Hai con chim nhỏ ăn uống no đủ, rúc ở băng ghế sau, rỉa lông cho nhau, líu ríu nói:
“Bà xã, ăn ngon không?”
“Ngon! Ông xã, người này không tồi, về sau chúng ta liền đi theo hắn hỗn đi.”
“A? Nhưng mà…”
“Nhưng cái gì? Ông xã! En muốn ăn gạo muốn ăn gạo muốn ăn thật tốt thật nhiều gạo!”
“… Bà xã… Bọn họ là nhân loại, sẽ vặt hết lông chúng ta nha, sau đó nướng nha, nướng xong liền ăn nha!”
Thẩm An nghe xong, nhịn không được cười khúc khích, nói rằng, “Yên tâm. Chúng ta không ăn các ngươi. Bất quá, các ngươi phải trả lời ta một ít vấn đề.”
“Vấn đề? Được a, ngươi hỏi ngươi hỏi.” Nhất Điểm Hồng khoan khoái nói, ngừng một chút, chọt chọt Hắc Vũ, “Ai, ông xã, bọn họ chỉ là muốn hỏi vấn đề thôi.”
“Khụ khụ… Anh biết.” Hắc Vũ nhảy lên, chân chim gãi gãi nệm ghế, ưỡn ngực, kiêu ngạo nói, “Hỏi đi, một vấn đề một chén gạo! Giao dịch công bằng, không lừa già dối trẻ!”
Thẩm An hơi hơi trợn to mắt, hơ, còn làm giao dịch? Còn hiểu công bằng giao dịch không lừa già dối trẻ? Thật là thú vị. Thẩm An từ trong không gian lấy ra một túi gạo, bịch một tiếng đặt trước mặt hai con chim.
Sau đó, Thẩm An cầm cái chén nhỏ, xúc một chén gạo đặt trước mặt Hắc Vũ, nhếch miệng cười nói, “Tốt lắm. Một chén gạo một vấn đề.”
“Vấn đề thứ nhất, các ngươi có nhìn thấy chỗ có rất nhiều rất nhiều nhân loại ở không?”
“Có a có a. Có một chỗ thiệt nhiều thật nhiều người.” Hắc Vũ chảy nước miếng nhìn túi gạo, bà xã nó đã bay đến miệng túi gạo, ghé nhìn vào, hạnh phúc thỏa mãn chảy nước miếng cọ nha cọ nha.
Ánh mắt Thẩm An sáng lên, vội vàng hỏi, “Chỗ kia thế nào?”
Hắc Vũ quơ đầu, “Không tốt không tốt, chết thật nhiều người, phải làm việc, không làm liền chặt đầu, ăn luôn!”
Thẩm An sắc mặt cả kinh, không làm việc liền chặt đầu? Ăn luôn? Hắn không có nghe lầm chớ?
“Đúng vậy! Đúng vậy! Rất đáng sợ! Rất đáng sợ!” Nhất Điểm Hồng gọi tới gọi lui kêu lên.
Lúc này, Thẩm Duệ quay sang thấy sắc mặt Thẩm An, trong lòng lo lắng. Ngưng mi hỏi, “An An làm sao vậy?”
Thẩm An quay đầu, đem chuyện hai con chim nhỏ nói không làm việc bị chặt đầu nói cho Thẩm Duệ nghe.
Thẩm Duệ nghe xong, quét mắt nhìn hai con chim đang xoay quanh túi gạo, nhíu mày nói, “An An, hỏi bọn nó chỗ đó ở nơi nào?”
Vì thế Thẩm An quay đầu hỏi hai con chim nhỏ.
“Ở nơi nào? Phía nam sao?!”
“Ừ, chính là phía nam!”
Thẩm An sửng sốt, tiếp tục hỏi, “Chỗ nào của phía nam?”
“Không biết! Chính là phía nam!” Hắc Vũ phe phẩy lông chim, đắc ý dào dạt, “Nhân loại, chúng ta rất lợi hại đúng hay không?”
Thẩm An đỡ trán, hữu khí vô lực, làm ơn đi, phía nam rất lớn a… Nhìn hai con chim nhỏ này cũng không biết ở nơi nào, Thẩm An liền quay đầu nói cho Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ nghĩ nghĩ, hỏi, “An An, coi như vậy đi. Em hỏi một chút những thứ khác.”
Thẩm An gật đầu, quay đầu tiếp tục hỏi, “Cái chỗ đó có quái vật gì không?”
“Quái vật? Có a có a, rất nhiều a, đáng sợ nhất chính là một người đột nhiên không thấy, một người đột nhiên xuất hiện.”
“Còn có sẽ bay, ba cái đầu, rõ ràng không phải chim, có hai cái cánh liền cho là mình có thể bay! Thật đáng ghét!”
“Ghét nhất một nhân loại há mồm ói ra thiệt nhiều tơ a! Cả gia đình chú ba của ta chính là bị bọn họ ăn mất!!”
…
Thẩm An nghe, ánh mắt càng mở càng lớn! Vội quay đầu đem chuyện hai con chim nhỏ nói nói cho Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ vừa nghe vừa gõ tay lái, trầm ngâm trong chốc lát, mở đồng hồ liên lạc, “Lão Chu, khi nào tạm ngừng nghỉ ngơi cậu tới chỗ của tôi một chuyến, thuận tiện kêu lão Từ và Lưu Khiết.”
“Rõ. Đúng rồi, Thẩm An bắt được hai con chim đúng không?” Chu Vũ hỏi.
“A, không tồi, đúng là có hai con chim nhỏ.” Thẩm Duệ nói xong, khóe mắt thoáng nhìn Thẩm An đang “Cò kè mặc cả”:
“Không được, chỉ có thể nửa túi gạo.” Thẩm An nghiêm túc nói.”Vừa rồi các ngươi mới trả lời mấy vấn đề à.”
Vì thế, Thẩm Duệ cong khóe miệng, “Hai con chim nhỏ này còn rất mập.”
“Sở Thuần muốn ăn chim nướng, nếu An An chơi đủ rồi thì nhớ cho tôi hai con chim đó.” giọng Chu Vũ đạm mạc vang lên trong xe.
Hai con chim vẫn còn líu ríu xoay quanh túi gạo lập tức cứng đờ.
Thẩm Duệ mỉm cười, quay đầu mắt nhìn chim nhỏ cứng đờ, ôn nhu nói với Thẩm An, “An An, thật ra hương vị chim nướng rất được …”
Vào ban đêm, đoàn đội nghỉ ngơi lấy sức.
Lúc này đại tuyết đã đình chỉ, mặt trời đã đi ra, vào ban đêm ánh trăng không còn màu đỏ tím quỷ dị như lần trước, hiện giờ là một mảnh sáng tỏ giữa bầu trời đêm tối đen sâu thẳm.bg-ssp-{height:px}
Tuyết rơi dầy khắp nơi, rồi sẽ ra sao đây?
Thẩm An ngồi bên đống lửa, nghe hai con chim nhỏ đứng trên vai líu ríu:
“Ông xã! Ông xã! Em nghe thấy được! Nóng hầm hập! A! Mùa mưa sẽ không tới sao?”
“Không biết nữa! Bà xã đừng sợ, có anh đây!”
…
Thẩm An nghe, trong lòng trầm xuống, tuyết rơi dầy khắp nơi, chỉ sợ khô hạn sắp tới. Nên nhắc nhở Anh hai chuẩn bị sẵn sàng mới được.
Thẩm An quay đầu, phía sau, Anh hai Thẩm Duệ đang cùng Chu Vũ, Từ Trường Thiên, Lưu Khiết thảo luận bên trong kết giới, kết giới phong bế âm thanh, nhưng không phong bế hình ảnh, Thẩm An có thể thấy rõ ràng, bốn người này vẻ mặt nghiêm túc, có thể thấy được vấn đề đang thảo luận thật phiền toái.
“Nè, Thẩm An đệ đệ. Hai con chim này đang nói cái gì?” Đột nhiên, giọng nói tò mò vang lên.
Thẩm An quay đầu lại, nhìn người đối diện —— Dương Sở Thuần. Dương Sở Thuần đang tò mò xem xét chim nhỏ. Hình như muốn vươn tay chọt một cái, nhưng hai con chim nhỏ trên vai thật thông minh nhảy xuống, nhảy vào balô Thẩm An đang ôm.
Dương Sở Thuần đành phải bất mãn thu hồi tay, nói thầm, “Cái gì chứ, chạy trốn thật nhanh!”
Thẩm An nhẹ nhàng mỉm cười, nhìn Dương Sở Thuần, nói đến hắn rất tò mò, Dương Sở Thuần gần như bất luận khi nào chỗ nào, vẫn có thể vui vẻ, vẫn có thể lạc quan như vậy, dường như Dương Sở Thuần chưa bao giờ sợ hãi cái gì.
“Tiểu Dương Tử, anh không sợ sao?” Thẩm An nhịn không được lên tiếng hỏi.
Dương Sở Thuần cười hắc hắc, cười có chút ngốc hồ hồ, “Sợ cái gì, có Chu đội, tôi sẽ không sợ.”
Thẩm An sửng sốt, lập tức nở nụ cười, cũng đúng …
“Thẩm An đệ đệ, cậu sợ? Cậu sợ chuyện hai con chim kia nói?” Dương Sở Thuần đột nhiên nhảy tới, ngồi bên cạnh Thẩm An, cười gian hỏi.
Thẩm An lắc đầu, hắn không sợ.
“Tôi không sợ, nhưng rất lo lắng, không biết kế tiếp người trong đoàn đội chúng ta có thể tiếp tục tiêu sái như lúc này hay không …” Thẩm An thấp giọng nói.
Dương Sở Thuần ngẩn người, đưa tay gãi gãi đầu, sau đó vỗ vai Thẩm An nói, “Ờ… Những người khác tôi không biết nha, bất quá tôi cùng Chu đội khẳng định sẽ tiếp tục đi theo Thẩm đại nhân! Đi theo Thẩm đại nhân có cơm ăn!” Một câu cuối cùng, Dương Sở Thuần nhếch miệng cười hắc hắc nói.
—— đây chính là lời nói thật, Chu đội cũng nghĩ như vậy!
Thẩm An nghe xong, khẽ cười.
Lúc này trong kết giới, Thẩm Duệ đem tin tình báo Thẩm An lấy được từ hai con chim nhất nhất cẩn thận nói ra.
Từ Trường Thiên sau khi nghe xong, vuốt cằm như có điều suy nghĩ nhìn Thẩm Duệ, “Thẩm đại nhân, tin tình báo này có thể tin tưởng?”
“Đương nhiên.” Thẩm Duệ khẽ nhíu mày, nhìn Từ Trường Thiên, “Cậu hoài nghi An An?” Thẩm Duệ trong lòng dâng lên không vui.
Từ Trường Thiên vội khoát tay nói, “Thẩm đại nhân đừng hiểu lầm, tôi không có ý này.”
“Bất quá rất ngạc nhiên, An An có thể nghe được bao nhiêu loại động vật nói?” Chu Vũ hỏi tiếp.
“An An thử qua, giống Viên Thịt Bò cùng hai con chim này có thể nghe hiểu, những loài khác, ví dụ như con kiến, nó nghe không hiểu.” Thẩm Duệ trả lời, đây là lời nói thật. Đương nhiên, trên thực tế, có chút thanh âm vẫn có thể nghe hiểu, ví dụ như chó mèo linh tinh, nhưng Thẩm Duệ cũng không định nói ra, không cần thiết, cũng sợ người khác hoài nghi.
“Cao cấp nghe hiểu, cấp thấp nghe không hiểu?” Lưu Khiết tổng kết.
Thẩm Duệ gật đầu, “Có thể nói như vậy.”
“Có năng lực như thế ngược lại tiện lợi nhiều hơn, Thẩm An có thể gia nhập tổ tình báo.” Từ Trường Thiên trêu ghẹo.
Thẩm Duệ lắc đầu, thản nhiên nói, “An An sẽ hỗ trợ lắng nghe, nhưng nó sẽ không gia nhập tổ tình báo. Mặt khác, cũng nhờ các cậu giữ bí mật. Các cậu hẳn là hiểu được năng lực này một khi bộc lộ ra sẽ trêu chọc phiền toái.”
“Hiểu được. Tôi sẽ không lộ ra nửa chữ.” Chu Vũ gật đầu nói.
“Tôi cũng sẽ không lộ ra.” Từ Trường Thiên nhấc tay nói.
“Tôi sẽ bảo thủ bí mật này.” Lưu Khiết cũng tán thành.
“Cám ơn.” Thẩm Duệ cười nói.
“Hai con chim kia nói quái vật gì gì đó, tôi nghe xong vẫn không hiểu rõ.” Từ Trường Thiên buông tay nói, “Cái này các cậu nghe hiểu không?”
Chu Vũ vừa suy tư vừa chậm rãi nói, “Tôi phân tích một chút, đầu tiên, không làm việc liền chặt đầu ăn luôn, này hẳn là nói quy tắc của căn cứ. Tiếp theo, có rất nhiều quái vật, có cánh, phun tơ, chim nhỏ nói là nhân loại, vậy phải là quái vật có hình người, mà không phải người. Cuối cùng, đột nhiên biến mất đột nhiên xuất hiện…” Chu Vũ nhìn về phía Thẩm Duệ, “Tôi cảm thấy có chút giống dị năng của anh và An An.”
Thẩm Duệ gật đầu, Chu Vũ phân tích thật chuẩn xác, cũng rất hợp lý, Thẩm Duệ mở miệng nói “Tôi muốn bổ sung một chút, hai con chim gọi quái vật là trực tiếp gọi quái vật, hai con chim chóc nói nhân loại không xấu như vậy. Cho nên, quái vật chính là quái vật, bởi vậy, bọn nó nói có cánh, phun tơ hẳn là nhân loại.”
Lưu Khiết kinh ngạc, đột nhiên nghĩ tới Liễu Trình! Liễu Trình mặt đen tuyền cũng không giống vậy sao? Vì thế, Lưu Khiết thốt ra, “Liễu Trình!”
Thẩm Duệ gật đầu, vẻ mặt nghiêm nghị, “Không sai, Liễu Trình, nếu có cánh, phun tơ đều là nhân loại, có tư tưởng biết suy nghĩ có cảm tình nhân loại, thì hẳn là giống Liễu Trình! Nói cách khác hiện tại trong thế giới, trừ bỏ quái vật bởi vì nhiễm virus từ thiên thạch hoàn toàn không cảm giác lý trí, còn có một số người, bọn họ bảo lưu lại lý trí của nhân loại, nhưng lại xuất hiện thay đổi gen!”
“Hơn nữa, bọn họ bây giờ cư trú trong căn cứ nhân loại!” Chu Vũ trầm giọng nói, “Nếu căn cứ nào có bọn họ, thì sẽ có được thực lực cường đại!”
“Mà người thành lập căn cứ này có này có dã tâm cực lớn!” Không làm việc liền chặt đầu ăn luôn! Rất hung tàn!