Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên đống lửa trại, hai người Hạ Tử Trọng cầm trong tay bánh đậu đỏ được lén đổi từ lương khô và bánh bột ngô trong không gian, bên ngoài được trùm kín bằng túi thêm vào đó lợi dụng bóng đêm thâm sâu nên không ai có thể nhìn ra được sự khác biệt của hai người. Trong túi đeo lưng của bọn họ còn có một ít đồ hộp quân dụng đã quá thời hạn được quân đội phát xuống, bởi vì vừa mới ra căn cứ, mọi người ai cũng không phải ăn những thứ này. Lúc này, cả tổ ba đều đồng loạt ngồi vây tròn bên đống lửa, Duẫn Đông tuy rằng là đội trưởng của đội ba, nhưng không hề cưỡng ép sắp đặt, bọn người Hạ Tử Trọng không tập hợp trước mặt hắn, hắn cũng không gò ép, chỉ là nam nhân dáng dấp có chút hèn mọn ngồi bên cạnh thấp giọng nói gì đó với hắn.
Hai người một mặt ăn đồ ăn, một mặt tò mò đánh giá người xung quanh, có người vẻ mặt hưng phấn, có người vẻ mặt trầm trọng, đa số những người đi chuyến này đều không có ôm hi vọng gì lớn lao, cũng không ít người biết mình ở trong đội ngũ bị người ghen ghét nên mới có thể bị ép tham gia vào lần hành động này. Ngay cả người trong quân đội cũng như vậy, không ít binh lính trên mặt đều vô cảm – cho dù phải nghiêm túc chấp hành nhiệm vụ cấp trên đưa ra nhưng ai cũng biết rõ nhiệm vụ này cửu tử nhất sinh, vì thế cũng không phải tất cả mọi người đều đồng ý chủ động tham gia.
Phương Hách tựa đầu vào bên tai Hạ Tử Trọng thấp giọng hỏi: “Hôm nay xảy ra chuyện gì thế?”
Xe ở chỗ bọn họ cũng không có xảy ra vấn đề gì, mặc dù biết trên đường có xe hỏng, xe khác cũng đã được kiểm tra, nhưng tình huống cụ thể thế nào bọn họ cũng không rõ.
Hạ Tử Trọng khẽ lắc đầu, hắn lén lút truyền ý nghĩ để bạch cầu bay ra ngoài, ẩn núp trong bóng râm đuổi theo mấy người vội vã đi vào lại vội vã đi ra ngoài ở phía sau kia. Những người này vừa mới từ căn cứ chạy về, trên chiếc xe việt dã nhỏ của bọn họ còn chở theo không ít linh kiện ô tô. Sau khi đi vào báo cáo liền đem những thứ đồ này đến vùng phụ cận chỗ mấy chiếc xe bị hỏng.
Thông qua ‘mắt’ của bạch cầu nhìn thấy động tĩnh của những người kia, Hạ Tử Trọng sáng tỏ bất đắc dĩ cười nói: “Sợ là lần hành động này, trên đường sẽ xảy ra không ít chuyện rồi.”
Phương Hách cũng nhìn thấy dáng vẻ bận rộn vây quanh xe của những người kia, trợn mắt lên: “Có ít nhất ba, bốn chiếc xe đều bị hỏng ư? Đây cũng quá…”
Cậu vốn định nói chất lượng xe quá kém, thế nhưng đầu óc liền xoạt một cái chuyển sang một giả thuyết hoàn toàn có lí lẽ hơn, vẻ mặt cũng ngay lập tức ủ rũ: “Này chắc là đã gặp phải một đám tang thi quy mô lớn rồi…”
“Trên đường chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn.”
Sau khi biết rõ chuyện gì đã xảy ra, Hạ Tử Trọng liền để bạch cầu quay trở lại không gian. Không để ý tới mấy thanh âm cố ý gây sự ‘Muốn ra ngoài! Muốn ra ngoài! Muốn ma ma ôm!’ không ngừng lặp lại trong đầu, ăn hết mấy cái bánh đậu đỏ trong tay, Hạ Tử Trọng vỗ vỗ tay cầm lấy bình giữ nhiệt bên cạnh. Bên trong bình giữ nhiệt có một ít nước canh – canh nóng mà được mở nắp mùi thơm sẽ liền theo đó khuếch tán ra ngoài, mà canh này là do Phương Hách hầm nhừ rau cải cùng thịt gà, sau đó được cho vào bình giữ ấm, trừ phi trực tiếp uống vào miệng còn nếu không cũng sẽ không thể tỏa ra vị thơm quá mức lộ liễu, rất thích hợp để bổ sung dinh dưỡng trong trường hợp thế này.
Dù sao, bọn họ phải ở với những người này một thời gian dài, nếu như muốn trong khoảng thời gian này duy trì dinh dưỡng cân đối mà không để người khác phải chú ý, thì cách tốt nhất chính là sử dụng những thứ trong mắt người khác chỉ là nước bình thường để mà bổ sung.
Bọn họ bình thường sẽ xách bình giữ nhiệt ở trước mặt mọi người giả vờ đó là nước nóng, trong không gian có không ít cái giống hệt, bên trong sớm đã được Phương Hách cho đầy các loại canh loãng, nếu không phải bởi vì nhiệm vụ lần này khá là bất ngờ, cậu không phải mất nhiều công sức mà bày ra nhiều trò gian như vậy, nếu không phải vậy không chắc tất cả bình giữ nhiệt trong không gian cậu đã có thể cho đồ đầy vào trong ấy!
Phương Hách ‘nghe’ thấy Bạch Cầu trong không gian đang chơi đùa, nếu như bình thường nói không chừng cậu sẽ để bạch cầu ẩn thân mà ra ngoài chơi, nhưng mà hai tiếng ‘ma ma’ này khiến cho khí phách nam tử hán vẫn còn cuồn cuộn chạy trong người Phương Hách vô cùng khó chịu, vì thế thẳng thắn xem như gió thổi bên tai.
“Tối hôm nay đến phiên mọi người của tổ ba, mỗi ban cử ra hai người, mỗi người hai tiếng rưỡi.” Quách Binh cùng Duẫn Đông bọn họ thương lượng xong chuyện trực đêm liền bắt đầu sắp xếp người trực đêm nay.
Về hai sĩ quan phụ trách chính cùng với hai người lái xe? Lúc này đều tụ tập bên một đống lửa, cùng mấy binh sĩ khác tụ lại cùng nhau ăn cơm uống nước.
Ngày đầu tiên xuất phát mọi người xui xẻo gặp phải chuyện xe bị người khác động tay động chân, sáng sớm ngày kế tiếp, bên ngoài đã bắt đầu mưa nhỏ liên miên, cảm giác tựa hồ so với trận mưa trước dai dẳn hơn, không ít người đều lẩm bẩm – không biết bên SH thị trời có đẹp hơn không?
Đoạn đường từ đây đến SH thị Trịnh Thiếu úy dĩ nhiên đều nắm được, bây giờ trong nước bất luận Nam hay Bắc đều đồng dạng trời âm u, mưa phùn, bất quá hắn đã sớm bởi vì đi đứng bất tiện mà lên xe chỉ huy, đương nhiên không nghe được thanh âm nghị luận của mấy người phía dưới.
Mọi người lên xe khởi hành, lần thứ hai xuôi Nam.
Dọc theo đường đi, trên đường cái đi qua mấy vùng thôn trấn phụ cận đều có thể dễ dàng nhìn thấy không ít tang thi, có một số nghe được thanh âm ở phía xa xa liền bắt đầu chạy theo phía sau xe, trên đường cái bị tổn hại lầy lội mang theo từng tầng từng tầng nước bùn, trong cơn mưa mù mịt liên miên kia lại nhìn thấy mấy dáng vẻ như vậy thật sự là khiến người khác phải kinh hãi.
Bởi vì xe vội vàng chạy đi, mà mọi người bây giờ lại không cần xuống xe đánh tang thi, vì thế tất các dị năng giả cùng quân nhân đều cuộn người trong xe tu dưỡng tinh lực.
Hạ Tử Trọng đang kiểm tra con dao Nepal đặc biệt của mình, vũ khí này là sau khi quân đội được thiết lập hắn đã đặc biệt đề cập đến, mỗi người tham gia nhiệm vụ có quyền trang bị hai cái, của hắn là dao Nepal, của Phương Hách là dao găm ba cạnh, còn các dị năng giả khác của Luân Hồi thì có thể dùng những con dao nặng hơn, tất cả đều nằm trong nhóm.
con dao Nepal:
dao găm ba cạnh:
Ngoài ra mỗi người còn được trang bị thêm một cây súng nạp đạn cùng với viên đạn đặc thù. Loại đạn này vừa mới được cải tiến, tuy rằng ở trên xe khẳng định có chút dư thừa, thế nhưng trừ phi gặp phải trường hợp quá nguy hiểm thì ai cũng không nỡ dùng những thứ đồ này.
Mà người của Luân Hồi còn vui mừng hơn, hai tên sĩ quan kia sẽ có một người ngồi vị trí ghế phụ, còn người kia chỉ cần bị che khuất tầm mắt, liền không biết bọn họ đang làm cái gì. Bọn người Duẫn Đông ngồi ở một chỗ khác, càng không biết người của Luân Hồi đang suy nghĩ gì – ở một góc xe, mấy kỹ thuật viên của Luân Hồi hai ngày nay sau khi tháo mở đạn thì cân nhắc bỏ thêm một ít vàng được chia theo tỉ lệ vào.
Mở tung nó ra hay thậm chí là làm giả cũng rất dễ dàng, khó khăn nhất chính là tỉ lệ vàng – nếu cho ít nói không chừng khi trúng mục tiêu sẽ không nổ tung, mà bỏ nhiều hơn thì cũng vô dụng. Nếu như cho thiếu, vậy căn bản vũ khí đặc thù cũng không có hiệu quả gì, còn không bằng dùng vũ khí phổ thông còn hay hơn.
Chuyện này không phải một ngày một đêm là có thể nghiên cứu ra, hơn nữa trên xe người ngoài không ít, xe lại dao động, bọn họ cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian suy xét.
Việc nghiên cứu tỉ lệ vàng không vội vàng được, đây là việc liên quan đến kỹ thuật chuyên môn nên hai người Hạ Tử Trọng cũng không thể giúp được gì, nhưng bởi vì bọn họ thuộc thành viên của Duẫn Đông, cũng vừa vặn có thể ngồi gần bọn Duẫn Đông hỗ trợ che chắn tầm mắt, ở thời khắc mấu chốt có thể nhắc nhở một chút.
Phong hệ dị năng lặng yên không một tiếng động theo chu vi khuếch tán hướng về bốn phương tám hướng, tang thi ở phụ cận không hề ít, một số chúng nghe được âm thanh liền nhanh chóng vây quanh đám xe phụ cận. Lần này phía căn cứ phái ra không ít nhân thủ, một đại đội toàn Dị Năng Giả, hơn nhân khẩu, càng không cần phải nói bên trong ban hậu cần còn có một vài dị năng giả hệ đặc biệt, ngoài ra quân đội cũng phái ra hơn hai trăm người, sáu chiếc xe tải quân dụng, sáu chiếc xe lục chiến, cùng với một chiếc xe chỉ huy, hai chiếc xe tăng.
Trình độ dị năng cấp ba của Hạ Tử Trọng đã đạt được tương đối cao, phong hệ dị năng ở thời điểm phát động nếu như không muốn gây chú ý với người khác thì căn bản không ai có thể phát hiện ra được, tựa hồ giống hệt không khí đang lưu động xung quanh, bình thường đến không thể bình thường hơn, căn bản sẽ không có bất kỳ điểm gì lạ lùng.
Nhắm mắt lại, sau khi điều khiển một vòng lớn gió ở phụ cận đoàn xe, Hạ Tử Trọng mới hơi mở mắt ra. Phương Hách ngồi bên cạnh hắn nãy giờ vẫn chú ý đến diễn biến trong xe, thấp giọng hỏi: “Thế nào?”
“Có mấy tang thi cấp ba, có điều trong chốc lát không thể đuổi kịp xe của đội chúng ta.” Chỉ cần đoàn xe không gặp sự cố. “Cấp hai cùng cấp một khoảng chừng có khoảng hai, ba trăm con.” Hạ Tử Trọng nói hướng về cánh cửa ở đuôi xe mà nhìn.
Đoàn xe vì phòng ngừa xuất hiện nguy hiểm nên lúc xe đi cửa xe không được đóng chặt – bốn phía xe tải chỉ bọc một tầng vải bố không thấm nước, vì thế khả năng phòng ngừa ngoại lực nguy hiểm là số không, nếu như lúc này lại đem cửa xe đóng kín, một khi phát sinh nguy hiểm trái lại không thể bảo vệ mà đối với mạng người trong xe còn có uy hiếp lớn hơn.
“Vậy cũng được.” Phương Hách tựa đầu trên vai Hạ Tử Trọng, khép hờ mắt: “Em chợp mắt một lúc.”
“Ừ, ngủ đi, có chuyện anh sẽ kêu em.” Xăng dầu trên xe không thể dùng hết trong một lúc nên đoàn xe hoàn toàn không cần dừng xe tiếp tế. Nghe nói đoàn xe trước khi xuất phát đều được cải tạo lại hết, hòm thư được đổi có thể tiếp ứng nguyên liệu trong xe để xe có thể thuận lợi tiếp tục di chuyển, tất nhiên không phải lo lắng về vấn đề hết năng lượng.
Trên xe chỉ huy, Ngô thiếu ngồi một góc trong tay siết chặt một viên tinh hạch, là đang vận dụng dị năng hấp thụ năng lượng bên trong tinh hạch. Hắn tuy rằng bởi vì cùng chuyện của Tống gia mà không thể không đẩy chính mình ra làm người chết thay, nhưng bất kể là cha hắn, hay mẹ hắn, cũng đều không hy vọng hắn thật sự chết bên ngoài. Sau khi biết chuyện này, quản gia liền suốt đêm thu thập tinh hạch, một vài món vũ khí cùng các đồ ăn tất cả đều đóng gói lại cho hắn đem theo bên người, lúc này cha hắn mới không thể không tự mình đưa con trai mình đi.
Trên người Ngô thiếu mang hơn một ngàn viên tinh hạch, đem dị năng của hắn miễn cưỡng đẩy đến cấp hai là tuyệt đối không thành vấn đề. Nếu không phải mỗi người đều có hạn mức nhất định hấp thụ tinh hạch mỗi ngày, nếu sớm biết bản thân sẽ bị đẩy ra chịu chết thì hắn đã liều mạng đem dị năng ép lên cấp bậc cao hơn rồi!
Không chỉ mình hắn, lần này lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, hết thảy mọi người ai cũng nghĩ mọi biện pháp đem theo tinh hạch mà mình sưu tập được hoặc đổi được bên người, chỉ cần có cơ hội liền liều mạng hấp thu năng lượng bên trong, nửa điểm thả lỏng cũng không có. Cho đến khi dùng hết – tang thi ở bên ngoài xe không thể đếm xuể, chỉ cần giết chết một nhóm, bọn họ hoàn toàn có thể được tiếp tế!