng qua làm bộ vẫn phải làm, Liên tỷ ra vẻ kinh ngạc: “Không biết vị này là….”
Tiêu Táp không chút nào keo kiệt mà giới thiệu, tươi cười thản nhiên tựa hồ đó là quang vinh của cộng đồng, bá đạo mà cường thế tuyên bố: “Người yêu của ta, Bạch Cảnh.”
Bạch Cảnh trừng y một cái, giãy giụa hai cái, bộ dáng của hàng này thật là ngu, thực dọa người!
Lãnh Hàn kỳ thật cũng không còn gì để nói, đối với việc Tiêu Táp cho hắn hai chữ tiền nhiệm tổng tài, còn có thái độ tuyên bố lãnh địa, tỏ vẻ thực bình tĩnh, hắn phát thệ, hắn đối với thiếu niên đối diện này tuyệt đối không có bất luận tâm tư gì.
Tâm niệm Liên tỷ thoáng động, liền nhớ tới Bạch Cảnh là ai, bọn họ hỗn hắc đạo tin tức đều linh thông lẫn nhau, vài ngày trước đó, thiếu niên này chính là hàng nóng, ngay cả Văn Hoa cũng muốn tạo giao tình, chỉ tiếc không lâu lắm, bệnh độc liền bùng nổ, việc này không giải quyết được gì, vội vàng cười nói: “Nguyên lai là Bạch thiếu gia, lệnh tôn hiện tại có khỏe không? Ta và Văn Hoa nguyên bản còn tính toán đi B thị, không nghĩ tới lại gặp ngươi ở nơi này, đúng rồi, các ngươi như thế nào lại đến đây?”
Bạch Cảnh thản nhiên gật đầu, trừ bỏ Tiêu Táp ra, hắn đối với người khác không để ý, nói: “Ngươi muốn tìm ba ba của ta đợi lát nữa để Chu Tập liên hệ cho ngươi, ta và Tiêu Táp tính toán ở chỗ này thành lập căn cứ. Các ngươi nếu có hứng thú có thể định cư ở lại đây.”
Tươi cười của Liên tỷ cương lại một chút, rất nhỏ cơ hồ không thể tra ra, nhưng vài người ở đây có ai không thành tinh, tự nhiên đều có điều phát hiện.
Trong lòng Tiêu Táp buồn cười, từ lúc đi cùng Bạch Cảnh, có tiểu Cảnh lớn tiếng dọa người so với chính mình chậm rãi đánh thái cực, đơn giản mà lại trực tiếp hơn.
Lãnh Hàn cũng có vài phần hứng thú, hắn là thương nhân, ý tưởng tự nhiên khác với hắc đạo, nhíu mày trầm tư trong chốc lát, lúc này mới hỏi: “Căn cứ? Các ngươi tính toán xây ở chỗ nào?”
Cẳm Bạch Cảnh khẽ nhếch hơi khoe khoang, thần sắc cực kỳ ngạo mạn, thái độ cùng với Tiêu Táp vừa rồi tuyên bố lãnh địa không có sai biệt, thản nhiên nói: “Huyện Bành Nguyên, ngục giam tội phạm trọng hình.”
Lãnh Hàn bắt đầu suy nghĩ sâu xa, tươi cười của Liên tỷ càng cứng ngắc, trong lòng Bạch Cảnh hiểu rõ, xem ra thật để Tiêu Táp đoán đúng, người ta đánh cùng một chủ ý với họ.
Rốt cuộc là người khéo léo, rất nhanh, Liên tỷ đã chỉnh lý xong suy nghĩ, cười cười nói: “Nơi đó ta biết, Văn Hoa còn đặc biệt hỏi thăm qua, nghe nói phạm nhân rất nhiều, hiện tại đã bị phong tỏa, bên trong tất cả đều là tang thi, nếu muốn hoàn toàn chiếm lĩnh cần phải phí một phen công phu, nếu Tiêu lão đại có ý, chờ Văn Hoa đến các ngươi hợp tác thế nào, vừa lúc trên tay chúng ta cũng có không ít người.”
“Không cần.” Bạch Cảnh không lưu tình chút nào mà cự tuyệt, một chút tình cảm cũng không cấp: “Ta xem trong địa phương, các ngươi muốn tới định cư cũng có thể, nghĩ muốn phân một chén canh, không được.”
“Này…” Không nghĩ tới Bạch Cảnh lại khó thuyết phục như vậy, Liên tỷ đưa ánh mắt nhìn về phía Tiêu Táp.
“Ý tứ tiểu Cảnh chính là ý tứ của ta, hợp tác vẫn là không thể, miễn cho về sau gây phân tranh, ta cũng là vì tốt cho mọi người, các ngươi có thể suy nghĩ một chút, nếu là có ý liền nói cho Dương Văn Hoa một tiếng, địa phương chúng ta chiếm định rồi, hoan nghênh các ngươi tới định cư.” Tiêu Táp ôm Bạch Cảnh thản nhiên nói, trước tiên nói ở nơi này, nếu Liên tỷ là người thông minh trong lòng sẽ tự suy tính.
oa oa đã đi được một nửa chặng đường rồi, tung hoa.