Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

chương 117: của trộm cướp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đoàn người bảo là muốn đến một thị trấn, mà nửa đường nghĩ lại, quyết định đi ngang qua nhà máy lọc dầu một lần nữa – vạn nhất nhà máy lọc dầu còn chút gì thì sao? Cho dù không có thứ gì thì bọn họ cũng phải đi qua tìm hiểu nguyên nhân vì sao lại nổ tung.

Vừa đổi đường, mọi người liền đi ngang qua một cái thôn nhỏ.

Trong thôn tựa hồ như đã từng có người sống đi qua, từ dấu xe trên mặt đất có thể xác định cách đây không lâu, chắc chắn trong thôn cũng không còn dư cái gì. Bọn họ vẫn quyết định vào trong tìm tòi một chút – vạn nhất có thể tìm ra một hai miếng thịt thì sao? Không chừng người đi trước còn để sót lại. Huống hồ trong thôn cũng không có tang thi, lúc này sắc trời cũng đã tối, ở lại nơi này nghỉ chân cũng không tồi.

Tìm một ngôi nhà còn nguyên vẹn trong thôn, quét dọn sạch sẽ, mọi người quyết định nghỉ ngơi một đêm ở đây. Những người còn lại hợp thành một tổ tìm vật tư trong sân.

Vận khí không tệ mà tìm ra một ít chăn đệm, có hai đội viên mò ra được một vò dưa muối bằng xì dầu hoặc tương hưng phấn chạy trở về — kỳ thực, vật này bọn họ thu hoạch không ít, nhưng không có ai ngại thức ăn quá nhiều đâu!

“Thịt, thịt!” Yên Nhạc vẻ mặt như lụm được bảo bối vọt vào.

“Thịt ở đâu?” Mọi người liền vội vàng hỏi.

“Sau cửa phòng bếp phía Tây, phỏng chừng người lúc trước đi vào không mở cửa, cho nên không nhìn thấy!”

“Mọi người chú ý một chút, không chừng có thể tìm được nhiều thứ hơn đó.” Quách Binh vội vã nhắc nhở.

Phương Hách giúp làm cơm nhịn không được bật cười lắc đầu, đám người này thèm thịt tới mắt cũng sắp tái rồi.

“Đội trưởng! Đội trưởng!” Một người vừa chạy vừa ồn ào vọt trở vào trong…

“Làm Sao, cậu cũng tìm được thịt hả?” Yên Nhạc cười hì hì trêu hắn.

Người kia lắc đầu lia lại, móc ra một viên đạn nắm trong tay: “Tụi em tìm thấy một căn phòng, bên trong toàn là vũ khí!”

“Vũ khí?” Trong một cái làng nhỏ thế này còn tìm thấy vũ khí? Sao nghe tà môn quá vậy?

Mọi người vội vã chạy theo, một lát đã đến căn phòng phát hiện vũ khí kia. Ngôi nhà này tựa hồ đã rất lâu không có người ở, trong phòng không có nội thất. Hai thành viên Luân Hồi phát hiện những thứ đó ở trong nhà bếp.

Trong bếp, một miếng gỗ lớn đã bị dỡ lên, phía dưới là một cái hầm nhỏ.

Đội viên phát hiện nơi này đầu tiên chỉ vào miếng gỗ lớn cười hì hì nói: “Tụi em sau khi đi vào liền cảm thấy kỳ quái, ván giường căn nhà này sắp mục nát rồi, sao lại có một miếng gỗ mới nguyên được? Mở ra xem liền phát hiện bên dưới có hầm.”

“Vốn tưởng bên trong chỉ có lương thực hoặc mấy thứ khác, ai ngờ tất cả đều là các loại súng lớn!”

Quách Binh dẫn người trực tiếp bò xuống, kiểm kê đồ vật bên trong, cau mày nói: “Đồ trong này hẳn là vừa mới bỏ vào không lâu, hơn nữa, rất kỳ quái – tất cả đều là vũ khí có lực sát thương lớn, bị quản chế tương đối nghiêm khắc. Súng ống mặc dù có không ít, mà số lượng đạn lại không giống…” Nói rồi, Quách Binh nhìn về phía Trần Ninh.

Trần Ninh đang xem một viên đạn xe tăng trong tay, lúc này ngẩng đầu lên: “Những thứ đồ này chúng ta đã gặp qua.”

“Hả? Gặp qua? Hồi nào?”

“Nhà máy quốc phòng, kho hàng tầng một.”

“Cậu nói gì?!” Quách Binh hít vào một ngụm khí lạnh: “Chẳng lẽ người quân đội trốn ở chỗ này?”

“Nếu như là người quân đội thì hoàn toàn không cần làm thế, bọn họ có thể trực tiếp lấy về căn cứ, trừ phi…” Hạ Tử Trọng suy tư một chút, không nói hết lời.

Quách Binh trầm giọng nói: “Có người cố ý giấu làm của riêng.” “Vậy chúng ta làm sao đây?” – “Nếu vật không rõ lai lịch.” Quách Binh nhếch miệng nở nụ cười, nhìn mấy người bọn họ nháy mắt mấy cái: “Vậy thì đen ăn đen chứ gì. Một hồi kêu mọi người dọn sạch dấu vết, chúng ta chuyển sang nơi khác qua đêm.”

Nói làm liền làm, nếu là hàng lậu, tiểu đội Luân Hồi cầm đồ trong hầm đương nhiên không có áp lực gì. Cấp tốc đem chuyển hết lên xe rồi suốt đêm đổi một nơi dừng chân, sáng ngày hôm sau bọn họ liền chạy tới nhà máy lọc dầu đã nổ tung. “Vậy mà còn chưa tắt lửa.”

“Đúng vậy. Xem ra một chốc cũng không hết nổi.”

Phạm vi nhà máy lọc dầu vẫn đang cháy hừng hực, không có nửa điểm dấu hiệu hạ nhiệt, có thể tưởng tượng nơi này tồn dầu rất nhiều. Nếu như có thể đem tất cả dầu chỗ này đi, căn cứ trong vòng một hai năm căn bản cũng không cần lo lắng vấn đề tiêu hao xăng dầu.

“Thật đáng tiếc…” Mọi người đều có chút phiền muộn mà nhìn về phía nhà máy lọc, may là sau tận thế tất cả thực vật đều héo, những tòa nhà phụ cận cũng bị mấy ngày mưa liên tiếp thấm ướt nên không dễ cháy, nếu không thì không biết trận cháy này còn lan tới chỗ nào.

“Lão đại, có người!” Một người bỗng nhiên chỉ vào một hướng khác, cả bọn nhìn qua, phát hiện từ hướng kia có một đoàn xe đi tới!

Những người kia cũng đứng ở chỗ cao, đang xa xa nhìn về chỗ này, mãi đến khi tiểu đội Luân Hồi nhìn kỹ mới nhận ra mấy chiếc xe này – hết cách rồi, những chiếc xe khác trước tiên không cần phải nói, chỉ là mấy người trên xe đó rất bắt mắt, bất luận người nào từng thấy một lần đều sẽ nhận ra.

Bọn Hạ Tử Trọng cũng nhận ra – trong đó có hai chiếc xe quân đội bọc thép, còn lại là các loại xe bình thường lúc làm nhiệm vụ từng thấy qua.

Hai phe gặp nhau một hồi mới biết, đối phương cũng không khác bọn Luân Hồi bao nhiêu, chỉ có điều vận may của người Luân Hồi và Hạ Tử Trọng tương đối tốt, có chuyện liền hợp lại một chỗ, cùng tiến cùng lùi, những xe này đều là sau khi tách khỏi quân đội mới lục tục hợp lại.

Bây giờ phát hiện nơi này nổ tung, mới vội vàng chạy qua xem xét.

“Chúng ta cần phải điều tra nơi này tại sao nổ tung, khi về căn cứ còn phải báo cáo.” Người nói chuyện là một đội trưởng phụ trách quản lý hai chiếc xe bọc thép, tầm mắt của hắn theo bản năng nhìn lướt qua xe của tiểu đội Luân Hồi, xem tầm mắt kia… tựa hồ muốn nhìn vào trong xe?

Hạ Tử Trọng lưu tâm hơn, thấy người quân đội còn lại đều hữu ý vô ý nhìn xe bọn họ, nếu như không phải xe của bọn họ cao, mà bên trong đựng không ít chăn bông, đồ đạc, không chừng…

Chờ song phương trao đổi tin tức liền quyết định tạm thời hợp lại cùng chạy về căn cứ. Đương nhiên, bọn họ còn phải cắm trại ở chỗ này một đêm, thuận tiện kiểm tra tình huống xung quanh.

Để Trần Ninh cùng người quân đội đi kiểm tra một ít dấu vết lưu lại ở cửa Tây nhà máy lọc dầu, những người còn lại chuẩn bị làm cơm nghỉ ngơi, Quách Binh lặng lẽ kéo Hạ Tử Trọng vào xe thấp giọng nói.

“Tôi cảm thấy bọn họ đánh giá xe của chúng ta.” Quách Binh nhíu mày: “Cậu nói… có khi nào họ đang tìm đống vũ khí đó không?”

Hạ Tử Trọng cũng cau mày, gật đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy như vậy.”

“Chẳng lẽ không phải người của quân đội giấu những thứ đó?” Nếu như không phải quân đội vậy chắc chắn có người muốn âm thầm nuốt đống vũ khí này…

Hạ Tử Trọng trầm ngâm một chút, đột nhiên hỏi: “Còn nhớ tối hôm đó trước khi tang thi xuất hiện không? Có người ném đạn khói!”

“Đúng! Tôi cũng có thấy!” Bất quá khi đó rất loạn, sau lại vội vàng đánh tang thi thu tinh hạch, cho nên cả bọn liền ném chuyện này ra sau đầu. Lúc đó tuy rằng quân đội phát cảnh báo, nói có người cướp xe vũ khí, nhưng bọn họ lại dùng kênh nội bộ của quân đội, cho nên nhóm dị năng giả căn bản không biết chuyện này! Ngược lại, tất thảy người quân đội đều biết rõ, hôm đó có người lợi dụng thời cơ cướp xe vũ khí.

“Nói như vậy… là có người cướp đồ của quân đội? Sao lại trùng hợp như thế? Vừa vặn gặp tang thi tới quấy rối?”

Hạ Tử Trọng lắc đầu một cái: “Có lẽ là trùng hợp, hoặc là bọn họ có phương pháp gì đó. Vấn đề bây giờ là đồ bị cướp còn trên xe chúng ta đấy…”

Quách Binh bất đắc dĩ vỗ trán: “Thật là… nếu bị người khác phát hiện, chúng ta có trăm cái miệng cũng không nói được rồi!” Bọn họ chuẩn bị đen ăn đen, bây giờ số lượng quân đội rất ít, nên bọn họ chưa có cưỡng ép xét xe, nếu về tới căn cứ. Nói không chừng sẽ cưỡng chế kiêm tra mỗi một chiếc xe!

“Bây giờ vấn đề là chúng ta cho dù muốn giống như bọn họ mang đồ giấu đi thì cũng không có cơ hội!” Quách Binh thở dài một hơi, nếu như chỉ là vũ khí căn cứ phát ra ngoài thì cũng dễ giấu rồi, nhưng mấy thứ này là hàng cấm, biết giấu đi đâu đây?

Mình đi cùng người quân đội ra ngoài lúc về trên xe lại là đồ của người ta. Thực sự là…

“Trên đường nghĩ biện pháp, trước khi đến căn cứ nghĩ ra biện pháp là được rồi.” Hạ Tử Trọng vỗ vỗ vai hắn, mình có không gian có thể giúp bọn hắn vượt qua cửa ải này, tuy nhiên dị năng của mình và Phương Hách quá mức chói mắt, mà người Luân Hồi ai nên biết cũng đã biết, không gian này lại là lá bài cuối cùng của hai người họ, nếu như không phải bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn để cho bất luận người nào biết đến.

Không lâu sau, Trần Ninh cùng đi kiểm tra với quân đội đã trở về, những đội viên tiểu đội khác cũng quay về báo cáo tình huống, Trần Ninh nhìn Quách Binh liếc mắt ra hiệu, kéo Hạ Tử Trọng lên xe.

“Sao rồi?”

“Nhà máy lọc dầu rất có thể do người quân đội làm nổ.” Trần Ninh sau khi ngồi xuống uống hết mấy ngụm nước mới giải thích: “Lúc đến đó thấy không ít mảnh xe bọc thép vỡ vụn, từ cửa đi vào trong còn có vài xác xe, nguyên liệu chuyên dùng cho xe quân đội.”

“Người quân đội?” Quách Binh và Hạ Tử Trọng liếc mắt nhìn nhau, lại hỏi: “Có phát hiện dấu vết của mấy đội khác không?”

Trần Ninh lắc đầu nói: “Trong nhà máy thì không thấy nhưng bên ngoài thì có.”

“Rất có thể do bọn họ bị tang thi bao vây nên mới nghĩ ra cách này để thoát thân.” Hạ Tử Trọng suy tư một chút nói.

“Có thể, nếu như là người quân đội làm thì không có chuyện gì liên quan đến chúng ta nữa.” Quách Binh nói, liền thấp giọng đem suy đoán của mình. Về đống vũ khí này cho Trần Ninh nghe, cuối cùng hỏi: “Cậu nói coi mấy thứ này bây giờ chúng ta xử lý thế nào?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio