Hình dạng căn cứ bây giờ rất khác lúc hai người rời đi, người sống sót xung quanh A thị tới nơi này ngày càng nhiều, các khu nhà trong căn cứ không ít nhưng nơi này cho dù có nhiều phòng trống hơn hay diện tích lớn hơn nữa cũng không thể chứa nổi nhiều người như vậy.
Hai ngày trước, căn cứ tiến hành điều chỉnh lần thứ hai, thu phí phòng cư trú. Nếu như người nào có phòng ở trong căn cứ và có thể chứng minh tài sản thuộc về bàn thân thì mỗi tháng chỉ cần đóng phí quản lý nhất định. Người nào có nhà thì ở nhà mình còn những người đóng đủ phí vào thành thì căn cứ sẽ tiến hành phân phối nhà – đương nhiên, những người này cần phải đóng ‘tiền thuê nhà’ mỗi tháng để có thể tiếp tục ở.
Ngoài ra, còn có nhóm người không nộp đủ phí dụng, nhưng bởi vì căn cứ A thị lấy quân đội làm hậu thuẫn để xây dựng căn cứ nên không thể không cho dân chạy nạn vào thành, những người này hiện giờ cũng chỉ có thể sống trong lều căn cứ dựng sẵn – căn cứ cho người thanh lý sân trường học, bãi đất trống lấy chỗ đó làm nơi dựng lều.
Không ít người đứng dưới mái hiên khắp nơi chờ phân chỗ.
Hai người Hạ Tử Trọng một đường đi tới, đường phố rộng rãi bây giờ trở nên chật chội, các loại ‘phòng ốc’ lâm thời đủ mọi hình dáng xuất hiện ở khắp nơi, ngoại trừ vị trí bên ngoài chừa lại cho xe chạy về trung tâm, những người đi đường đều phải luồn lách khó khăn để né bọn họ.
So với trước tận thế biết bao nhiêu quán nhỏ bày sạp bên đường cũng không khoa trương như vậy, nơi này bây giờ không có người quản lý đường phố, ngay cả quản lý cấp cao của căn cứ cũng mở một mắt nhắm một mắt cho qua, chỉ cần không cản đường đí của quân đội, tạm thời không cần quan tâm đến bọn họ.
Bên ngoài hỗn loạn như thế nào, tất cả những thứ này cùng khu biệt thự không có tí quan hệ. Lúc hai người lái xe đến gần khu biệt thự, trên đường không thấy mấy loại phòng ốc tạm thời đó. Bên ngoài khu biệt thự có quân đội tuần tra bảo vệ /, lúc hai người cầm huy hiệu giải quyết thủ tục tiến vào khu nhà, thì được báo là huy hiệu này đã quá thời hạn, cần chủ hộ trong vòng hai mươi bốn giờ xác thực huy hiệu hoặc cầm giấy chứng minh đến nơi giải quyết bất động sản nhận giấy thông hành mới nhất.
Hạ Tử Trọng cũng sớm biết sẽ có tình huống này, nên lúc trước đã làm xong mọi thủ tục, bây giờ hai người cầm huy hiệu về biệt thự nghỉ ngơi trước, đến sáng mai mới đi làm thủ tục mới.
Đường phố khu biệt thự yên tĩnh, sạch sẽ, không giống phố xá bên ngoài, hỗn loạn không nói, đâu đâu cũng có người chạy nạn ngồi ở ven đường. Ngôi biệt thự của hai người vẫn giống như lúc bọn họ đi, không có biến hóa gì. Đỗ xe xong, hai người vội vã trở về phòng, xác nhận cửa sổ đều được đóng chặt, không có vấn đề gì phát sinh, lúc này mới trở lại tầng hầm, mở băng ghi hình coi tình huống bên ngoài biệt thự mấy ngày nay. Ngoại trừ ngày hôm kia có người quân đội đến nhà, phát hiện bên trong không có ai liền để vào hộp thư cái gì đó, sau đó cũng không có gì phát sinh nữa. Bên trong khu nhà cũng không giống lúc trước, lượng người trong khu biệt thự mấy ngày nay cũng gia tăng rất lớn, xe cộ vãng lai bên trong khu nhà so với khi bọn họ đi đã nhiều hơn gấp ba lần.
“Chúng ta vào trong không?” Xác nhận video không có gì nữa, Phương Hách mới hỏi Hạ Tử Trọng.
“Đi.” Hai người trở lại phòng ngủ lắc người một cái, lần thứ hai tiến vào không gian. Một viên cầu màu trắng mềm mềm tựa như đạn pháo khi hai người xuất hiện liền vọt thẳng vào ngực Phương Hách, lập tức bị Hạ Tử Trọng nhanh tay lẹ mắt một phát bắt được.
Cảm thụ được một cỗ xung lượng không kém, Hạ Tử Trọng nhấc bạch cầu đã thay đổi hình dạng trong tay mình lên: “Không cho khí lực lớn như vậy xông vào người! Đụng bị thương thì làm sao?”
Bạch cầu cảm thấy ‘ba ba’ khó chịu, lấy lòng chớp chớp đôi mắt to, nhân cơ hội cử động thân thể trơn mềm tuột một cái từ trong lòng bàn tay hắn trượt ra, một đường parabol, trực tiếp nhảy vào trong lòng Phương Hách cọ cọ, rồi lại cọ cọ.
Phương Hách nhịn cười vỗ vỗ đầu nó: “Sau này không được tập kích như vậy nữa, phải ngoan ngoãn ở nhà chờ, biết không?”
Bạch cầu cũng không quản Phương Hách nói cái gì, giống như đang chơi mà cọ cọ trong lòng cậu, ai bảo hai ngày nay bọn họ không cho mình đi ra ngoài? Không được, lần sau nhất định kiên định không được thỏa hiệp! Phải giữ gìn quyền lợi của bạch cầu!
Buồn cười liếc mắt nhìn bạch cầu làm nũng, Hạ Tử Trọng kéo tay Phương Hách vào nhà.
Cởi áo bẩn ném vào máy giặt, hai người bước vào suối nước nóng, ngâm mình thư giãn. Thế giới bên ngoài, bầu trời xám tro, trong không khí tràn đầy sương mù, thực vật cơ hồ đều héo rũ, chết gần hết, giống như toàn bộ thế giới đều bị màu xám bao phủ vậy, hai người bọn họ cho dù ra ngoài không làm gì, nhưng sau khi trở về không gian liền có loại kích động tắm trước đã rồi mới làm mấy chuyện khác.
Bạch cầu mới vừa nhảy vào nước ấm lại bị Hạ Tử Trọng bất lương ném ra ngoài cửa, chớp chớp đôi mắt to, vô cùng đáng thương nhìn cánh cửa đáng ghét kia – tại sao mình bị vứt ra liền không thể vào được nữa? Rõ ràng chỉ cần hai người bọn họ không có ở trong không gian, vô luận mình đi nơi nào cũng sẽ không bị kẹt mà.
Nghe âm thanh bên trong dần dần biến điệu, bạch cầu ủ rũ cúi đầu, một cục bông ‘tưng tưng tưng’ nhảy lên cầu thang, nhảy về phòng ngủ! Chỉ cần ba ba với mẹ sau khi trở lại sẽ vào buồng tắm, sẽ nửa ngày sau mới đi ra ngoài. Sau khi đi ra bọn họ sẽ lên giường lớn lầu hai nằm ngủ!
Cho dù bạch cầu không buồn ngủ nhưng chập choạng tối hai người nhất định sẽ ngủ, đến lúc đó có thể ôm nó ngủ!
Quả nhiên, khi bạch cầu vùi mình trên giường lớn mềm mại, chờ đến khi bắt đầu mệt rã rời hai người kia mới từ trong phòng tắm đi ra, Hạ Tử Trọng cao lớn ôm Phương Hách trong ngực ngay cả ngón út cũng không thể động đi lên lầu hai.
Song tu xong chất lượng giấc ngủ đặc biệt cao, hai người tối hôm qua ngủ không được ngon giấc vừa vặn lúc này có thể bù đắp. Vừa dậy, cảm giác toàn thân tinh thần sảng khoái, ngay cả công phu mỗi người cũng cảm thấy làm ít công to.
Ngồi bên bàn cơm, Hạ Tử Trọng cầm giấy bút vừa ăn sáng vừa viết viết vẽ vẽ. Cái này là thói quen của hắn, cho dù khi làm việc có thể đánh máy tính nhưng theo bản năng vẫn sẽ chép suy nghĩ bất chợt ra giấy.
“Chín giờ chúng ta đến khu bất động sản làm thủ tục trước, sau đó đi dạo một vòng, xem tình huống bây giờ thế nào. Cuối cùng thì đến cửa nam.”
Phương Hảch nghe thấy gật gật đầu: “Đến cửa nam, à.. Đi xem đống tro cốt sao ạ?”
“Ừ, hiệu suất chúng ta bây giờ đi vận chuyển tro cốt không cao, không bằng nhìn xem có cơ hội đơn độc đến khu chôn lấp hay không…” Sau khi không gian thăng cấp, hai người bọn họ không chỉ có thể cách không lấy vật, nếu như bàn tay trực tiếp tiếp xúc đồ vật, phạm vi thu thập cũng lớn hơn trước. Nếu như hai người có thể đồng thời hành động, rất nhanh có thể đem hố chôn tro cốt ở cửa nam ‘sàng lọc’ một lần.
Nhưng vấn đề lớn nhất bây giờ chính là – bọn họ phải làm sao đi ra ngoài mà không bị phát hiện?
Nếu muốn ‘sàng lọc’ tro ở nơi đó, đương nhiên phải đi buổi tối. Hệ thống cung cấp điện cho căn cứ A thị có vấn đề, căn cứ bây giờ có điện nhưng cung không đủ cầu, buổi tối chỉ có thể dùng đèn pha ở bên ngoài quét hình, quản chế. Đa số đèn pha đều an bài ở cửa bắc, giám thị phía ngoài khu chờ nhìn coi có người đột nhiên biến thành tang thi hay không, còn cửa nam chỉ để lại một cái đèn lớn, mỗi giờ quét một lần, chỉ cần tránh gặp tang thi gây ra động tĩnh thì hành động buổi tối vẫn rất thuận tiện.
Chuyện này tạm hoãn lại, đổi giấy thông hành mới là việc cần làm trước mắt. Hai người Hạ Tử Trọng và Phương Hách đứng dậy ra khỏi không gian, bạch cầu cũng bất chấp mà theo sau hai người, dựa vào trong ngực Phương Hách sống chết không chịu xuống.
Hai người khuyên can đủ đường, bạch cầu chỉ nằm trong ngực Phương Hách giả bộ đáng thương không muốn trở về, cuối cùng hai người thực sự hết cách, dùng một cái cặp nhỏ cất gia hỏa vô loại này vào để Phương Hách ôm trước ngực mới coi như giải quyết được vấn đề.
“Nếu để cho người khác thấy tao ôm mày, hình tượng của tao sẽ bị hủy hết mất!” Việc này không thể so với việc ôm bạch cầu nơi không người đánh tang thi. Trong căn cứ người đến người đi, nếu như bị người khác nhìn thấy mình ôm ‘đồ chơi’ đi khắp nơi, hình tượng của bản thân chắc chắn sẽ…
Bạch cầu ló mặt ra khe hở cặp chớp mắt nhìn Phương Hách, rồi cọ lên tay cậu thoải mái nheo mắt. Đây thật là… người ta muốn giận cũng không được.
“Không có chuyện gì, cho dù em ôm nó cũng được.” Hạ Tử Trọng cười khẽ mà sờ tóc cậu. Một thiếu niên thanh tú tuấn mỹ ôm gối ôm hình tròn, nhìn qua vẫn rất vui tai vui mắt. Tiếc là thế đạo bên ngoài không yên ổn lắm, cậu đi ra ngoài như vậy rất có thể bị người ta hiểu lầm là đầu óc có vấn đề… Khụ khụ.
Trừng mắt liếc Hạ Tử Trọng một cái, Phương Hách đội mũ, đeo kính râm, đem dây balô nắm thật chặt, đi bên cạnh hắn ra ngoài.
Người đến khu biệt thự bắt đầu tăng lên, không ít đám người ‘giá trị bản thân cao’ không muốn ra ngoài công tác, tìm kiếm vật tư, trải qua gần một tháng hoang phí thời gian, mắt thấy vật tư trong nhà ngày một ít đi, căn cứ lại cường ngạnh đưa ra biện pháp cưỡng chế thu ‘phí quản lý’, thời đại này cho dù là địa chủ cũng không có lương thực dư! Còn không nhanh tìm cách kiếm sống? Bởi vậy, người không muốn ra ngoài cũng phải ra ngoài.
Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách đi đến khu bất động sản thì nơi này đã có không ít người. Người thì giải quyết thủ tục nhập cư, người thì phòng ốc có vấn đề, muốn tìm người đến xử lý. Còn một vài người khác thì giống bọn họ, đến để đổi giấy thông hành.
Hai người hỏi thăm qua liền xếp hàng ở bàn cuối cùng. Đội ngũ bên cạnh là nhóm người muốn thuê nhà trong khu biệt thự. Trong căn cứ, không phải người nào cũng có tư cách ‘thuê’ nhà trong khu biệt thự. Khi quân đội mới đến nơi này thì còn tốt, người có chút quyền thế, liên quan hay đồng hành cùng lãnh đạo cấp cao của căn cứ còn có thể nhân cơ hội lúc khu biệt thự hỗn loạn mà tìm được nhà.
Sau đó căn cứ kiểm soát hết cả khu biệt thự, sau tận thế vẫn còn sử dụng được; hoặc là những người có quyền lực mà trong mạt thế mà vẫn không mất đi giá trị bản thân mới có tư cách thuê một căn trong khu biệt thự. Chú ý, là thuê, không phải mua. Bây giờ trong căn cứ, cho dù mấy người có nhiều tiền nhưng không có gia thế cũng không thể tiến vào chỗ này.