Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi rời giường, Phương Hách một mình đứng trong nhà bếp làm điểm tâm, Hạ Tử Trọng thì ở trong nhà nghiên cứu dị lăng của mình.
Phong hệ dị năng, năng lực này đời trước hắn từng thấy, phong hệ cấp bậc thấp chỉ có thể tạo ra một cơn lốc nhỏ bằng bàn tay, dùng để cuốn bay tang thi thì uy lực không đủ, là loại dị năng có tính sát thương kém nhất trong các hệ.
Nhưng cũng may dị năng hệ phong có hể kết hợp với bản thân, tăng nhanh tốc độ của mình, thả nhẹ bước chân, vân vân. Nhưng cũng không khác biệt lớn so với dị năng giả tốc độ, bởi vậy khi mạt thế vừa bắt đầu cũng không được người khác xem trọng.
Mãi đến tận sau này nghe nói trong căn cứ có người mang dị năng này lên tới cấp hai, tuy rằng không biết thật hay giả, nhưng tuyệt đại đa số người trong căn cứ đều tin chắc: Năng lực của dị năng giả tự nhiên rất cường lại, đặc biệt là sau khi thăng cấp, các loại dị năng bình thường khác không thể so bằng.
Hạ Tử Trọng tựa hồ có nghe qua, phong hệ dị năng giả một khi đến cấp hai có thể phát ra đao gió, mà hắn trước khi chết… Hình như cũng phát ra như vậy?
Đứng trong sân, nỗ lực ngưng tụ lại sức mạnh của mình, Hạ Tử Trọng cảm thấy bản thân phảng phất như có thể cảm nhận được năng lượng trong thân thể, vòng xoáy màu xanh nhạt trong suốt ngưng tụ bên ngoài cơ thể, đem cả người bao bọc bên trong. Nhìn thấy cách đó không ха có một cái ghế tựa, kình phong ngưng tụ bỗng nhiên hóa thành vô số đao nhỏ, phát ra tiếng ‘vù vù’ làm người ta kinh hãi, đem cái ghế kia cắt ra những vết to to nhỏ nhỏ.
“… Cấp hai?” Hạ Tử Trọng kinh ngạc nhướn cao lông mày, hắn không nghĩ tới, mình chỉ mới có dị năng đã nhảy cấp lên đến cấp hai? Bản thân hắn phát sốt phải giằng co đến nửa năm… Mặc dù bởi vì uống nước giếng mà thời gian được rút ngắn, nhưng thời gian phát sốt so với người bình thường dài hơn, lẽ nào là do nguyên nhân này nên mới có dị năng cấp hai?
Quả nhiên! Nếu như thời gian phát sốt càng lâu, dị năng sau khi thức tỉnh cấp bậc càng cao, cái này có thể giải thích tại sao có người dưới tình huống chưa phát hiện ra tinh hạch tang thi mà dị năng đã có thể tăng lên cấp hai! Hạ Tử Trọng thở phào nhẹ nhõm bắt đầu kiểm tra loại dị năng khác của mình – dị năng hệ ‘kim’.
Dị năng này kiếp trước hắn chưa từng nghe ai nói qua, mà cũng bình thường thôi, kiếp trước hắn vừa bắt đầu vẫn luôn quanh quẩn trong mảnh đất nhỏ F thị, sau đó lại đi tới căn cứ A thị, mới bắt đầu sinh hoạt ở tầng thấp nhất, làm việc cực nhọc, sau đó gia nhập Bá Chủ không bao lâu, liền bị bán đứng, bị truy nã, kiến thức đương nhiên không cao.
Dị năng hệ ‘kim’, tên gọi cũng như của bản thân nó – không gì không thể xuyên thủng.
Hạ Tử Trọng có thể mang năng lượng bám vào bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể, nguyên do cũng bởi vì dị năng đã bắt đầu vào cấp hai cho nên có thể biến thành binh khí bám trên tay, nó giống như nội lực trong tiểu thuyết võ hiệp, dù cho lấy một cành cây nhỏ làm binh khí cũng có thể đánh ra phong phạm đại hiệp.
Đáng tiếc là, tuy rằng cũng có thể đem dị năng bao quanh hòn đá nhỏ, nhưng một khi ném cục đá đi cách thân thể khoảng năm mét, dị năng phía trên liền tiêu tan mất.
Càng không cần có ý nghĩ đem hai loại dị năng hợp lại với nhau – Hạ Tử Trọng trước từng mơ tưởng qua, nếu như đem dị năng hệ ‘kim’ bao quanh đao gió công kích… Lực công kích cũng thật quá khoa trương đi!
Tiếc nuối duy nhất chính là hắn còn chưa tới trình độ đó.
“Cơm chín rồi.”
Nghe thấy âm thanh từ trong phòng truyền ra, Hạ Tử Trọng nãy giờ nghịch dị năng tiêu hao cũng tám chín phần không khỏi mỉm cười, có người nghĩ đến cảm giác của mình, thật tốt.
Phương Hách nấu một đống cháo, cháo đậu xanh thịt gà, cháo bí đỏ, cháo bát bảo, cháo tam hắc, cháo thịt nạc trứng muối, cháo đậu đỏ hạt ý dĩ, cháo cá, cháo bắp…
Chỉ cần là món cậu có thể nghĩ ra, và trong nhà có đầy đủ nguyên liệu, cậu liền nấu thành một nồi!
Phải biết, mỗi khi hai người thu thập vật tư ven đường, nồi niêu rất nhiều, chuyên dùng để nấu canh hay đun nước, hai người bọn họ góp nhặt được một đống lớn! Vào lúc này toàn bộ đều đựng các loại cháo đã nấu, để vào bên trong tầng hầm.
Theo lời Phương Hách giải thích, bọn họ đã có món chính, hơn nữa các loại này có rất nhiều và đủ cho bọn họ ăn thật lâu. Ngược lại là các loại cháo, súp, hầu như không có, sáng sớm hôm nay cậu nấu trước các loại cháo, đợi đến chiều, chạng vạng tối, lại nấu thêm mấy nồi lớn các loại canh, súp…
Hai ngày nay hai người tạm thời không có chuyện gì, cũng không cần đi ra khỏi nhà, cậu nguyện ý làm, Hạ Tử Trọng cũng chuẩn bị chậm rãi làm cùng cậu.
Ăn xong điểm tâm, hai người rời khỏi không gian, tình huống bên trong khu nhà vẫn giống hai ngày trước, nhưng có thể nhìn thấy trong đây có nhiều xe cộ lui tới.
Đã kiểm tra máy camera theo dõi, xác nhận sáng sớm cũng không có người đến, Hạ Tử Trọng và Phương Hách quyết định ra ngoài lần thứ hai, đi quanh cái trụ sở tạm thời này thăm dò tình huống.
Hai người lái xe ra ngoài, phát hiện sáng sớm hôm nay người mạo hiểm ra ngoài đã nhiều hơn không ít, rất nhiều người ở quầy hàng khách sạn thừa dịp quân đội lơ là mà hoạt động, hy vọng có thể tìm thấy chút đồ ăn, còn có một số người, lại đặt ánh mắt lên tiệm vàng hoặc các mặt hàng xa xỉ. Đáng tiếc là, những người này đã tới chậm, bọn Hạ Tử Trọng ngày hôm kia đã dạo một vòng thanh toán những nơi này rồi.
Nghe thấy cách đó không xa vang lên âm thanh hùng hùng hổ hổ của mấy người trong một tiệm vàng, Phương Hách nhịn cười không nhìn tới hướng của bọn họ, cửa tiệm đó ngày hôm kia cũng đã bị hai người quét sạch.
Nếu có ai lái xe đến một số khu vực đặc biệt liền sẽ bị người của quân đội ngăn lại, tỷ như trường học là trụ sở quân đội tạm thời, bệnh viện phụ cận còn đang thanh lý tang thi, cùng với công trường thiêu hủy thi thể.
Hai người Hạ Tử Trọng trước mắt muốn đi nhất chính là cái công trường kia, dù sao, nơi đó cũng là địa phương mà toàn bộ tang thi trong căn cứ bị giết!
Không biết làm sao, thời điểm hai người đi đến nơi đó còn bốc khói không ngừng, có rất nhiều xe cộ luân phiên ra vào, vận chuyển thi thể tang thi, trước cửa lại có binh lính cầm súng canh gác – trước mắt nguồn gốc bệnh độc, nguyên nhân truyền nhiễm vẫn còn chưa nghiên cứu rõ ràng, khu vực nguy hiểm cao độ này càng không thể cho người ngoài tự ý lui tới.
Trụ sở lâm thời trước mắt tạm thời chỉ cho phép vào, chứ không cho phép ra, cho dù có người trong trụ sở bảo lãnh, cũng phải chờ giờ đo lường, xác định không bị biến thành tang thi mới cho phép tiến vào.
Bởi vậy, người bên trong khu an toàn tạm thời người tuy rằng có thể vào sinh hoạt, nhưng vẫn như trước không có cách nào đi đến nơi xa hơn tìm vật tư.
Hạ Tử Trọng chạy xe rời khỏi công trường thiêu hủy thi thể, chạy tới khu biệt thự, trước mắt phạm vi căn cứ mặc dù không lớn như trong ký ức của Hạ Tử Trọng, nhưng những khu vực lớn đều bị canh gác.
Vào lúc này, các binh sĩ trong căn cứ một phần chính là đang thanh lý các hộ gia đình có tang thi của khu bên trong, những người khác thì vây quanh bệnh viện phụ cận, nơi đó là khu khó khăn nhất, số lượng tang thi nhiều đến khiến người tê cả da đầu.
Cũng may, tang thi trong bệnh viện bởi vì bị mấy chiếc ôtô chặn ở cửa nên khó có thể ra ngoài, lúc này đa số đều ở bên trong bệnh viện.
Hai người xác nhận tình huống bên ngoài, biết tạm thời không có cách nào tiếp cận khu vực thiêu hủy thi thể, không thể làm gì khác hơn là tạm thời về nhà, vào phòng ngủ về không gian.
Phương Hách tiếp tục vào nhà bếp, chế biến các loại thức ăn. Hạ Tử Trọng lần thứ hai lấy xe đẩy ra – sáng sớm, lúc hắn ở trong sân luyện công, phát hiện các loại hoa quả trên giàn đã chín không ít.
Lúc trước vì hàng hóa đầy đủ, hắn mua mỗi loại nho được cấy ghép hai cây. Bây giờ, trên núi, các loại hoa quả, chỉ chờ một chút là chín, ngoài ra còn có một số loại nho đặc biệt nghe nói có thể ủ thành rượu vang, đại đa số tên gọi hắn đều chưa từng nghe tới.
Ngoại trừ nho, dưa hấu, dưa chuột, bầu bí chờ thêm một chút cũng sẽ chín. Hạ Tử Trọng lấy ra cái thang thành thục dùng kéo lần lượt cắt từng chùm nho chín trên dây leo xuống.
Hai người ở trong không gian bận rộn hơn nửa ngày, Phương Hách cuối cùng cũng coi như đem hết các loại ẩm thực mà mình có thể nghĩ tới làm ra. Đồ ăn dùng nguyên liệu trong không gian làm ra, mùi vị cũng tốt hơn, có thể người nào đó muốn nuôi tốt Hạ Tử Trọng, nên một buổi chiều này người kia bắt thang bên ngoài, còn cậu đồng thời mở ra ba cái lò nướng, nướng bánh, thịt bò,…
Sau khi Hạ Tử Trọng thu hoạch xong hoa quả đã chín, im lặng phát hiện, trên kệ hàng hóa dưới lòng đất, lại nhiều thêm các loại bánh quy, thịt, món ăn, cùng với thịt bò Mexico.
Được rồi, coi như hắn có ham muốn nghiệp dư, hai người hiện tại thứ gì cũng không thiếu, ngay cả lò nướng trong siêu thị, chảo, nồi, bát, muôi, bây giờ đồ dùng trong không gian đủ để đem đi đánh một trận.
Vì làm một ít khay sắt dùng để nướng bánh quy, Phương Hách vui vẻ quyết định ăn một bữa tối toàn món nướng.
Hai người dùng công cụ và nguyên liệu chuyển ra sân, dưới giàn nho dùng cây trúc xiên các loại rau dưa trồng trong không gian, cộng thêm một ít thịt, đậu nành, nướng chín rồi được Phương Hách nêm nếm, rưới nước sốt…. Những giây phút hạnh phúc này khiến cho đám người vẫn còn đang trong nước sôi lửa bỏng bên ngoài nếu biết được chỉ hận không thể đạp chết hai người họ.
—————
“Nhìn kìa, lại có một con tang thi biến dị!”
“Kêu bọn họ cố gắng chịu đựng đi! Súng phun lửa… lựu đạn đâu?”
“Α!”
“Lao ra ngoài! Lao ra ngoài!”
………
Bệnh viện phụ cận, đang triển khai một hồi chiến dịch gian nan, tang thi sơ cấp vốn rất dễ đối phó, chúng nó ngoại trừ hoạt động chậm chạp, khí lực lớn một chút, nhưng sẽ không có hàm răng và móng tay sắc nhọn, cũng không có nhiều tính uy hiếp.
Cho dù là người bình thường, sau khi quen thuộc hành động của bọn chúng về sau cũng có thể đơn độc mà đối phó với tang thi bình thường.
Thời điểm quân đội đến đây thanh trừ, nhưng ở nơi bệnh viện này, hoàn toàn có thể làm được chuyện đóng cửa đánh chó.
Bất quá, bởi vì trong bệnh viện có rất nhiều dụng cụ chữa bệnh, dược phẩm, cho nên cấp trên quyết định tốt nhất là dẫn hết tang thi ra khỏi bệnh viện, tiến hành tiêu diệt bên ngoài. Vì vậy, quân đội quyết định lợi dụng khuyết điểm tang thi mẫn cảm với âm thanh mà dẫn dụ từng con ra ngoài giải quyết.
Vốn dĩ ý tưởng rất tốt, lúc bắt đầu tiến hành cũng rất thuận lợi, nhưng không bao lâu sau, một con tang thi biến dị đột nhiên vọt vào đoàn người, trong nháy mắt tạo thành hỗn loạn rất lớn.
Tang thi trải qua giai đoạn sơ kỳ, bây giờ đã có hành động linh hoạt như người sống. Tốc độ của bọn nó nhanh hơn, khí lực cũng khuếch đại hơn. Đàn tang thi động tác linh hoạt hơn nhưng nếu như chỉ có một con mà nói, đối với lần hành động này cũng không tạo thành ảnh hưởng gì. Nhưng tình huống bất ngờ chính là – liên tục có hai con tang thi động tác cực kỳ linh hoạt trước sau nhảy vào đoàn người, dẫn đến đội hình đại loạn, ba mươi, bốn mươi tên lính bởi vậy bị thương, thậm chí chết!