Mạt Thế Trọng Sinh Chi Trọng Quy Vu Hách

chương 17: cuộc sống gia đình tạm bợ trong không gian

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Học trưởng, em đi làm cơm.” Phương Hách rửa tay khử trùng ba bốn lần, trong đầu nghĩ đến nguyên liệu chuẩn bị lúc trưa, tinh thần liền phấn khởi.

“Cơm tối làm đơn giản là được rồi, thức ăn lúc trưa cũng không tệ.”

“Vâng, em muốn đem nguyên liệu buổi trưa xử lý một chút, lát nữa làm một ít cơm để dành dự phòng.” Nhớ tới gạo nếp, đậu phộng đã ngâm lúc trưa, Phương Hách vén tay áo vọt vào nhà bếp.

Đánh tang thi là công việc chân tay, hai người đều cảm thấy vô cùng uể oải. Vật liệu trong nhà cực kỳ phong phú, Phương Hách vô cùng vui vẻ đem thịt nấu rồi làm thành nhân cho từng phần cơm nắm, bánh mì, đủ loại món ăn làm từ thịt, thức ăn chay, trứng gà chiên, xếp thành một lống lớn. Còn vô cùng hào sảng dùng một khối thịt ba chỉ nấu một nồi thịt kho tàu, lúc này còn chậm rãi hầm trên lửa.

Thậm chí cậu còn dặn dò Hạ Tử Trọng chặt miếng sườn lợn ra những phần nhỏ rồi bỏ vào nấu canh.

Cảm thấy cánh tay có chút thoát lực, Hạ Tử Trọng lặng lẽ đi ra cửa – Phương Hách sau khi vào nhà bếp trong nháy mắt đã khí thế ngập trời, tuy rằng khiến người ta không dời mắt nổi, nhưng mà… Khụ khụ, hắn chỉ đi ra ngoài hít thở không khí thôi.

Trong không gian tình cảnh vẫn như cũ, đồng ruộng phía trước trống không, còn chưa kịp trồng thứ gì. Phía sau núi, rừng trúc mọc rất khỏe mạnh, hoa đào trên sườn núi đã tàn, trên cây chỉ còn lại những cái nhụy sau khi thụ phấn, phỏng chừng rất nhanh sẽ kết trái. Tốc độ sinh trưởng của gia cầm gia súc cũng không quá nhanh, ít nhất đàn gà con, vịt con vẫn còn đang mọc lông, nhìn qua thật dễ thương. Đám dê bò cũng nhàn nhã lắc đuôi lăng xoăng ăn cỏ xung quanh.

Thực vật trồng trong không gian phát triển rất nhanh, Hạ Tử Trọng chỉ trồng một vòng nhỏ để nuôi gia súc, nhưng nhổ bao nhiêu cũng vẫn mọc lại nhanh như cũ.

“Đến phía sau núi xem thử đã.” Hoa quả trong nhà tuy rằng không ít, nhưng tất cả đều thu thập từ bên ngoài cùng đồ ăn sinh trưởng trong không gian hoàn toàn không thể so sánh. Đồ vật thu thập giữ lại trong tương lai có thể làm phương tiện trao đổi với người khác, hai người bình thường dùng đồ ăn trong không gian thì tốt hơn.

Lên núi dạo một vòng, số lượng cây cối đã kết quả cũng không nhiều, so với thu hoạch rau dưa, thời điểm hoa quả chín cây cũng không tính là nhanh. Nhưng dù vậy, chừng một tuần lễ, hẳn cũng có thể thu hoạch không ít.

Ngược lại là rừng trúc phía sau lại mọc lên rất nhiều măng. Mấy cây trúc dài hơn thì có thể chặt làm thành kệ đựng đồ.

“Phía sau mọc không ít măng, anh đào về một ít, em xem xử lý như thế nào nhé?”

Nghe thấy câu đó, Phương Hách hai mắt toả sáng đưa đầu ra ngoài: “Trước tiên để xuống dưới đi, tí nữa em làm một ít măng khô, còn dư lại thì xào ăn từ từ.”

Nghe lời đem đồ xuống tầng dưới, Hạ Tử Trọng lập tức trở nên đau đầu – đồ vật thật nhiều…

Trước khi thu thập thì còn đỡ, trên cơ bản nhìn thấy cái gì thì lấy cái ấy, nhưng bây giờ… Tất cả đều lung ta lung tung chồng chất với nhau.

“Chậm rãi chỉnh lý thôi.” Thở dài, cũng may, trong không gian chứa đồ vật có thể dùng ý niệm khống chế. Lấy quần áo, thực phẩm, vật phẩm hằng ngày, đồ gia vị lần lượt tách ra, đem mấy cái giá dựng lên một góc, đựng hoa quả, khi nào dùng thì lấy dễ hơn.

Chờ Hạ Tử Trọng chỉnh lý xong xuôi, Phương Hách vừa vặn từ trên lầu đi xuống: “Làm sao vậy?”

“Cơm chín rồi, em đi lấy mấy cái túi bảo quản, dùng đựng cơm nắm với đồ ăn.” Nói xong, nhìn thấy đồ trong không gian đã được sửa sang hết, cậu liền le lưỡi: “Học trưởng thật là lợi hại! Đã chỉnh lý xong cả rồi!”

Hạ Tử Trọng dùng ý niệm mang tới hai túi giữ tươi nhỏ, chỉ vào một cái cái thùng rỗng trong đó: “Khi nào làm xong thì để ở chỗ này, cần lấy sẽ tiện hơn.”

Phương Hách hai mắt toả sáng mà gật đầu.

Cơm tối rất phong phú, cà chua, bắp cải trồng trong không gian có tác dụng bổ trợ mỹ vị rất lớn. Phương Hách làm ba món mặn một món canh, có thịt kho tàu, sườn xào chua ngọt, thịt xào măng, và canh cà chua trứng.

Nhìn một bàn ăn thơm ngon nóng hổi, lại nhìn Phương Hách rửa tay xong đi tới, Hạ Tử Trọng cảm thấy, sau khi trọng sinh liền giữ cậu ở bên mình hoàn toàn là lựa chọn chính xác.

Diện tích bàn ăn cũng không lớn, bàn làm từ trúc khắc hoa văn tinh mỹ phía trên, càng khiến hai vị chủ nhân trong không gian có khoảng cách gần hơn, ấm cúng hơn.

Tay nghề của Phương Hách rất tốt, sau cả ngày đánh quái cường độ cao, còn có thể ăn mỹ vị bổ sung thể lực, là việc mà Hạ Tử Trọng sau khi trải qua tận thế kiếp trước không hề nghĩ đến sẽ còn được hưởng thụ.

“Ngày mai thu thập xong đồ đạc rồi sao nữa? Học trưởng chuẩn bị đi chỗ nào?” Phương Hách gắp một đũa măng, măng non thanh thanh ngon miệng, mang theo vị thơm ngọt đặc biệt, khiến người ta chỉ muốn ăn hoài không dứt.

Nhìn cậu há miệng nhai, hai má phồng phồng, khóe miệng Hạ Tử Trọng không nhịn được khẽ cong: “Đi A thị.” Kiếp trước, căn cứ ở A thị được xây xong rất nhanh, cũng rất an toàn, ít nhất là ở vùng phụ cận F thị.

Nơi đó lại có binh lực sung túc, hệ thống hoàn thiện, phản ứng xử lý tình huống nhanh gọn, so với mấy căn cứ khác nơi đó tốt hơn nhiều. Ít nhất trong thời gian ngắn, Hạ Tử Trọng không có lựa chọn nào khác tốt hơn.

Ưu thế trọng sinh của Hạ Tử Trọng chỉ có nửa năm, tương lai ra sao, hắn cũng mê man, mà bất kể nói như thế nào, hắn hiện tại có không gian, có Phương Hách, trong không gian chính là nhà của hai người bọn họ, vô luận tương lai biến thành như thế nào, hắn cũng sẽ cùng Phương Hách nỗ lực sống tiếp.

Phương Hách nghe lời hắn gật gật đầu: “Cũng đúng, nơi đó tuy rằng nhiều người, nhưng dù sao cũng có quân đội đóng quân ở chỗ ấy, nếu như những người lãnh đạo kia một khi có hành động, vậy nơi đó sẽ an toàn hơn chỗ này.”

Hạ Tử Trọng yên lặng gật đầu, hắn còn nhớ rõ một chuyện, những ai tới nơi đó sớm thì khi vào căn cứ rất dễ dàng. Khoảng chừng một tháng sau, nếu muốn tiến vào khu an toàn, cũng không đơn giản như vậy.

Lúc trước, hắn và đội của mình phải mất hơn hai tháng mới tới được A thị, lúc đó hắn phải nộp lên một lượng lớn vật tư, mới có tư cách cư trú tại A thị, cũng bởi vì vậy mới tạo cơ hội cho Đới Quân nhìn thấy vị minh tinh kia…

Trong mắt hắn loé lên một tia u ám không rõ, đi A thị, ngoại trừ vừa ý nó kiên cố an toàn, Hạ Tử Trọng cũng hiểu, mình vẫn còn ôm một chấp niệm không cam lòng.

Đời trước hắn chết quá oan uổng, cho dù biết rõ nguyên nhân là vì mấy người kia đứng cùng một phe với nhau, nhưng chấp niệm của hắn cũng không hoàn toàn tiêu tan.

Hắn cũng sẽ không bởi vì vậy mà dùng mọi loại thủ đoạn để hãm hại, giết người báo thù, có thể tìm cách gây phiền phức cho bọn họ, khiến bọn ho bị uất ức mà sống hẳn là một trải nghiệm thú vị – sinh hoạt trong tương lai sẽ rất khổ cực, hắn không ngại dùng phương pháp này để đổi một chút niềm vui trong cuộc sống.

Đối với Phương Hách mà nói, quyết định của Hạ Tử Trọng chính là quyết định của cậu. Nếu học trưởng đã tính xong phương hướng, chính cậu chỉ cần cố gắng đuổi theo bước chân của anh là được, tuyệt đối không gây thêm phiền phức cho học trưởng là tốt rồi!

Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Hạ Tử Trọng nhìn về phía Phương Hách: “Đúng rồi, em có người muốn tìm hay không?”

Phương Hách sửng sốt một chút, không hiểu nhìn hắn.

“Ý anh là… người nhà.” Điểm này là do Hạ Tử Trọng sơ sót, hắn nhớ tới kiếp trước cũng từng hỏi Phương Hách về người nhà của cậu, cậu không nói tỉ mỉ, nhưng hắn cũng biết quan hệ giữa cậu và người nhà không tốt, Phương Hách không muốn nói đến chuyện đó, bởi vậy từ khi trọng sinh đến nay, việc đó liền bị Hạ Tử Trọng triệt để ném ra sau đầu…

Ý cười trên mặt Phương Hách dần dần biến mất, cậu rũ mắt xuống, lông mi thật dài tạo thành bóng mờ dưới mắt khiến người ta đau lòng không thôi. Hạ Tử Trọng đang định bảo cậu, nếu không muốn nói thì không cần phải nói, Phương Hách lại mở miệng: “Em… không có người nhà.”

Nói rồi liếc trộm Hạ Tử Trọng một cái: “Khi em được sáu tuổi thì mẹ qua đời, ở bên nhà bà ngoại đến tuổi, lúc cha trở lại, cha đã cưới một người phụ nữ về, ngay cả con cũng đã được một tuổi. Lúc cấp ba… chuyện em thích con trai bị ông biết được, ông liền cho em tiền sinհ hoạt phí đến lúc đủ mười tám tuổi, sau đó không quản em nữa. Chờ khi em đủ mười tám, ông liền trực tiếp cắt đứt quan hệ cha con.”

Dứt lời, dừng một chút, cậu có chút tự giễu cười cười: “Sau khi bọn họ chuyển đến thành phố S, em ngay cả số điện thoại, địa chỉ nhà cũng không biết.”

“Vậy em học đại học…”

“Làm việc ngoài giờ, làm công ở gần trường học… À! Em cũng có làm công ở quán cơm đó, cho nên mới học được cách làm nhiều món như vậy, về sau em làm cho học trưởng ăn!” Phảng phất như cậu đã quét sạch mù mịt trước mắt khi nhắc đến hắn, Phương Hách hai mắt trong vắt nhìn Hạ Tử Trọng.

Hạ Tử Trọng cười sờ sờ tóc cậu: “Được, đợi khi đến A thị thì từ từ làm cho anh ăn.” Cấp ba? Trước khi mười tám tuổi? Vậy… chỉ sợ sau khi việc cậu thổ lộ với hắn xong thì bị cha và mẹ kế mượn cớ mà đuổi cậu đi… Đời trước… Cậu đi theo bên cạnh hắn, rốt cuộc đã ôm tâm tình gì?

Mà bất kể như thế nào, con đường tương lai sau này, hắn và cậu sẽ đồng thời nỗ lực đi qua.

Giống như gió cuốn mây tan mà ăn xong cơm tối, Phương Hách lần thứ hai đi vào nhà bếp, cơm nước cậu phải làm còn nhiều lắm, về sau hai người rất có thế sẽ sinh hoạt ở địa phương có nhiều người, nhất định phải làm tốt những thứ này để tránh gây chú ý, nhưng phải có dinh dưỡng, còn phải chú ý đến hương vị món ăn!

Thấy Phương Hách lại vào nhà bếp, Hạ Tử Trọng quyết định đi tìm chút hạt giống gieo vào. Rau dưa, hoa quả trong không gian bây giờ đã triệt để câu dẫn sự chú ý của hắn, hiện tại, hắn rất mong đợi việc có thể trồng ra thật nhiều lương thực, để Phương Hách khai triển trù nghệ.

Lấy một bao hạt giống lúa nước cộng thêm một gói bắp nhỏ. Bởi vì là lần đầu tiên trồng những thứ này, cho nên đêm nay hắn chỉ chuẩn bị gieo xuống một ít.

Hạ Tử Trọng hoàn toàn không biết trên đời này trước khi trồng trọt còn có bước “ươm giống”, vô cùng dũng cảm mà đem non nửa bao hạt giống lúa nước nhét vào hố đất. Sau đó, vặn vẹo mà xoa cái eo già yếu cau mày: “Sớn biết mệt như vậy, đã lái xe gieo luôn rồi.”

Hắn vốn dĩ chỉ muốn thử một chút, thuận tiện ghi nhớ thời gian trưởng thành, dù sao lượng gạo thành phẩm trong nhà rất khả quan, có không ít gạo thơm trữ hàng, gặt xong còn phải đập xác, tuốt vỏ, vô cùng phiền phức nếu không phải vì thí nghiệm hắn mới không thèm nhọc lòng như thế.

Nhìn giàn nho sắp chín, và đám rau dưa tre trúc phía sau nhà trúc, Hạ Tử Trọng thở dài, Phương Hách đang cố gắng làm cơm, chính hắn ít nhất cũng phải làm ra một chút thành quả mới được…

Lúc Hạ Tử Trọng đang lề mề gieo thốc trong ruộng, hắn vừa mới đứng thẳng lưng, liền nghe thấy thanh âm Phương Hách hưng рhấn chạy ào qua chỗ mình “Học trưởng! Học trưởng!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio