Đối thoại tương tự đã được trình diễn một lần giữa Sở Thiên và Tiêu Tử Nhiên.
Đương nhiên, không có khả năng có loại nhu tình như nước, về phần thân thế cũng được lược bớt đi, chủ yếu chính là đứng ở góc độ phát triển và thăm dò, phân tích giữa lợi và hại và quyết tâm kiên định phải về đến kinh đô của Sở Thiên.
Người như Tiêu Tử Nhiên hiển nhiên rất nhanh liền hiểu được lo lắng và suy nghĩ của Sở Thiên, muốn phát triển lâu dài chỉ bằng việc an phận đóng chiếm một góc như hiện tại nhất định là không thể.
Cho nên, hắn đối với việc Sở Thiên muốn đi cũng không có ý kiến gì. Ngược lại còn cùng nhau thảo luận cách thức bảo trì liên lạc như thế nào.
Cuối cùng, Tiêu Tử Nhiên mới ấp úng hỏi Bạch Minh Hi đi hay ở.
Sở Thiên suy nghĩ một chút, mới thở dài một hơi nói rằng: “Tôi không biết giữa các người đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà Tiểu Bạch là con trai độc nhất của nhà hắn, tuy rằng tôi không hỏi cậu ta, nhưng cậu ta khẳng định sẽ đi theo tôi quay về kinh đô.”
Hắn ngừng lại một chút, lại nói tiếp: “Tình huống nhà cậu ta không quá giống với tôi, nói đơn giản cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp. Chuyện các người hiện tại, chỉ sợ chưa thăng cấp tới mực độ gia đình, cậu ta theo tôi đi cũng tốt, có một số việc, các người tự mình hiểu là rõ là được.”
“Tuy rằng chúng ta mỗi ngày đều nói tới chuyện phát triển, nhưng mà thế đạo bây giờ, ai cũng không thể cam đoan bản thân mỗi ngày cũng có thể mở to mắt nhìn thấy mặt trời. Nên quý trọng người trước mặt đi! Lời nên nói đã nói hết rồi người anh em.”
Tuy rằng Sở Thiên đứng về phía của Bạch Minh Hi, nhưng lời này nói ra lại là lời trung lập.
Tiêu Tử Nhiên nghe xong, yên lặng không nói gì.
Hai người không còn tiếp tục nói nữa, nếu đã quyết định phải đi, thì có một số chuyện cần phải chuẩn bị.
Ví dụ như những chai “dịch áp súc” mỗi tháng một lần kia, hiện tại đang cần một số lượng rất lớn, nếu là đợi đến lúc bọn họ trở về mới đưa thì không biết tới ngày tháng năm nào.
“Dịch áp súc” vốn đều giữ trong không gian của Bạch Minh Hi, nếu như Bạch Minh Hi đi thì “dịch áp súc” phải đặt ở đâu cũng là một vấn đều cấp bách cần giải quyết ngay.
Còn có một số chuyện trước đó đã cùng Tiêu Tử Nhiên thỏa thuận xong, cũng phải tìm người thích hợp làm thay.
Chỗ bọn nhỏ Sở Thiên cũng đã vạch ra kế hoạch huấn luyện, vốn dự định đích thân dạy bảo bọn nhỏ, hiện tại chỉ có thể tìm một người khác thích hợp.
Việc này, đều cần giải quyết trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ mới có thể đi.
Đương nhiên, trước mắt chuyện đầu tiên mà muốn làm chính là tìm Bạch Minh Hi nói chuyện. Tuy rằng gần như có thể khẳng định hắn sẽ cùng mình về kinh độ, nhưng mà, hỏi một câu vẫn là chuyện nên làm.
Cùng lúc đó, Toàn Hiểu Vũ cũng trao đổi với Lí Nam, nói bản thân dự định đi theo Sở Thiên về kinh đô, hỏi ý kiến của Lí Nam.
Toàn Hiểu Vũ biết, Lí Nam và nhóm đồng bọn nhỏ của em ấy có tình cảm sâu đậm, không biết là có thể bỏ được nơi này hay không.
Giờ khắc này, Toàn Hiểu Vũ không xem Lí Nam như là một đứa trẻ con nữa, mà nghiêm trang hỏi ý kiến như đối với người lớn.
Lí Nam trầm mặc một hồi liền liền kiên định tỏ vẻ muốn đi cùng với Toàn Hiểu Vũ, mặc kệ cậu đi đâu, cũng phải đi cùng với cậu, tuy rằng nhóc sẽ rất không nỡ rời khỏi nơi này, và không nỡ chia tay với đám đồng bọn nhỏ nhưng mà hắn càng không nỡ phải xa cách Toàn Hiểu Vũ.
Vì thế, số người đi lần này cứ thế mà quyết định.
Ý kiến của Tạ Minh Hiên không cần hỏi, xác định vững chắc sẽ đi theo Toàn Hiểu Vũ, Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng là chiến sủng của Lí Nam, hiển nhiên sẽ đi cùng đội.
Cho nên, năm ngày sau, hết thảy được chuẩn bị ổn thỏa, một chiếc xe, năm người hai thú, lần thứ hai bước trên hành trình xa xôi.
Toàn bộ cao tầng của Thự Quang đều đến đưa tiễn, lần này mấy người này đi, không biết đến khi nào mới gặp lại.
Tuy rằng bọn họ đều hứa hẹn sẽ trở về, nhưng mà trong mạt thế vận mệnh của mỗi người ai có thể cam đoan được chứ.
Ngày này, bọn nhỏ ai cũng tới, Lí Nam và mấy đứa nhỏ đều khóc sưng hai mắt. Trẻ con dù sao cũng là trẻ con, lúc chia ly đặc biệt lưu luyến, liền ngay cả Liên Băng Băng ngày thường bình tĩnh cao ngạo cũng nhịn không được khóc rống một hồi, hết lần này đến lần khác dặn dò Lí Nam nhất định phải trở về.
Này cũng là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy bản tính trẻ con của Liên Băng Băng.
Cuối cùng, một màn đưa tiễn đầy nước mắt chấm dứt, đám người Toàn Hiểu Vũ lên xe, một đường chạy ra ngoài thành.
Hôm nay trong xe đặc biệt trầm mặc, mọi người vẫn chưa thể ổn định lại cảm xúc của bản thân.
Liền ngay cả Tạ Minh Hiên cũng vô cùng yên lặng, từ khi Ny Tử chết, hắn cứ như vậy mãi, cũng không đi ra ngoài săn, mấy ngày nay đều dựa vào thịt tươi và thú hạch Toàn Hiểu Vũ dự trữ trong không gian đưa cho hắn ăn.
Khối tinh hạch trong đầu Ny Tử vẫn luôn được Sở Thiên cất giữ, chưa đưa cho Tạ Minh Hiên.
Đường lên Bắc nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm. Nếu như dọc đường đi không có gặp bất kỳ trở ngại gì, dựa theo tốc độ hiện tại, đại khái sẽ có thể trong một tháng thì tới nơi.
Nếu như tình hình giao thông không tốt, hoặc là gặp phải chuyện gì, vậy khó mà nói.
Từ Thự Quang đến kinh đô, cần đi qua hai tỉnh, một là T tỉnh, một là A tỉnh, kinh đô và A tỉnh liền nhau, đi qua A đỉnh là tới nơi.
Lúc trước Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ từng từ T tỉnh về căn cứ Thự Quang, đường đi vùng này coi như quen thuộc.
Mười ngày sau.
Một chiếc xe, năm người hai thú, đã đi sâu vào nội địa T tỉnh. Nơi này vẫn giống như trước, bị một mảnh thực vật xanh biếc bao trùm.
Bọn họ đi được vài ngày thì đám con mồi phong phú trốn dưới thảm thực vật um tùm kia cuối cùng đã khiến cho Tạ Minh Hiên cảm thấy hứng thú, hắn đã chịu khôi phục một chút sức sống, mỗi ngày chui vào trong rừng, làm như không biết chán vậy.bg-ssp-{height:px}
Mà con mèo lớn từ nhỏ chỉ tiếp xúc với con người chưa từng thấy qua rừng rậm nguyên thủy, sau khi ném thử ngon ngọt của dã ngoại, tính cách càng thêm cuồng dã.
Ngay từ đầu, còn biết đi theo phía sau Tạ Minh Hiên, hiện tại vừa ra ngoài là đã không thấy bóng dáng. Cũng may, cả đám còn biết đường trở về.
Dần dần, hai con mèo lai hổ này hiển lộ uy phong của chúa rừng rậm.
Mà lúc này, thời tiết luôn thay đổi thất thường cũng bắt đầu biến hóa, đang yên đang lành thì mùa đông đột nhiên tới.
Thảm thực vật um tùm và bông tuyết to như lông ngỗng, triệt để che giấu mặt đường, xe của bốn người không thể đi tiếp được nữa.
Đám người Sở Thiên không có cách nào khác, đành phải xuống xe, đem xe thu vào không gian, đi bộ.
Lúc này, ngoại trừ Tạ Minh Hiên và hai con mèo không sợ lạnh ra, bốn người khác đều phải mặc áo lông thật dày, ở trong đất tuyết, bước sâu bước nông vất vả tiến lên phía trước.
Ngược lại Tạ Minh Hiên và Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng, như cá gặp nước, khi thì chạy qua chạy lại trong cánh rừng tuyết trắng, khi thì lăn mình trong tuyết, vui vẻ cực kỳ.
“Bọn nó thật vô tâm vô phế, nhưng mà sống rất vui vẻ.” Bạch Minh Hi nhìn cả đám chơi vui vẻ, vẻ mặt hâm mộ cực kỳ.
“Kiên trì kiên trì, tôi đoán cũng đã hai ba ngày, chúng ta có thể sắp đi ra địa giới T tỉnh. Rời khỏi T tỉnh, tình hình giao thông hẳn là sẽ tốt hơn nhiều.” Sở Thiên thở hổn hển nói, cũng không biết có phải nguyên nhân trong cơ thể hắn có biến dị loài thú hay không, hắn trở nên có chút sợ lạnh. Hắn đoán, con quái vật trước đó cắn hắn bị thương đại khái thuộc loại động vật máu lạnh hệ ngủ đông đi.
Tóm lại, mùa đông năm nay, hắn đặc biệt không thích ứng.
Toàn Hiểu Vũ lúc này đang cõng Lí Nam, nhưng bước đi như bay, không hề cảm thấy mệt mỏi, Sở Thiên trông thấy có chút hâm mộ.
“Chúng ta một mạch đi tới, gần như không phát hiện có người sống, người của T tỉnh, đều chết hết rồi sao?” Bạch Minh Hi cảm khái nói.
“Người còn sống đại khái cũng đã trốn tới A tỉnh hoặc J tỉnh rồi đi.” Sở Thiên há mồm thở dốc, hung hăng rút đùi phải bị vùi trong tuyết ra, trong lòng nhịn không được oán cái thời tiết quỷ quái này: “Nơi này, đã là thế giới của thực vật biến dị và động vật biến dị rồi. Tôi đoán, T tỉnh này, sẽ trở thành ranh giới Nam Bắc trong mạt thế. Con người cứ như thế bị chia cắt, có lẽ tình hình phía Bắc sẽ khác hoàn toàn với phía Nam.”
“Đó là tốt hơn hay là tệ hơn hả? Lúc trước, người phía Nam đều trốn lên Bắc.” Bước đi của Bạch Minh Hi cũng không quá thuận lợi, lúc này tay khoát lên trên vai Sở Thiên, quả thật là người cùng cảnh ngộ.
“Ai biết. Cho nên chúng ta phải đi xem thử.”
“Cũng đúng.”
Toàn Hiểu Vũ quay đầu lại, hai người kia đã bị tụt lùi khá xa. Cậu đã phát hiện, từ ngày không khí trở nên lạnh hơn, Sở Thiên vẫn luôn cảm thấy không thoải mái, nếu không thấy thể trạng này của Sở Thiên, sẽ không giống như hiện tại.
Vì thế, Toàn Hiểu Vũ đem Lí Nam trên lưng nhẹ nhàng thả xuống dưới, dặn dò hắn chờ tại chỗ, bản thân thì quay về tiếp ứng hai người kia.
Khi Sở Thiên cần nhờ Toàn Hiểu Vũ mới miễn cưỡng đi nhanh hơn thì hắn cảm thấy dáng vẻ này thật mất mặt. Ai, đột nhiên biến thành ông chồng hơi yếu, về sau phải làm sao mới có thể ngẩng đầu trước mặt bà xã đây?
Toàn Hiểu Vũ trái lại không nhận thấy được chút tâm tư này của Sở Thiên, Bạch Minh Hi thì hiểu ra, sau đó cười “Ha hả” luôn tường, khiến cho vẻ mặt Toàn Hiểu Vũ kỳ dị nhìn hắn thêm vài lần.
Sở Thiên hận không thể tức khắc đem Bạch Minh Hi chôn sống, cho hắn ở trong đất tiếp tục cười.
“Nếu không vào trong không gian nghỉ ngơi một chút đi.” Toàn Hiểu Vũ nhìn nhìn bốn phía, yên tĩnh, không người, liền đề nghị nói.
Kỳ thật thời gian còn sớm, chủ yếu là, thấy Sở Thiên và Bạch Minh Hi bị đông lạnh không nhẹ, không cần phải mạnh mẽ chống chọi.
Ngược lại Lí Nam, bởi vì luôn được Toàn Hiểu Vũ cõng trên lưng, nên không cảm thấy có chuyện gì.
“Được, nghỉ ngơi đi.” Sở Thiên cảm thấy thật buồn ngủ, vì thế cũng không gắng gượng chịu đựng nữa, gật đầu đồng ý. Chỉ có vào không gian Toàn Hiểu Vũ, hắn mới cảm thấy thoải mái.
“Kỳ thật, hai người có thể ở trong không gian đợi, tôi đi đường là được rồi.” Toàn Hiểu Vũ nói.
Thực ra đề nghị này cậu từ sớm đã có nói, nhưng mà bị mọi người nhất trí phủ quyết. Mục đích lên Bắc của bọn họ ngoại trừ liên lạc với người nhà, thu hoạch được tin tức ra, lộ trình lên Bắc cũng là một loại rèn luyện, không có lý nào để một mình Toàn Hiểu Vũ liều mạng đi đường, bọn họ ngồi mát ăn bát vàng.
Như vậy quá ỷ lại vào không gian của Toàn Hiểu Vũ, cũng không phải chuyện tốt gì.
“Đã nói rồi, chúng ta lại không cần đuổi kịp thời gian, không thể quá ỷ lại vào không gian của em.” Sở Thiên trả lời có chút mệt mỏi.
“Tớ nói này Tiểu Thiên, cậu như vậy, sao giống như người có thai thế. Ha ha ha.....” Bạch Minh Hi nói, hình như liên tưởng đến cái gì đó, tự nói tự cười.
Sở Thiên nhịn hắn lâu lắm rồi, lần này sẽ không khách sáo như vậy, căm tức nhào qua, trực tiếp đem mặt Bạch Minh Hi ấn vào trong tuyết.
“Đệt!! Đánh người không đánh mặt Sở Tiểu Thiên! Ông đây liều mạng với cậu!” Bạch Minh Hi hăng hái phản kháng.
Một màn này đề nghị của Toàn Hiểu Vũ bị từ chối, vì thế yên lặng đi tìm ba tên không biết chạy đi đâu kia, quay đầu lại nhìn hai tên trẻ con ngây thơ ấu trĩ đánh nhau trên tuyết.
Hai người không dùng chiêu thức đánh nhau gì kịch liệt, chỉ là nghĩ cách ấn mặt đối phương vào trong tuyết mà thôi, Toàn Hiểu Vũ thấy vậy dở khóc dở cười.
Ba con bị gọi về, vừa thấy nơi này náo nhiệt liền chạy qua vui đùa ầm ĩ với hai người, cuối cùng chính là Sở Thiên chỉ huy Tạ Minh Hiên, Bạch Minh Hi khuấy động hai con mèo, kéo thành hai phe đối kháng.
Toàn Hiểu Vũ và Lí Nam cùng ngồi xuống, hai mặt nhìn nhau. Cuối cùng, Toàn Hiểu Vũ suy nghĩ một chút, từ trong không gian lấy ra đồ uống và thịt bò khô, đơn giản cùng Lí Nam tựa vào nhau vừa chia thức ăn, vừa xem náo nhiệt.