Nơi nào đó của căn cứ Lê Minh.
“Là bọn hắn! Bọn hắn tới!” Một giọng nói nghiến răng nghiến lợi tràn ngập hận thù vang lên.
Ánh sáng mỏng manh đánh vào mặt hắn, một nửa khuôn mặt tuấn mỹ một nửa thì xấu xí khó coi, dị thường bắt mắt. Chính là Tô Mạc Húc đã chạy thoát kia.
Trong bóng đêm, che kín một bóng người, giọng nói của bóng người rất bình tĩnh: “Không thể tưởng được, bọn họ lại có thể đi xa đến như vậy. Thật bất ngờ nha.” Giọng nói của bóng người ý vị sâu xa.
Mà Tô Mạc Húc đã có chút rục rịch, dường như không có cẩn thận nghe những gì mà người đó nói, chỉ bình tĩnh đáp lời: “Tôi còn nghĩ khi nào mới có thể trở về trả thù, không nghĩ tới bọn họ tự mình đưa tới cửa.”
Bóng người trong bóng tối không hề trả lời, ánh mắt nhìn Tô Mạc Húc lại tràn ngập trêu tức.
“Vậy, cứ dựa theo ý muốn của cậu làm đi.” Người nọ cười, giọng nói đầy nghiền ngẫm.
Trên chợ phiên.
Đoàn người Sở Thiên đi chưa được vài bước, liền bị một con sư tử ngăn lại.
Là một con sư tử cái, trình độ dị hóa không cao, lại có vẻ không mấy thân thiện.
Nhưng so với con sư tử càng thêm hung hăng hơn chính là đám người phía sau nó.
Bọn họ cả đám mặc đồng phục, thoạt nhìn như người trong đội bảo vệ, nhưng cầm đầu lại là một cô gái tầm khoảng mười lăm mười sáu tuổi.
Vẻ ngoài rất đáng yêu, một bộ váy công chúa màu trắng khiến cô càng thêm hoạt bát dễ thương, khí chất hoàn toàn khác biệt với cái dạng thánh nữ của An đại tiểu thư.
Cô gái vừa bước tới, liền nhìn cũng không thèm nhìn những người khác, chỉ nhìn chằm chằm Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng, sau đó dùng giọng nói trong trẻo mềm mại nói với chúng nó: “Chủ nhân của hai nhóc là ai? Có từng suy nghĩ đổi một chủ nhân khác hay không, theo chị được không? Chị có thể cho hai nhóc hết thảy tốt nhất.”
“Có thức ăn ngon nhất, ở phòng lớn nhất, hai đứa chỉ cần mỗi ngày chơi với chị là được.” Giọng nói của cô gái hồn nhiên cực kỳ ngây ngô.
Tiểu Ngữ và Tiểu Ngưng lại giống như hoàn toàn nghe hiểu vậy, trong lỗ mũi thở “phì phì” một tiếng, biểu đạt cảm xúc khinh thường của chúng nó.
Cô gái nhất thời có vẻ hơi tức giận: “Vì sao chứ! Chủ nhân của bọn mày mạnh hơn tao sao?”
Cảnh tượng có vài phần kỳ lạ, một đám người ăn mặc đồng phục hùng hùng hổ hổ đứng phía sau cô gái, phía trước cô gái còn có một con sư tử cái oai phong lẫm liệt. Nhưng mà cô gái lại nói chuyện với hai con hổ như tự kỷ.
Sở Thiên và Toàn Hiểu Vũ nhìn nhau một cái, trong đầu hiện lên một ý niệm — Thuần Thú Sư! Cô gái này là một Thuần Thú Sư.
Mày của Sở Thiên nảy lên, quay đầu nhìn thoáng qua quản gia đầu đầy mồ hôi.
Quản gia thấy thế, vội vàng chạy tới, đè thấp giọng nói: “Là viên ngọc quý trong tay của Tướng quân.”
“Tướng quân?”
“Là người sáng lập căn cứ Lê Minh, cũng chính là người cầm quyền tối cao của căn cứ hiện nay.” Quản gia giải thích nói: “Căn cứ Lê Minh ban đầu là do Tướng quân mang theo cấp dưới của mình một tay sáng lập, về sau mới phân thành các ban ngành khác nhau.”
“Vị tổ tông nhỏ này chính là con gái cưng duy nhất trong tay của tướng quân, cũng là một Thuần Thú Sư hiếm có.” Giải thích xong, quản gia suy nghĩ một chút, vẫn nhịn không được bổ sung thêm một câu: “Vị phó Bộ trưởng bị giết trước đó, là thân tín của Tướng quân.”
Vài câu ngắn ngủi, Sở Thiên liền suy nghĩ sơ sơ ra toàn bộ câu chuyện.
Căn cứ Lê Minh là do quân đội từ phía Nam chạy nạn thành lập, mà “Tướng quân” còn là vị quan chỉ huy tối cao trong quân đội khi đó. Bị vây trong yêu cầu quản lý và phát triển, các ban ngành khác trong căn cứ mới dần hình thành.
Bởi vì mạt thế cực không có tính ổn định, người đứng đầu của các ban ngành không ngừng phân quyền, cho nên xuất hiện các phe phái và thế lực khác nhau.
Nhưng mà mặc kệ làm gì, phe của “Tướng quân” vẫn là thế lực lớn nhất của căn cứ Lê Minh.
Tình huống trước mặt xảy ra, có vẻ Tướng quân đã thu được tin tức về bí mật của tinh hạch do Cố Bộ trưởng đưa qua.
Cho nên, vừa không thể ra tay với mấy người Sở Thiên, lại không cam lòng bỗng dưng mất đi một tâm phúc, vì thế dứt khoát phái một cô bé tới thăm dò.
Cô gái này lại không phải loại con gái bình thường. Không chỉ thân phận của cô gái, có thể khiến rất nhiều người chủ động rút lui, hơn nữa còn là một dị năng giả Thuần Thú Sư hiếm thấy.
Nếu như mấy người Sở Thiên dễ khi dễ, liền để cho cô gái ra tay, trước giành khí thế về; nếu như mấy người đó không dễ bắt nạt, ỷ vào thân phận tuổi tác và nhiều dị năng giả được cử đi bảo vệ cô gái như vậy, con bé cũng sẽ không chịu thiệt gì.
Khi hai bên bàn luận thì có thể lấy lí do con bé còn nhỏ tùy hứng càn quấy mà thôi. Cái kế một hòn đá ném chết hai con chim này, đánh cũng thật vang.
Nhưng mà, mặc dù đoán được bàn tính của bọn họ, mấy người Sở Thiên quả thật không có biện pháp lấy cách đối phó với phó Bộ trưởng để đối phó với một cô gái, nhiều lắm chỉ là dạy dỗ đôi chút.
Trong đoạn đối thoại ở bên kia, cũng không biết hai con đã nói cái gì, cô gái nhất thời trở nên nổi giận đùng đùng, lúc này, cô ta cuối cùng bỏ qua cho hai con mèo, một đôi mắt tràn đầy tức giận chuyển hướng sang Lí Nam: “Chúng nó nói cậu lợi hại hơn cả tôi! Chúng ta quyết đấu đi!”
Lần này bất ngờ không kịp đề phòng, Lí Nam sửng sốt hồi lâu không nói gì.
“Này!” Cô gái tỏ ra cực kỳ không khách khí, cái vẻ ngoài dã man đã phá hủy vẻ đáng yêu của cô gái: “Có dám quyết đấu hay không! Nếu tôi thua, Mĩ Toa thuộc về cậu, cậu thua, hai con hổ biến dị này thuộc về tôi! Có dám hay không!”
Lí Nam cau mày, không có lập tức trả lời, Sở Thiên thấy thế, đang định mở miệng, Lí Nam lại đột nhiên nói: “Chúng nó không phải đồ vật, là bạn bè, không thể cho qua cho lại. Tôi cũng không muốn quyết đấu với cậu, so xem ai lợi hại hơn ai có tác dụng gì?”bg-ssp-{height:px}
Cô gái sợ run một chút, dường như thật sự tự hỏi vấn đề của Lí Nam, nhưng mà rất nhanh, cô lại cười lạnh nói: “Tôi mặc kệ, hoặc là cùng tôi quyết đấu hoặc là đem hai con hổ này để lại, nếu không các người ai cũng đừng nghĩ ra khỏi đây.”
Nói với Lí Nam xong, cô gái lại xoay người nói với đám dị năng giả theo sau mình: “Đem bọn họ vây lại, một tên cũng không cho phép đi!”
Những dị năng giả ấy được phái qua đây, nhiệm vụ quan trọng hàng đầu chính là cam đoan cô được an toàn, thứ hai chính là làm chỗ dựa cho cô, mệnh lệnh này vừa ra, bọn họ lập tức ỷ vào người đông thế mạnh, đem bọn họ vây lại.
Mấy người Sở Thiên còn chưa làm gì, quản gia đã gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, chủ nhân đem những người này giao cho hắn, hắn nhất định phải phụ trách an toàn của mấy người này.
Đại tiểu thư nhà Tướng quân ở trong thành ngang ngược thành tính, bên người còn mang theo dị sủng, nếu song phương có bất kì tổn thương gì, hắn cũng không có cách nào ăn nói.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư, người hãy nghe tôi nói, vài vị này là khách quý của chủ nhân nhà tôi, người không thể.... A....” Quản gia vội vàng chạy lên ngăn cản, đáng tiếc, nói còn chưa hết câu, đại tiểu thư kia liền vung tay lên, sư tử trước người cô liền nhảy dựng, lập tức bổ nhào lên người quản gia, quản gia sợ tới mức trực tiếp ngã ngửa.
Cô gái cười rộ lên khanh khách, miệng nói: “Ông là cái thá gì! Dám ngăn cản tôi, chán sống sao? Còn không mau cút đi!”
Quản gia trong lòng biết đại tiểu thư này sợ là làm bộ như không biết hắn, nếu thật sự không quen biết, lấy tính ngang ngược của đại tiểu thư, con sư tử kia chắc chắn đã cắn chết hắn rồi.
Này cũng thật làm khó hắn! Quản gia miệng đầy chua sót, chỉ có thể thầm cầu nguyện, người hắn phái đi báo tin cho chủ nhân có thể nhanh chóng dẫn người qua đây.
Cô gái như là hạ quyết tâm muốn đem chuyện này xé cho to, vì thế không khỏi vung tay lên, con sư tử vốn giả vờ nhào về phía quản gia đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng đến chỗ Lí Nam.
Trong mắt Toàn Hiểu Vũ toát ra lửa giận, đối với loại trẻ con bị chiều thành hư này cậu cũng không định sẽ nhẹ tay, nhưng khi tay muốn rút kiếm ra, lại bị Sở Thiên nhẹ nhàng đè lại.
Toàn Hiểu Vũ ngờ vực nhìn phía Sở Thiên, Sở Thiên lại lắc lắc đầu với cậu, đồng thời, một mệnh lệnh thông qua tinh thần lực và mệnh lệnh của Lí Nam đồng thời truyền đến chỗ của hai con mèo.
Lí Nam: Đánh trả.
Sở Thiên: Giết nó.
Sở Thiên biết, Lí Nam sẽ không truyền mệnh lệnh tàn nhẫn gì, muốn dạy dỗ vị đại tiểu thư dã man này, giết dị sủng của cô gái là biện pháp tốt nhất. Chỉ cần không làm tổn thương cô gái, chỉ cần đám người Tướng quân còn muốn từ trên người bọn họ biết được cách thăng cấp dị năng, Tướng quân sẽ nhịn.
Bất quá chỉ là so đấu giữa hai đứa nhỏ, người lớn lại không nhúng tay vào, mà đối phương còn chủ động gây hấn, bên phe Tướng quân còn có thể nói cái gì.
Ba con dị thú áp sát nhau, nhưng mà, con sư tử biến dị tên Mĩ Toa kia nhanh chóng rơi xuống thế yếu.
Biến dị của Mĩ Toa thuộc loại lực lượng, ngay từ đầu còn có thể ỷ vào hình thể và sức mạnh đồng thời đánh mấy chiêu với hai con mèo.
Nhưng mà khi Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng thăm dò ra năng lực và cách tấn công của nó, liền mãnh liệt phản kích.
Hai con mèo từ nhỏ đã theo đám người Thự Quang Nam chinh Bắc chiến, kinh nghiệm đối địch phong phú, lại ỷ vào dị năng và sự phối hợp nhịp nhàng giữa hai chúng nó, qua vài phút, Mĩ Toa đã bị lửa đốt sém, khi rơi xuống đất lại bị băng trùy đâm xuyên tim.
“A a —” Cô gái tức thì hét rầm lêm: “Mày dám giết nó!” Đối tượng cô gái hét rầm lên không phải hai con mèo, mà là Lí Nam: “Lấy mạng của mày ra đền đi! Hai con hổ của mày, tao hôm nay lấy chắc rồi!”
Mĩ Toa chết, trận đấu nhanh chóng kết thúc, nhưng lại củng cố quyết tâm muốn đoạt Tiểu Ngữ Tiểu Ngưng của cô gái.
Vốn cô nghe nói trong căn cứ xuất hiện một Thuần Thú Sư, là một dị năng giả có dị năng hiếm thấy mà còn là duy nhất của căn cứ, cô luôn coi đó là kiêu ngạo, nhưng cư nhiên xuất hiện người có đồng năng lực như cô? Tuyệt đối không thể! Cô nhất định phải là duy nhất!
Vốn, cô chỉ tính toán mang dị sủng lén chuồn ra, đi giải quyết cái tên Thuần Thú Sư kia. Mĩ Toa của cô là vật nuôi bên người trước mạt thế, bọn họ ăn ý không ai sánh kịp.
Cô không tin, trong đám bình dân dơ bẩn ti tiện lại xuất hiện một Thuần Thú Sư, có thể lợi hại hơn cả cô!
Trong tưởng tượng của cô, đối phương cùng lắm là một tên bẩn hề hề mang theo con chó biến dị lang thang khắp nơi mà thôi! Rất nhanh có thể khiến đối phương biến mất.
Không nghĩ tới, khi chuồn ra bị cha cô bắt được, nhưng không ngờ cha lại ngầm đồng ý ý tưởng muốn làm đối phương biến mất của cô, mà còn vì thế mà phái đội dị năng giả bảo vệ cho cô!
Càng không ngờ tới chính là, đối phương không phải mang theo con chó dơ bẩn lang thang, mà là hai con hổ xinh đẹp cường tráng, từ hình thể của chúng nó có thể nhìn ra, chúng nó tuy rằng to lớn nhưng chưa trưởng thành.
Quá mê người!
Chờ cô bắt bọn nó về nuôi lớn, chúng nó nhất định sẽ mê người hơn cả Mĩ Toa!
Cho nên, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chúng nó, cô đã quyết tâm muốn chiếm chúng làm của riêng!
Nhưng mà, sự thật lại có chút tàn khốc, vẫn luôn cho rằng mình mạnh hơn đối phương, nhưng chỉ trong vài phút đã phải chứng kiến cảnh Mĩ Toa chết thảm!
Không! Không phải cô không sánh bằng thằng nhóc dân đen đó! Mà là Mĩ Toa quá yếu! Dị thú hỏa hệ và băng hệ! Chúng nó quả thật đẹp cực kỳ!
Mĩ Toa chết, có lẽ vì chúng nó muốn phô bày vẻ đẹp của chúng cho cô xem mà thôi! Nhất định là như vậy.
Sinh vật xinh đẹp như thế, nhất định phải thuộc về cô!
Cô gái nhìn phía Lí Nam, trong ánh mắt tràn ngập ác độc và sát ý.