Hai người Hạ Tử Trọng đang nhìn thông tin nhiệm vụ chạy trên màn ảnh lớn, chợt nghe một âm thanh quen thuộc truyền đến, quay đầu lại, phát hiện người đứng trước mặt là người mà bọn họ không muốn liên hệ – Hứa Lỵ Lỵ.
Hạ Tử Trọng còn không quên người em họ này đời trước ngáng chân mình nhiều lần, tuy rằng chán ghét của hắn đối với cô ta không hơn gì Đới Quân, nhưng lại vượt xa vị Ellen kia. Mà Phương Hách càng không cần nhắc tới, lần trước hai người gặp mặt Hứa Lỵ Lỵ suýt nữa phun nước bọt vào mặt cậu, cậu còn nhớ kỹ đến bây giờ.
Hai người khó chịu hoàn toàn không ảnh hưởng tới ý chí của Hứa Lỵ Lỵ, cô ta một mặt kinh hỉ, vươn tay kéo ống tay áo Hạ Tử Trọng. Hạ Tử Trọng hoàn toàn theo bản năng mà rụt lại không cho cô ta kéo được. Hứa Lỵ Lỵ đờ người một chút, lập tức bày ra vẻ mặt bi thương cúi đầu dụi dụi mắt: “Nhìn thấy anh không có chuyện gì là tốt rồi, ba mẹ em đều… vào ngày thứ nhất tận thế đều mất…”
Hứa Lỵ Lỵ tâm lý cảm thấy thực khó chịu, nhưng trải qua một tháng sinh hoạt trong tận thế, trong lòng cô ta cũng biết rõ, cha mẹ cho dù còn khoẻ mạnh, trên người có dị năng cũng không thể sống đến bây giờ.
Không từ mà biệt, lúc trước mọi người bị chặn ở tầng cao nhất trong khu nhà, nhảy qua một tòa nhà khác mà đào mạng, cha mẹ cô ta không thể qua được ải kia. Chính cô mặc dù có dị năng, nhưng dị năng cũng có hạn chế, lúc đó nhảy qua liền ‘choáng’ một phần là do giả vờ, một phần cũng là sợ hãi.
Dị năng có hạn chế, dùng nhiều sẽ tiêu hao tinh thần lực, việc này bây giờ mọi người đều biết. Lúc ở đại sảnh nhiệm vụ nhìn thấy đám người Hạ Tử Trọng, Hứa Lỵ Lỵ nhất thời không muốn nhận quen với bọn hắn. Mặc dù kinh ngạc bọn hắn vậy mà cũng có thể chạy đến căn cứ A thị, nhưng hôm nay cô ta đã là thành viên của một công hội lớn, vạn nhất hai người bọn hắn không có bản lãnh gì lại dựa vào cô ta thì làm sao?
Loại ý nghĩ này vẫn kéo dài đến khi bọn hắn ngước đầu xem nội dung nhiệm vụ, thẻ thân phận trên ngực lộ ra – dị năng giả!
Căn cứ vì phân chia người bình thường và dị năng giả, thẻ thân phận cũng dùng khác màu. Người bình thường thẻ thân phận là màu trắng, dị năng giả thẻ thân phận là màu xanh nhạt, tầng quản lý là đo độ đậm nhạt màu đỏ. Ngoài ra còn có một loại màu xám, những người này là lúc trước vào căn cứ không thể giao đủ ‘thuế’ vào thành.
Thẻ màu xám của họ đến khi nào nộp đủ vật tư mới có thể đổi thành màu trắng, người ở tầng quản lý nếu như có dị năng thì thẻ màu đỏ bên ngoài có một vòng tròn. Bên trong có thẻ từ, trong thẻ có các loại thông tin bọn họ đăng ký lúc vào căn cứ. Của Hạ Tử Trọng và Phương Hách đều là màu xanh nhạt, Hứa Lỵ Lỵ đương nhiên biết điều này có nghĩa là gì. Hai dị năng giả, không quản dị năng bọn hắn có mạnh hay không, đều là đối tượng bây giờ của các đội ngũ muốn phát triển tranh nhau lôi kéo. Trong đội, đội phó có nói qua, nếu có thể kéo một người vào trong đội liền thưởng cho hai thùng mì ăn liền – khẩu vị tự chọn! Không muốn mì ăn liền có thể đổi vật ngang giá.
Hứa Lỵ Lỵ đến không hoàn toàn vì mì ăn liền, nói thế nào Hạ Tử Trọng cũng là anh họ của cô ta, nếu như trong cùng đội ngũ có người quen của mình thì tương lai cô ta cũng dễ phát triển.
Hạ Tử Trọng nhẫn nhịn thiếu kiên nhẫn chờ Hứa Lỵ Lỵ khóc lóc kể lể xong, mới lạnh lùng gật đầu: “Cô bây giờ không có chuyện gì thì tốt, thay dì, dượng sống cho tốt, bọn họ ở dưới cửu tuyền cũng an tâm.”
Cho dù biết bọn họ thật sự qua đời – hoặc nên nói là biến thành tang thi, tâm Hạ Tử Trọng không cách nào khó chịu, chỉ là có chút phiền muộn. Còn Hứa Lỵ Lỵ, hắn vẫn giữ suy nghĩ trước kia, nếu như cô ta không đến gặp hắn gây phiền phức, hắn cũng sẽ không làm gì cô ta. Cô ta không giống với Đới Quân, không thể trở mặt, dù sao cũng có máu mủ với hắn.
Nhưng nếu cô ta không an phận tính kế hắn, hắn cũng sẽ không bận tâm nữa.
Nghe ra lạnh lùng trong lời nói Hạ Tử Trọng, Hứa Lỵ Lỵ cũng không để ý lắm, lau nước mắt hỏi hắn: “Hai người tới căn cứ lúc nào? Hiện đang ở chỗ nào? Đúng rồi, em đã vào tiểu đội Bá Chủ, hai người hiện tại có đội ngũ chưa? Có muốn suy nghĩ một chút hay không? Tiểu đội tụi em…”
Hạ Tử Trọng lập tức đánh gãy lời cô ta: “Chúng tôi đã có đội ngũ.” Vừa nãy hắn đã thấy dấu hiệu trên cánh tay Hứa Lỵ Lỵ, không ngờ cô ta từ sớm đã tiến vào Bá Chủ.
Hạ Tử Trọng vừa dứt lời, bỗng nhiên có một người từ bên cạnh cười nói: “Không biết đội ngũ hai người chuẩn bị nhận nhiệm vụ gì?”
Mấy người nghe tiếng quay đầu lại, liền thấy người trước hay sau tận thế đều vô cùng quen mắt xuất hiện trước mặt họ. Nụ cười chính là chiêu bài của Ellen hắn, thái độ ôn hòa nhìn về phía Hạ Tử Trọng: “Tự giới thiệu mình một chút, tôi là đội trưởng tiểu đội Bá Chủ, Ellen. Chúng tôi đang chuẩn bị nhận nhiệm vụ, chỉ là bây giờ tiểu đội chúng tôi nhân số ít, số lượng dị năng giả cũng không nhiều, đang chuẩn bị tìm đội ngũ khác hợp tác, không biết hai người có hứng thú hay không?” Nói rồi, nhìn về phía Hứa Lỵ Lỵ, đối mặt với Hứa Lỵ Lỵ biểu tình kích động cộng thêm hoa si liền tặng cho một nụ cười suất khí, làm cô ta suýt không biết trời trăng: “Hai người là người quen của Lỵ Lỵ đúng không? Cùng người quen hợp tác dù sao cũng tốt hơn cùng đội ngũ xa lạ.”
Hạ Tử Trọng trong lòng cười lạnh một tiếng, không hề liếc mắt nhìn Hứa Lỵ Lỵ vẻ mặt hoa si: “Không biết tiểu đội các người muốn nhận nhiệm vụ nào? Đội chúng tôi chỉ có hai người, e rằng không giúp đỡ được gì.”
“Hai người?” Ellen cũng thoáng nhướn mi, Hứa Lỵ Lỵ mới hồi thần nói thành tiếng, cô ta nhìn nhìn Hạ Tử Trọng, rồi nhìn qua Phương Hách vẫn luôn giữ yên lặng: “Chỉ có hai người? Làm nhiệm vụ cũng quá nguy hiểm đi! Nếu không, gia nhập tiểu đội tụi em đi.” Có Ellen ở bên người cô càng phấn chấn hơn nhiều, không quản Hạ Tử Trọng cùng Phương Hách tới căn cứ lúc nào, Bá Chủ của Ellen bây giờ xác thực có chút danh tiếng, bọn hắn khẳng định đã nghe qua: “Bá Chủ của tụi em là một trong những tiểu đội mạnh nhất căn cứ, số lượng dị năng giả còn xếp hạng thứ ba đó…”
“Xin lỗi, tiểu đội hai người chúng tôi là một cái tạp hóa nhỏ, nên hành động tương đối tùy ý.” Hạ Tử Trọng lần thứ hai cười nhạt đánh gãy lời Hứa Lỵ Lỵ.
Tạp hóa nhỏ… Hắn nói lời này mà không thấy đỏ mặt?!
(Tạp hóa nhỏ: Là loại cửa hàng nhỏ (chỉ có vợ chồng bán không thuê))
Hứa Lỵ Lỵ như nuốt phải ruồi, vẻ mặt không cam lòng đè xuống lời muốn nói, tầm mắt trôi về phía người đứng ở một bên, nhìn Phương Hách rõ ràng bởi vì ba chữ ‘tạp hóa nhỏ’ mà cúi đầu đỏ mặt.
Cô ta lúc này mới nhận ra người này chính là nam sinh lúc trước gặp trong nhà Hạ Tử Trọng, sở dĩ vẫn luôn không dám nhìn về phía cậu là bởi vì cô ta bây giờ đã tiến vào Bá Chủ, dùng cách bò lên giường đội trưởng, bỏ rơi bạn trai trong bóng tối, nhưng mỹ nam nhất thời thất thần bị Ellen nhìn trúng, làm cho kế hoạch của cô ta đều bị ngâm nước!
Ellen thoáng cau mày, chẳng trách trên tay người nam sinh kia đeo nhẫn. Cho dù cậu mang kính râm, đội mũ, hắn ngay lập tức cũng có thể nhận ra người nam sinh ra ngoài lấy thư lúc đó.
Tiểu thụ của người khác sao? Nếu đoạt được không phải càng thú vị sao?
Ellen trái lại cười càng thân thiết hơn một chút: “Chúng tôi chuẩn bị nhận nhiệm vụ số , tiện đường thu thập vài thứ Lỵ Lỵ cần dùng, chỗ đó vào hơi sâu nội thành cũng sẽ có nguy hiểm, nhưng nếu thành công thu hoạch so với nhiệm vụ bình thường sẽ nhiều hơn, hai người suy nghĩ một chút!” Nói rồi dặn Hứa Lỵ Lỵ: “Tôi qua bên kia bàn bạc với bọn họ, em ở lại chiếu cố anh em đi.”
Hứa Lỵ Lỵ cả người kích động, Phương Hách vốn không thích cô ta liền lặng lẽ lui nửa bước – con gái hoa si thật đáng sợ! So với lần trước nhìn thấy cô còn dọa người hơn!
Hứa Lỵ Lỵ đưa mắt nhìn Ellen đẹp trai đến không giống người rời đi, chuẩn bị thuyết phục anh họ một chút mới phát hiện… người đâu rồi?
Hạ Tử Trọng dẫn theo Phương Hách cùng hai người đàn ông nói chuyện, căn bản không có ý muốn phản ứng với lời của Hứa Lỵ Lỵ. Thấy hai người đàn ông xa lạ kia hưng phấn nói gì đó với Hạ Tử Trọng, Hứa Lỵ Lỵ khẽ cắn răng, biết bây giờ không phải thời điểm thích hợp đi qua liền đứng đợi một bên.
Ellen không ghét bỏ anh họ chơi gay với người khác, chứng minh điểm anh ấy xem trọng là dị năng giả. Còn lời đồn trước kia Ellen nam nữ đều ăn? Ghen tị! Chỉ là do ghen tị mà thôi! Rõ ràng còn tuôn ra tin tức bát quái anh với mấy nữ minh tinh, tại sao truyền thông còn dội thau nước bẩn đồng tính luyến ái lên người anh ấy?
“… Lần trước cảm ơn hai người, nhiệm vụ của hai người có hoàn thành không?” Trước mặt bọn Hạ Tử Trọng chính là hai người trước đây gặp phải gấu biến dị ở nhà kho, một người tên là Thẩm Hải Bình, một người tên là Lưu Giang Phong, Lưu Giang Phong là dị năng giả hệ thể lực, hiện tại thương thế đã khỏi. Hạ Tử Trọng gật gật đầu, so với Hứa Lỵ Lỵ và Ellen hắn càng muốn nói chuyện với hai người này. Nhìn lướt qua cánh tay bọn hắn: “Hai người gia nhập tiểu đội Luân Hồi?”
Thẩm Hải Bình cười gật đầu: “Đội ngũ bọn họ không cần thiết đều phải là dị năng giả mới có thể gia nhập, tôi chỉ là người bình thường, bởi vì dùng dao và súng tốt nên mới được bọn họ nhận. Chúng tôi nửa đường chạy tới căn cứ gặp được bọn họ, được nhận vào.”
Bây giờ không ít tiểu đội tuy rằng đều chiêu mộ người, mà đại đa số người đều muốn chiêu mộ một ít dị năng giả, hoặc là người nào biết đánh nhau. Thẩm Hải Bình bề ngoài cũng chỉ là người bình thường, trên người cũng chẳng có bao nhiêu cơ bắp, nhưng nếu để hắn dùng súng bắn trúng mục tiêu chỉ định, đó cũng là một kỹ năng.
Dùng súng không phải chuyện đơn giản như người bình thường nghĩ, cho dù là súng ngắm cũng không dễ dàng bắn trúng mục tiêu, càng không cần nhắc tới súng săn, phản lực của loại vũ khí này có thể làm vai người chưa từng dùng súng bị thương, có mấy người lúc dùng súng săn bị độ giật phản lực khá mạnh làm tổn thương cổ tay, huống chi là động tác bắn trúng mục tiêu yêu cầu kỹ thuật cao.
Thẩm Hải Bình là một người linh động, nhặt được một cây súng, cộng thêm chừng mười phát đạn, vậy mà hắn cũng mò ra được cách dùng, xem như là một thiên tài.
Hạ Tứ Trọng gật gật đầu: “Hai người đến nhận nhiệm vụ sao?” Luân Hồi vừa bắt đầu ở căn cứ tiếng tăm cũng không vang dội, bởi vì bọn họ không quá chú trọng chiêu mộ dị năng giả, thành viên nòng cốt ban đầu đại thể đều là quân nhân xuất ngũ, lúc tác chiến dùng vũ khí nóng làm chủ. Đội ngũ này bọn họ trước kia từng gặp qua, là người trong đoàn xe bị cột điện chặn giữa đường.
“Đúng vậy tôi tới cùng đội trưởng, bọn họ còn đang nghiên cứu phải nhận nhiệm vụ nào.”
Phương Hách bỗng nhiên tò mò hỏi: “Còn một người khác lúc trước đi cùng hai người đâu rồi? Không cùng hai người về căn cứ sao?”
Lưu Giang Phong bĩu môi, cười lạnh nói: “Khi vừa bắt đầu xe của gã theo phía sau chúng tôi, sau khi chúng tôi cùng người đội Luân Hồi gặp nhau, gã nửa đêm muốn trộm đồ của người Luân Hồi… Bị người ta tóm được liền chạy mất.” Thật ra là bị người Luân Hồi đánh gãy chân ném ra nơi hoang vắng, chuyện này không cần nói với người khác.