Thật đúng nghĩa là địa ngục nhân gian, hai cái thi thể mất não kia còn chưa bị bỏ vào nồi đã bị Tô Mạc Húc tùy ý vứt bỏ ở một bên, vết máu trên mặt đất, xương trắng, trong động ngập tràn mùi tanh tưởi và..... Một số người sống sót tinh thần hoảng hốt.
Cũng may, nhóm người của căn cứ Thự Quang là nhóm bị bắt cuối cùng, tâm thần bị tàn phá coi như là ở mức ít nhất, cho nên, khi bọn hắn nhìn thấy đoàn người Tiêu Tử Nhiên thì đều nhịn không được lộ ra vẻ mặt kích động.
Không giống như những người còn sống khác trong động, vẻ mặt tê liệt và thờ ơ.
Nhưng mà lúc này, Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ ngoài ý muốn trông thấy người quen, hơn thế nữa trong nháy mắt bọn họ hiểu được nguyên nhân Tạ Minh Hiên không quan tâm tất cả mà một mực đòi xông vào đây.
Nữ tang thi Ny Tử kia cư nhiên lại ở trong này!
Sở Thiên còn trông thấy một người khác, chính là vị thôn trưởng lúc trước đứng ra bảo vệ cô gái, hắn run run rẩy rẩy nằm trên mặt đất, trong mắt một mảnh trống rỗng, cả người đều lộ ra hơi thở tuyệt vọng.
Mà Ny Tử đang quỳ gối trước mặt hắn nghẹn ngào khóc rống, kỳ thật, tang thi không có nước mắt không thể khóc gào, nhưng mà, mọi người nghe tiếng kêu rên của Ny Tử, đều có một loại cảm giác rằng nàng đang khóc nức nở.
Tiêu Tử Nhiên và Bùi Thiên Hành không có gặp qua Ny Tử, nhưng mà Tạ Minh Hiên lúc này đứng ở bên cạnh nàng vẻ mặt khổ sở, cho nên có thể đoán đây không phải kẻ địch.
“Ny Tử....” Sở Thiên thông qua tinh thần lực giao tiếp với Ny Tử.
Ny Tử quay đầu lại, đồng tử đen kịt nhìn chằm chằm Sở Thiên: “Sớm biết như thế, chúng tôi nhất định sẽ đi cùng các người. Đều tại tôi, tại tôi hại chết mọi người!”
Đồng thời một đoạn ký ức cũng nhanh chóng tràn vào đầu của Sở Thiên, đó là ký ức của Ny Tử.
Sau khi đám người Sở Thiên đi, mọi người lại tiếp tục với nhịp sống vốn có. Nhưng mà không biết có phải bởi vì quái vật trong nhà xưởng bị tiêu diệt rồi, mất đi mối uy hiếp hay không, vốn tang thi trong khu vực không nhiều lắm, nay quái vật và tang thi đều xuất hiện ngày càng thường xuyên.
Bởi vì nguồn tài nguyên lân cận đã hao hết, mọi người cuối cùng quyết định rời khỏi nơi đó, cũng chính vì rời khỏi nơi đó mà dọc đường đi bọn họ gặp phải ma đằng kỳ quái kia.
Thậm chí cũng không phải một lượng lớn phát ti đằng như đám người Sở Thiên gặp phải, đối phó với người thường thì nhiêu đó là đã đủ rồi.
Ny Tử ngoại trừ có trí lực giống như người thường ra, thì cũng chỉ là một tang thi cấp bốn bình thường, dưới loại tình huống này, nàng không đủ năng lực để bảo vệ mọi người, bản thân cũng bị bắt mất.
Ác mộng từ đó bắt đầu.
Khi Ny Tử có lại tri giác, phát hiện trong miệng mình đang nhai một lá gan, trước mặt là một thi thể bị mổ bụng — là người mà nàng quen biết!
Không cách nào hình dung sự khiếp sợ ghê tởm và thống khổ khi đó!
Nàng phát hiện, ngoài trừ nàng ra còn có sáu gã đồng loại khác, bọn họ đều làm cùng một việc — gặm cắn con người!
Mà phía sau chúng nó, có một người đồng loại chỉ còn nửa bên mặt, hắn thoạt nhìn rất mạnh, mạnh đại đến mức khiến Ny Tử không tự chủ được mà run rẩy.
Mà đồng loại mạnh mẽ kia, lúc này đang dào dạt ác ý nhìn mình: “Thế nào? Nội tạng con người ăn có ngon không? Có phải cảm thấy rất thỏa mãn, tràn đầy hạnh phúc hay không?”
Ny Tử phẫn nộ, nàng muốn nhào tới giết hắn nhưng lại phát hiện mình làm thế nào cũng không thể làm ra động tác công kích đối với hắn, trong lòng nàng cảm thây ghê tởm, nàng muốn nôn, nhưng nôn là phản ứng của con người, mà nàng thì không phải.
Trong lòng nàng càng nhiều là sự sợ hãi! Sợ hãi không phải bởi vì nàng sợ tên đồng loại kia — mà là nàng đang sợ chính bản thân mình!
Hắn nói không sai! Tuy rằng nàng không muốn thừa nhận, nhưng mà, nàng quả thật đã lâu không cảm giác được sự hạnh phúc khi được ăn no, giống như cơ thể trống rỗng được nhồi nhét vào, đã lâu lắm rồi, tựa hồ cảm giác hạnh phúc chỉ thuộc về con người, dưới tình huống như vậy nàng cảm nhận được.
Cảm giác như thế khiến nàng cảm thấy không quen, sợ hãi, ghê tởm nhưng lại không biết làm sao!
Càng đáng sợ hơn chính là ánh mắt của nhóm thôn dân nhìn nàng! Từ thân thiết, bảo vệ, yêu quý, từ ái ngày trước, hiện tại trong hoàn cảnh như vậy đều biết thành khiếp sợ phẫn nộ và chán ghét!
Ánh mắt kia thật xa lạ, khiến nàng cảm thấy tuyệt vọng. Vào giây phút đó nàng cảm thấy mình rất muốn chết.
Nhưng mà, tên đồng loại kia không cho phép, hắn hình như đối với Ny Tử có được trí tuệ như con người tràn ngập hứng thú.
Hắn luôn tại thời điểm Ny Tử tuyệt vọng, khống chế tinh thần của nàng, sau khi bắt nàng ăn no bụng rồi lại cho nàng giây phút tỉnh táo ngắn ngủi...... Hắn lặp đi lặp lại không ngừng sự tra tấn, khiến nàng cảm thấy điên cuồng.
Mỗi một lần, nàng tỉnh táo lại, phát hiện bản thân đang ăn tươi thôn dân thân thiết ngày trước, mà ánh mắt mọi người nhìn nàng càng ngày càng tê liệt, mãi đến khi nhìn nàng như nhìn những con tang thi khác.
Mỗi một lần nàng tỉnh táo lại, thôn dân đều giảm bớt, mãi đến hôm nay — khi nàng tỉnh lại, nhìn thấy Tạ Minh Hiên, sau đó là vị trưởng thôn còn sót lại duy nhất.....
Sở Thiên cảm nhận được tuyệt vọng của nàng, trải qua thời gian dài bị tàn phá như vậy, cô gái thiện lương này đã đi tới cực hạn.
Ny Tử ôm vị thôn trưởng không còn chút phản ứng khóc rống một hồi, sau đó lại như hạ quyết tâm, tiếp đó tay phải mạnh mẽ đâm xuyên qua trái tim của thôn trưởng.
Biến cố bất ngờ khiến mọi người ở đó đều ngạc nhiên, Tiêu Tử Nhiên và Bùi Thiên Hành thiếu chút nữa đã ra tay công kích lại bị Sở Thiên ngăn cản lại.
Hiện tại, chỉ có một mình Sở Thiên có thể nghe được lời của Ny Tử: “Không còn ý nghĩa gì nữa, tất cả mọi người đã chết, ý nghĩa sinh tồn của chúng tôi không còn nữa.” Nàng chậm rãi đứng lên, đi tới gần Sở Thiên.bg-ssp-{height:px}
Toàn Hiểu Vũ thấy thế có chút khẩn trương, tuy rằng cậu biết Ny Tử, nhưng cậu không nghe được đoạn đối thoại giữa hai người, chỉ thấy được hành động vừa rồi của Ny Tử. Cho nên cậu nghiêng mình chắn trước mặt Sở Thiên.
Sở Thiên ôm lấy thắt lưng cậu, chuyển cậu ra sau lưng sau đó lắc lắc đầu ra hiệu không có việc gì.
Sau khi Ny Tử đến gần một khoản xong, liền ngừng lại, nàng cũng cảm nhận được thái độ của những người còn lại.
Tạ Minh Hiên lại như cảm giác được điều gì đó, sốt ruột vây quanh nàng.
Ny Tử vỗ vỗ đầu Tạ Minh Hiên, động tác trấn an kia giống như một người chị gái đang vỗ về đứa em trai nghịch ngợm.
“Hắn vẫn luôn không giết tôi, đại khái là muốn giữ lại tinh hạch của tôi để trùng cấp. Thời điểm tôi tỉnh táo không nhiều lắm, nhưng mà thời gian dài như vậy, cũng thăm dò được một vài điều. Đồng loại của chúng tôi có thể thông qua việc ăn thịt con người hoặc tinh hạch đồng loại để tiến hóa. Ví dụ như tôi —”
Nàng cười, nụ cười mà còn khó coi hơn cả khóc: “Ăn thịt người lâu như vậy, cư nhiên cũng có thể thăng cấp nha.”
Sở Thiên có thể cảm nhận được, lòng của nàng đang khóc.
“Chờ tôi chết đi, đem tinh hạch của tôi cho hắn đi! Nếu hắn có thể khai trí, sẽ lợi hại hơn tôi nhiều. Nếu có thể hãy xin hắn báo thù cho chúng tôi.” Nàng biết rõ bản thân không phải là đối thủ của người nọ, hơn nữa hiện tại bản thân nàng cảm thấy mình rất ghê tởm, nàng không còn can đảm để sống mà cũng không còn muốn sống nữa.
“Cô có thể đi cùng chúng tôi, về sau sống cùng hắn.” Sở Thiên khuyên nàng, nhưng cái cảm giác không còn gì lưu luyến kia của Ny Tử vẫn không cách nào tiêu tan.
“Không được, đã ăn nhiều người yêu thương tôi như vậy, tôi đã không thể ở cùng con người. Hãy để tôi đi theo nhóm thôn dân đi!” Ny Tử cười nói.
Sở Thiên trầm mặc, hắn biết, những điều nàng nói đều đúng.
Có thể cảm nhận được loại kiên quyết này, ngoại trừ Sở Thiên còn có Tạ Minh Hiên, hắn tuy rằng không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng có cảm giác cực kỳ không tốt, cho nên hắn kéo tay nàng, “Ô ô” kêu.
Ny Tử không có truyền ký ức của mình cho Tạ Minh Hiên, những thứ âm u đáng sợ như thế, vẫn không nên để Tạ Minh Hiên trông thấy.
Sau đó nàng nhẹ nhàng đẩy Tạ Minh Hiên ra, móng tay sắc bén vung lên, cắt đứt đầu của mình.
Khi đầu như trái bóng cao su lăn xuống, Tạ Minh Hiên hướng về thi thể vừa kêu vừa nhảy, hoàn toàn mất đi khống chế.
Những người khác tựa như đang xem kịch câm vậy, không quá hiểu được nội tình, nhưng lại bị cảm xúc bi thương lây nhiễm, trầm mặc không nói.
“Hiểu Vũ, kéo Tạ Minh Hiên đi.” Sở Thiên đưa tay xoa xoa mi tâm, bắt đầu hoài nghi dị năng của mình là tốt hay là xấu. Hắn giống như bất tri bất giác, tiếp nhận rất nhiều ký ức u ám, như của Ngữ Ngưng, như của Ny Tử.
Loại cảm giác này, thật sự là rất không tốt! Sở Thiên thở dài!
“Bác sĩ, đi thu tinh hạch của mấy con tang thi kia đi, đều là cấp năm cả. Còn của cô ấy —” Sở Thiên nhìn thi thể của Ny Tử: “Để lại cho tôi.”
Đến khi kiểm kê thỏa đáng, mọi người rời khỏi hang động đã là chuyện của nửa giờ sau.
Cảm xúc của Tạ Minh Hiên tuy đã được khống chế lại, nhưng lại trở nên chán nản mất tinh thần, hơn nữa, ý muốn bảo hộ đối với Toàn Hiểu Vũ không hiểu sao lại tăng lên, bỗng nhiên không cho phép bất kỳ ai tới gần Toàn Hiểu Vũ.
Ngay cả Sở Thiên cũng không thể.
Tuy rằng có hơi nóng nảy, nhưng nghĩ đến Tạ Minh Hiên vừa mất đi đồng bọn nhỏ mà hắn quan tâm, Sở Thiên cũng chỉ nhường nhịn một lúc.
Kiểm kê xong, tiểu đội điều tra của Thự Quang tổn thất hai dị năng giả, những người khác bởi vì bị giam giữ một thời gian ngắn, chưa từng ăn thịt, chưa từng chịu những tổn thương khác, trạng thái coi như không tồi. Chỉ là bị thương đôi chỗ, đại khái cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian mới có thể hồi phục trở lại như trước.
Người thường còn lại mười người, gần như mất đi năng lực hành động, chủ yếu là trên phương diện tinh thần, bọn họ được đưa ra khỏi hang động. Thông qua miêu tả của người bên Thiên Trạch, những người này đại khác đều đã ăn qua thịt người, tương lai không biết bọn họ còn có can đảm để sống tiếp hay không.
Ngoài ra còn có hai gã dị năng giả may mắn còn sống, không phải người của Trọng Khải, bọn họ nói mình đến từ một căn cứ tên “Phương Chu”, ngày thường cũng không có lui tới với Thự Quang.
Tiêu Tử Nhiên kiểm tra thân thể của bọn họ, ma đằng trong cơ thể bọn họ biến mất, hình như sau khi Quý Duyên chính thức tử vong, thì biến mất.
Cho dù không biến mất cũng không sợ, trong tay bọn họ có “dịch áp súc”, trở về cho mỗi người một chai, hẳn sẽ không còn gì đáng ngại.
Về phần những người khác, Tiêu Tử Nhiên cảm thấy, cứu bọn họ đã là tận tình tận nghĩa.
Cho nên, khi hai gã dị năng giả của căn cứ “Phương Chủ” hỏi bọn hắn kế tiếp nên làm cái gì, Tiêu Tử Nhiên chỉ thản nhiên trả lời một câu: “Nếu có thể đuổi kịp thì theo, những chuyện khác, thứ cho tôi không thể giúp.” Đặc biệt là mười người thường nhìn như người chết kia.
Trong rừng này ngoại trừ tên quái vật Tô Mạc Húc ra, ai biết còn có tên quái vật nào khác hay không, họ không có khả năng mạo hiểm mang hết những người không thân chẳng quen kia lại mất đi năng lực hành động theo.
Cũng đúng trải qua lễ rửa tội tàn khốc như vậy, hai người kia nhìn nhau, không nói thêm gì cũng không có thánh mẫu đi hỏi mười người kia nên làm gì, chỉ là sau khi thấy đoàn người Tiêu Tử Nhiên đi liền yên lặng theo sau.